Đóng góp: CÓ THỨ TÌNH YÊU GỌI LÀ ĐƠN PHƯƠNG
Tác giả: Hồng Sakura
Trình bày: Lyn
Hôm kia em về, trời mưa ko khoác áo, gió rét căm căm buốt từng nỗi chông chênh. Con đường em qua, những ngã ba chật chội, ai rẽ, ai chen, em cứ thẳng 1 đường đợi hồi vãn lối. Mọi khi kẹt xe cũng làm em bực bội, cố leo lề, lách những chiếc xe con, miễn sao thoát ra khỏi mớ hỗn độn quyện hơi người. Chợt giận Sài Gòn, giận mình, giận bạn, giận cả những người ko hiểu sao mình lại giận.
Như giận thằng bạn sao hắn yêu mù quáng, dẫu suy cho cùng có lẽ hắn là kẻ si tình duy nhất còn sót lại của thế gian. Từng đấy năm, bấy nhiêu sóng gió lẫn ê chề, hắn vẫn quay về cặm cụi 1 lối đi xưa. Thôi ko bình phẩm, chẳng phiền trách cứ, con người ta có quyền yêu mà ko cần đáp lại, ừ thì, có thứ tình yêu gọi là đơn phương.
Em đã qua rồi, có lẽ, đã qua rồi cái thuở phải yêu đơn phương một ai đó. Cái thuở mà chỉ cần được đi cạnh người ta, được nghe người ta kể chuyện là đủ thấy hân hoan cả 1 ngày. Em nhớ cảm giác ngày xưa, khi gói ghém tất cả yêu thương tặng cho ai món quà sinh nhật, để sung sướng bồi hồi khi thấy người ta treo nó vào chìa khóa. Ôi thứ hạnh phúc giản đơn mà sao ngọt ngào đến lạ. Em cũng nhớ cảm giác đứng đằng xa nhìn người ta chở một cô gái khác, lòng vỡ tan ra, u uất suốt tuần liền. Còn bây giờ, em ko có đủ nồng nhiệt lẫn khát khao để có thể độc hành trên con đường tình yêu được nữa.
Khổ nỗi, em ko đi nhưng kẻ khác vẫn đi. Biết đường một chiều mà sao người ta vẫn chạy, vẫn đợi lúc nào đó người kia vô tình dừng lại, để mỗi ngày ko ai còn phải đuổi theo ai.
Em giận tình yêu chỉ là chuyện của 2 người, thương người thứ 3 – đi bên lề lặng lẽ. Em giận tình yêu dở dang làm con tim đóng kín, để một người đau, còn 1 kẻ cứ đợi chờ.