Thẩm phán Abdo giấu đi vẻ ngạc nhiên của mình một cách khó khăn.
- Cháu muốn ly hôn ư?
- Vâng!
- Nhưng... cháu muốn nói rằng cháu đã lập gia đình? Truyen8.mobi
- Vâng!
Chú có những đường nét thật thanh thoát. Chú mặc áo sơ mi màu trắng khiến cho làn da sẫm màu sáng hẳn lên. Nhưng nghe thấy câu trả lời của em, khuôn mặt chú lại tối sầm lại. Dường như chú cảm thấy khó có thể tin em được.
- Ở tuổi cháu... Làm thế nào mà cháu lại có thể lập gia đình rồi chứ?
- Cháu muốn ly hôn! em nhắc lại bằng một giọng kiên quyết mà không hề để ý đến câu hỏi của chú. Truyen8.mobi
Thật khó để hiểu tại sao nhưng em không hề thổn thức khi nói chuyện với thẩm phán. Như thể mọi nguồn nước mắt trong em đã cạn kiệt. Em cảm thấy bồn chồn nhưng em biết rõ mình muốn gì. Vâng, em muốn kết thúc địa ngục này. Em đã chán ngấy việc mình phải đau khổ trong im lặng.
- Nhưng cháu vẫn còn quá trẻ và quá yếu ớt...
Em vừa nhìn chú vừa lắc đầu. Chú bắt đầu căng thẳng gãi gãi chòm ria mép. Miễn là chú chấp nhận cứu vớt em! Dầu sao, đó cũng là một vị thẩm phán. Chắc chắn chú có rất nhiều quyền lực.
- Thế tại sao cháu muốn ly hôn? vị thẩm phán hỏi lại bằng một giọng tự nhiên hơn như thể chú muốn tìm cách giấu đi nỗi ngạc nhiên của mình.
Em nhìn thẳng vào mắt chú:
- Bởi vì chồng cháu đánh cháu!
Câu trả lời tựa như thể em đã giáng cho chú một cái tát vào giữa mặt. Khuôn mặt chú sững sờ thêm lần nữa. Vị thẩm phán vừa hiểu rằng có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy đến với em và rằng em không có lý do gì để nói dối chú. Không vòng vèo, chú thẳng thắn đặt cho em một câu hỏi quan trọng:
- Cháu vẫn còn trinh đấy chứ? Truyen8.mobi
Em nuốt nước bọt. Em xấu hổ khi phải nói tới những điều này. Thật là khó chịu. Ở nước em, phụ nữ có bổn phận phải giữ khoảng cách với những người đàn ông mà họ không quen biết. Hơn nữa, vị thẩm phán này, suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên em gặp chú. Nhưng vào thời điểm này đây, em hiểu rằng nếu muốn thoát khỏi tình cảnh của mình, nhất thiết em phải nhảy xuống nước.
- Không... Cháu đã chảy máu...
Vị thẩm phán bị sốc. Đột nhiên, em có cảm giác rằng, trong hai người chúng em, chính chú ấy mới là người đang núng thế. Em hoàn toàn cảm nhận được sự ngạc nhiên của chú. Em thấy rõ ràng chú đang gắng che giấu sự xúc động của mình. Chú hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục:
- Chú sẽ giúp cháu!
Trên thực tế, em cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ khi cuối cùng cũng có thể thổ lộ với ai đó. Một gánh nặng vừa rơi khỏi đôi vai em. Em thấy vị thẩm phán cầm lấy điện thoại với vẻ bồn chồn. Em nghe thấy chú trao đổi vài nhận xét với một người khác, chắc đó là đồng nghiệp của chú. Vừa nói, vị thẩm phán vừa huơ tay theo mọi hướng. Dường như chú đã quyết tâm giúp em thoát khỏi cơn ác mộng. Miễn là chú tìm được một giải pháp mang tính quyết định! Với một chút may mắn, chú sẽ hành động nhanh, rất nhanh... và ngay buổi tối hôm nay, em đã có thể trở về nhà cha mẹ để lại chơi đùa với các anh chị em mình. Chỉ vài giờ nữa thôi, em sẽ được ly hôn. Ly hôn! Lại được tự do! Không chồng. Không còn phải sợ ở một mình khi màn đêm buông xuống trong cùng một căn phòng với hắn. Không còn phải sợ chịu đựng thêm nữa, thêm nữa nỗi nhục hình ấy... Truyen8.mobi
Em đã vui mừng quá sớm.
