“Được.” Lâm Tuyết sực tỉnh rồi đi đến bên cạnh kéo tay chồng.
Phong Long Sinh vẫn nắm chặt tay ông: “Chú Kiều, ngày mai tôi đến công ty chú để bàn chuyện hôn sự.”
“Được.” Kiều Nguyên Sinh vẫn còn khiếp sợ, chỉ có thể ngơ ngác đáp lại.
“Em phải về sao?”
Phong Vũ Vọng chợt tỉnh rồi vội vàng lôi kéo cô. Vừa nghe cô nói phải về nhà anh liền hết sức khẩn trương, chỉ sợ không được gặp lại cô nữa.
Nắm lấy tay anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Em quay về dọn đồ, ngày mai anh qua đón em.”
“Đón em?” Nhất thời không kịp phản ứng.
Bốn người kia lại liếc nhau lần nữa, càng thêm nghi ngờ. Cô muốn dọn vào nhà họ Phong ở?
“Ngốc ạ, ngày mai anh qua đón em, về sau chúng ta sẽ mãi ở cùng một chỗ không rời xa.”
“Thật chứ?”
Nghe xong, anh vui mừng đến khoa chân múa tay, chỉ kém chưa có nhảy dựng lên, kéo tay cô ra sức lắc: “Bây giờ anh lập tức qua đón em.”
Đỗ Vũ đi đến bên cạnh, đập một phát vào gáy anh: “Cô ấy còn chưa về mà.”
Đáng thương buông tay, sờ sờ gáy, oan ức liếc hung thủ một cái, chu môi nói: “Vậy Nhung Nhung đừng về nữa.”
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh, Kiều Nhung Ngọc lại cảm thấy buồn cười. Lập tức kéo anh dẫn đầu đi ra cửa, sau khi đến bên cạnh xe liền dừng lại rồi quay đầu nhìn anh.
Anh nháy mắt, chỉ kém chưa vẫy vẫy đuôi, vẻ mặt đáng yêu giống như cún con nhìn cô.
Nhìn kỹ xung quanh rồi bước lên trên bậc thềm, như vậy hai người mới không chênh lệch quá nhiều.
Hai tay quàng qua cổ anh, tươi cười nói: “Em phải về dọn đồ, ngày mai anh đến sớm đón em là được rồi.”
Hai tay anh vô cùng tự nhiên ôm lấy eo cô, vốn đang rất vui vẻ vì mình có thể ôm cô nhưng khi nghe cô nói muốn về nhà lập tức mất hứng, thở phì phì, bĩu môi: “Không cho em về.”
Hôn môi anh một cái, tuy rất thích anh quấn lấy mình nhưng cô không định để anh tùy hứng, cô cũng có kiên trì của mình: “Vậy ngày mai không cho phép anh đến đón em, em cũng chẳng đến đây nữa.”
Nghe thế, anh lập tức lo sợ, hai tay đặt trên eo cô dùng sức ôm chặt cô vào lòng: “Không muốn.”
Khẽ cười hỏi: “Vậy ngày mai anh đến đón em nhé?”
“Được rồi.” Trả lời rất tủi thân, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
“Ngoan lắm.” Tay nhẹ vỗ đầu anh tỏ ý khen thưởng.
Buông cô ra chỉ chỉ môi mình, mặt đỏ bừng.
Nhìn hành động của anh cô liền mỉm cười. Tên này chẳng ngốc lắm đâu, còn biết phải thưởng nữa. Thuận theo yêu cầu của anh, sau khi ấn xuống môi anh một nụ hôn liền buông anh ra chuẩn bị vào xe.
Năm người nhà họ Phong nhìn thấy một màn như thế đều cảm thấy rất an tâm, đặc biệt là bốn người kia, tại thời khắc này bọn họ nguyện ý tin tưởng cô là thật lòng.
Phong Vũ Vọng tựa vào cửa xe, lưu luyến không rời: “Nhung Nhung, Nhung Nhung, ngày mai anh sẽ đến đón em từ rất rất sớm, em phải ở cùng một chỗ với anh.”
“Được.”