- Cháu bé của chú, cháu biết đấy, có thể sẽ phải mất nhiều thời gian hơn cháu tưởng tượng. Đây là một hồ sơ khó giải quyết. Và thật không may, chú không thể đảm bảo với cháu rằng cháu sẽ thắng.
Vị thẩm phán thứ hai đến gặp em trong phòng khiến em vô cùng phấn khích. Chú tên là Mohammad al-Ghazi. Chú có vẻ lúng túng. Đó là kiểm sát trưởng tòa án, người phụ trách các thẩm phán, thẩm phán Abdo giải thích rõ với em như vậy. Trong suốt sự nghiệp của mình, chú nói chưa từng thấy vụ nào tương tự vụ của em. Cả hai người giải thích với em rằng ở Yemen, các thiếu nữ thường lập gia đình từ rất sớm, trước tuổi pháp luật cho phép là mười lăm tuổi. Một truyền thống cổ, thẩm phán Abdo bổ sung. Nhưng trong tất cả các vụ tảo hôn trong nước, theo chú được biết thì chưa có bất cứ vụ ly hôn nào từng được công bố... bởi cho đến tận bây giờ, chưa có bất cứ cô bé nào đến tận tòa án để nhờ can thiệp. Vấn đề danh dự gia đình, họ nói. Tình huống của em là ngoại lệ... và phức tạp...
- Chúng ta sẽ phải tìm một luật sư, chú Abdo bối rối giải thích.
Một luật sư, nhưng để làm gì? Tòa án thì có ích gì chứ nếu nó thậm chí còn không thể tuyên bố các vụ ly hôn ngay lập tức? Em chẳng làm được gì khi em là một trường hợp đặc biệt. Luật pháp là để giúp đỡ mọi người, đúng hay không? Những vị thẩm phán này có vẻ rất tốt bụng, nhưng liệu họ có ý thức được rằng nếu như em trở về nhà mà không có sự đảm bảo nào, chồng em sẽ lại đến tìm em và những điều sỉ nhục sẽ lại được bắt đầu?... Không, em không muốn trở về nhà.
- Cháu muốn ly hôn!
Em vừa nhấn mạnh vừa cau mày.
Tiếng vọng lời nói của em khiến em giật nảy mình. Hẳn em đã nói hơi to một chút. Hay là do những bức tường lớn màu trắng đã tạo thành chiếc hộp cộng hưởng? Truyen8.mobi
- Chúng ta sẽ tìm một giải pháp, chúng ta sẽ tìm một giải pháp... chú Mohammad al-Ghazi vừa thì thầm vừa nắn lại chiếc khăn vành trên đầu.
Nhưng có một mối lo khác khiến chú băn khoăn. Đồng hồ vừa điểm 14 giờ, giờ đóng cửa các văn phòng. Hôm nay là thứ Tư và kỳ nghỉ cuối tuần của người Hồi giáo sắp bắt đầu. Tòa án sẽ không mở cửa trở lại trước thứ Bảy. Em hiểu rằng họ cũng vậy, cũng lo lắng khi thấy em lại phải trở về nhà sau những gì họ vừa nghe thấy.
- Không có chuyện cháu trở về nhà. Ai mà biết được điều gì có thể sẽ xảy đến với cháu nếu cháu đi lang thang một mình trong phố, chú Mohammad al-Ghazi nói tiếp.