Vỗ nhẹ tay anh: “Em ở nhà chờ anh qua đón, hôm nay anh phải ngoan ngoãn đó.”
“Ừ.” Ra sức gật đầu, tỏ ý mình nhất định sẽ rất rất ngoan.
“Vậy mai gặp lại.” Sau khi vẫy tay tạm biệt liền bảo tài xế lái xe rời đi.
Anh vẫn cứ mãi vẫy tay đuổi theo xe, cho đến khi xe mất hút mới chịu dừng lại.
“Vũ Vọng?” Mạnh Triết đi đến bên cạnh, vỗ vai anh ý bảo vào nhà.
Anh vui sướng khoa chân múa tay chạy lướt qua mọi người, vừa chạy vừa la: “Mau mau, đi ngủ, ngày mai còn đi đón Nhung Nhung.”
Trong suy nghĩ của anh, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại sẽ là ngày mai.
“Vũ Vọng à, giờ mới 3h chiều thôi...” Đỗ Vũ nghe thấy tiếng hét của anh, đang định đưa tay ngăn cản thì anh đã chạy lên phòng mất rồi.
Những người khác chỉ biết lắc đầu trước sự đáng yêu của anh.
“Để nó đi đi, nó vui là được rồi.” Phong Long Sinh cười nói, đã lâu rồi mới thấy con vui vẻ như thế.
“Nó đừng có nửa đêm thức dậy rồi bảo chúng ta đưa đi đón người là được.” Đây mới chính là vấn đề Đỗ Vũ lo lắng.
Bạch Dật Phong sờ cằm nghĩ ngợi: “Rất có thể.”
“Vậy hiện tại chúng ta có phải cũng nên đi ngủ hay không?” Như thế bọn họ mới có tinh thần, miễn cho lúc đó mọi người mắt đỏ rực đứng trước cửa nhà họ Kiều làm người khác kinh sợ.
Nhậm Ngã Hành trừng anh một cái.
Còn Mạnh Triết chỉ cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều: “ Đâu cần phô trương đến thế.”
Anh lo lắng là vấn đề khác.
“Cha, cha cảm thấy cô Kiều kia sẽ đối xử tốt với nó sao?”
Liếc bọn họ một cái ý bảo cùng vào phòng sách: “Chúng ta vào phòng rồi nói.”
Vẫn nên nói rõ chuyện Nhung Ngọc một chút tránh cho về sau có gì hiểu lầm sẽ không hay.
*******************
Ba người ngồi trên xe, đặc biệt là vợ chồng Kiều Nguyên Sinh đầy một đống nghi vấn muốn hỏi.
“Bảo bối, con thật sự muốn lấy Phong Vũ Vọng?”
Tuy hiện tại Kiều Nguyên Sinh không cần lo lắng đến chuyện công ty phá sản nhưng ông lại bắt đầu thấy lo cho hạnh phúc của con gái. Ông vẫn cảm thấy tên ngốc Phong Vũ Vọng kia không xứng với cô.
“Đúng vậy, bảo bối, con nhất định phải lấy đứa ngốc đó sao?”
Mặc dù Lâm Tuyết cũng cảm thấy anh ngây ngô, đáng yêu nhưng liên quan đến hạnh phúc của cô, bà vẫn hy vọng cô nên chọn một người có thể đem lại hạnh phúc cho mình.
Khẽ mỉm cười: “Ba, mẹ, con khẳng định chính là anh ấy.” Vừa nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của anh cô lại thấy vui vẻ.
Phong Long Sinh liếc vợ một cái rồi vỗ nhẹ vai cô: “ Chúng ta hy vọng con có thể hạnh phúc.”
“Đúng vậy, con xác định nó có thể đem lại hạnh phúc cho con sao?”
Đây chính là điều Lâm Tuyết lo lắng, bốn người kia xem ra đều chẳng phải là hạng người hời hợt, nếu đến lúc Phong Long Sinh mất đi, bọn họ chiếm đoạt gia sản rồi đuổi cô đi thì phải làm sao.
Cô còn không biết ba mẹ đang lo lắng điều gì sao? Có lẽ họ chưa nhìn ra nhưng cô thì thấy rất rõ, bốn người đó đối với bác Phong là tôn kính có thừa, đối với Phong Vũ Vọng càng vô cùng thương yêu. Ngược lại, cô tin rằng, nếu sau này cô bắt nạt anh thì bốn người bọn họ sẽ bất chấp thủ đoạn để đối phó với mình.
“Con chắc chắn. Mẹ, hai người không cảm thấy anh ấy rất đáng yêu sao?”
‘Phì’ một tiếng, nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ, động tác cứng ngắc của anh, Lâm Tuyết khó nhịn được cười: “Nó thật sự rất đáng yêu.”
Kiều Nguyên Sinh gật đầu, không muốn thừa nhận cũng chẳng được, anh thật sự quá đáng yêu.
“Anh ấy so với những kẻ chỉ biết chơi bời, khoác lác khắp nơi kia thì tốt hơn nhiều.”
Người đàn ông đáng yêu như vậy, thật sự là thế gian khó tìm, cô không nắm giữ được thì thật có lỗi với bản thân.
“Con xác định là được rồi, ba mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con.” Chỉ cần con gái vừa lòng, bà liền đồng ý.
Nhìn Kiều Nguyên Sinh một cái rồi mỉm cười ôm lấy tay ông: “Ba à, đừng quá lo lắng, con sẽ hạnh phúc mà.” Có lẽ ba cũng có chút tự trách đi.
“Ừ.”
Ông có thể không tự trách sao? Nếu con gái không hạnh phúc thì ông giữ lại công ty này có ích lợi gì? Ông liều mạng kiếm tiền là muốn để vợ và con gái hạnh phúc. Lúc trước, đồng ý yêu cầu của Phong thị chỉ vì Phong Long Sinh bằng lòng để cô chọn giữa con trai ruột và một trong bốn người con kia của ông thôi.
Tựa đầu vào vai ông, cười đến cực kỳ hạnh phúc.
**********************
“Ba nuôi, ba nói cô gái kia trả lại chúng ta 90 triệu còn đưa thêm 10 triệu nữa?” Đỗ Vũ kinh hô.
“Cô ấy trả lại tiền còn đồng ý gả cho Vũ Vọng?” Bạch Dật Phong cũng cảm thấy khó tin.
Đương nhiên, ý anh không phải là Vũ Vọng không tốt mà dựa vào suy nghĩ của những cô gái bình thường thì chẳng ai muốn gả cho đứa ngốc cả.
“Không phải Kiều thị đầu tư vào đại lục thất bại sao? Lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Mạnh Triết khó hiểu hỏi. Nếu có tiền sao còn đồng ý yêu cầu của bọn họ?
“Nếu cô ấy đồng ý thì sao vẫn trả lại tiền?” Đây là điều mà Nhậm Ngã Hành nghĩ mãi không ra.
Phong Long Sinh mỉm cười, xem ra phản ứng của bọn họ chẳng khác gì so với lúc ông nhìn thấy tờ chi phiếu này.
“Ba nuôi, đừng cười nữa, mau nói đi.” Nhậm Ngã Hành sốt ruột hô to.
“Để từ từ ba trả lời.”
Bốn đứa này, mỗi đứa một câu, hiện tại ông già rồi đâu thể nhớ hết được. Nhưng vấn đề tuổi tác này cũng chỉ ông có thể nói thôi, nếu ai nói ông già thì ông sẽ chạy tới phân cao thấp ngay.
“Tổng cộng nó đưa ba 100 triệu, chi phiếu đây.” Lấy tờ chi phiếu trong ngăn tủ ra rồi đặt lên bàn trà.
Đỗ Vũ xông lên trước, mở tờ chi phiếu ra, đúng là 100 triệu.
“Ba xác định tờ chi phiếu này là thật sao? Sẽ không phải làm giả chứ?”
“Ba đã gọi đến ngân hàng hỏi rồi, chi phiếu là thật.” Vừa nãy lúc đi lên, không nhìn thấy ông gọi điện thoại sao, thật là.
“Woa, cô gái này không đơn giản mà, nghe nói còn chưa tới 20.” Hiện tại, Đỗ Vũ cảm thấy cô gái với gương mặt trẻ con cùng nụ cười đáng yêu kia thật sự quá lợi hại.
“Ba đã hỏi kỹ rồi, xác định 100% là muốn gả cho Vũ Vọng.”
Nhớ lại khi nghe cô quyết định chọn Vũ Vọng, ông cũng cảm thấy rất khó tin, trong nháy mắt còn tưởng mình nghe lầm nữa.
“Vậy cô ấy biết tình trạng của Vũ Vọng không?” Bạch Dật Phong không hy vọng đến khi thực sự gả vào lại ầm ỹ bọn họ lừa gạt gì gì đó.
Gật đầu: “Ba nghe cách nói chuyện của nó liền vô cùng chắc chắn nó biết rõ tình trạng của Vũ Vọng.”
“Vậy là được rồi.” Như vậy, anh tạm thời chấp nhận cô, chờ sau khi cô gả vào mới quan sát kỹ càng.
“Nó nói, ba nó không biết số tiền này, là tự nó bỏ tiền túi ra.” 100 triệu, đừng nói đến người bình thường cho dù là bọn họ cũng chưa chắc lấy ra dễ dàng như thế.
“Cô ấy có nhiều tiền vậy sao?” Mạnh Triết không tin.
“Ha ha, con bé nói nó ở Mỹ đầu tư, có chút may mắn. Thế nhưng, ba không mấy tin tưởng, chỉ dựa vào may mắn thì sao có thể kiếm được tiền chứ.” Thế nhưng, ông vẫn chẳng thể đoán được rốt cuộc cô đầu tư gì ở Mỹ.
“Mỹ? Đầu tư?”
Đỗ Vũ nhíu mày, khoan, ở Mỹ, nói đến đầu tư anh chỉ nghĩ đến một người, nghe nói chỉ cần là cổ phiếu người kia chọn trúng thì trong vòng 3 ngày chắc chắn là kiếm ra tiền. Đừng nói ngày kiếm 100 ngàn, muốn 1 triệu, 10 triệu cũng được. Nhưng, người kia chính là cô gái chưa đến 20 sao?
“Em đang nghĩ gì vậy?” Nhìn dáng vẻ của anh, Mạnh Triết thử hỏi. Qua lời của ba nuôi, anh chỉ có thể nghĩ đến người đầu tư thần bí ở Mỹ kia.
“Giống như anh nghĩ.” Dựa vào sự ăn ý của hai người, chỉ cần liếc mắt một cái đều biết đối phương đang nghĩ gì.
Lần này, anh cũng nhíu mày, nếu thật là người kia thì Phong thị kiếm lời rồi.
“Còn vấn đề này nữa.” Nói đến điều này ông rất tâm đắc.
“Nó là vì không để người khác bàn tán mới trả lại tiền, còn chưa gả vào đã muốn bảo vệ Vũ Vọng rồi, thật sự là con dâu tốt, đúng không?”
“Ba nói cô ấy vì không muốn người khác bàn tán mới trả tiền cho chúng ta?” Thật sự quá bất ngờ.
“Vậy nếu người cô ấy chọn không phải Vũ Vọng thì sao?” Bạch Dật Phong hiếu kỳ hỏi.
“Nếu không phải Vũ Vọng, nó sẽ không trả lại tiền.” Ha ha, vừa nghĩ tới có người suy nghĩ cho con mình như thế, người làm cha có thể không vui vẻ sao?
“Hy vọng cô ấy thật tâm thích nó.” Nhậm Ngã Hành cũng quyết định thử chấp nhận cô, cứ quan sát vài ngày trước, nếu phát hiện cô khác thường liền trực tiếp đuổi đi.
“Đúng đó, ba hy vọng Vũ Vọng có thể hạnh phúc.” Hy vọng có người có thể nhận ra sự lương thiện của nó và thật tâm đối đãi với nó.
“Chúng con đều hy vọng em ấy hạnh phúc.” Mạnh Triết quả quyết nói, ba người khác cũng gật đầu tán thành.
Vì để cho anh hạnh phúc, không chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, bọn họ liền không để tâm đến người ngoài bàn tán. Vì bảo vệ anh, bọn họ sẽ cố gắng hết sức mình.