Chú Abdo có ý tưởng: tại sao em lại không đến trú chân tại nhà chú? Chú vẫn chưa thể tin được câu chuyện của em và chú sẵn sàng làm tất cả để kéo em ra khỏi nanh vuốt của chồng em. Nhưng rất nhanh, chú đã rút lời khi nhớ lại rằng vợ và các con mình vừa xuống vùng nông thôn trong vài ngày và chỉ có một mình chú ở nhà. Theo truyền thống đạo Hồi, một người phụ nữ không được đối diện trực tiếp với một người đàn ông không phải là mahram của mình, nghĩa là người không có mối quan hệ họ hàng trực tiếp với mình.
Phải làm gì đây?
Cuối cùng vị thẩm phán thứ ba, Abdel Wahed, đã xung phong làm người tình nguyện. Gia đình chú đang ở cả nhà và họ có chỗ để đón tiếp em. Em được cứu rồi! Rốt cuộc là ngay lúc này. Chú Abdel Wahed cũng có ria mép nhưng chú béo lùn hơn chú Abdo. Cặp kính gọng sắt trên mặt chú khiến chú có vẻ rất nghiêm túc. Nom chú rất ấn tượng trong bộ vest của mình. Em không dám nói với chú quá nhiều. Nhưng em trấn tĩnh lại. Thà gạt sự nhút nhát của bản thân sang một bên còn hơn là phải trở về nhà... Và rồi, điều khiến em yên tâm, là chú có vẻ như một người cha thực sự, người cha chăm sóc con cái của mình chu đáo. Không như cha em... Truyen8.mobi
Chiếc xe hơi của chú rất lớn và tiện nghi. Nó rất sạch. Thậm chí còn có cả không khí mát mẻ thoát ra từ những chiếc quạt nhỏ. Gió mát khẽ cù nhẹ lên mặt em. Thật dễ chịu. Suốt hành trình, em hầu như không mở miệng. Em không biết đó là do nhút nhát, do lo lắng hay bởi vì, cuối cùng, em cũng cảm thấy thoải mái đối với tất cả những người lớn quan tâm đến em.
Chính chú Abdel Wahed là người phá vỡ bầu im lặng:
- Cháu là một cô bé rất dũng cảm! Hoan hô cháu! Cháu đừng lo lắng. Cháu có quyền yêu cầu ly hôn. Trước cháu, những cô bé khác cũng có cùng mối bận tâm như vậy, nhưng thật không may là các bạn ấy không dám nói đến mối bận tâm đó... Các chú sẽ làm tất cả để bảo vệ cháu. Các chú sẽ thử tất cả. Và các chú sẽ không bao giờ để cháu phải quay trở lại nhà chồng cháu đâu. Không bao giờ! Các chú hứa đấy!
Đôi môi em trông giống như vành trăng lưỡi liềm. Đã rất lâu rồi em chưa từng mỉm cười như vậy!
- Có thể cháu vẫn chưa nhận thức được điều này, nhưng cháu là một cô bé đặc biệt! chú ấy nói thêm.
Em đỏ mặt.
Khi đến nhà mình, chú Abdel Wahed ân cần giới thiệu em với vợ chú là cô Saba và với các con chú. Shima, cô con gái, có lẽ kém em khoảng ba đến bốn tuổi. Trong phòng mình, cô bé có rất nhiều búp bê Fulla, một phiên bản phương Đông của búp bê Barbie Mỹ với mái tóc vàng mà những cô bé Yemen hằng mơ ước. Truyen8.mobi
- Haram!
Phản ứng của Shima không thể tự nhiên hơn thế khi mẹ cô bé giải thích với cô bé rằng có một người đàn ông ác độc đã đánh em. Cô bé cau mày bắt chước một người lớn đang tìm cách la mắng ai đó. Xúc cảm của cô bé cũng khiến em xúc động. Với nụ cười thân thiện, cô bé ra hiệu cho em đi theo để chơi với cô bé, rồi cô bé nắm lấy tay em.
Bốn cậu con trai, chúng đang xem phim hoạt hình. Ở nhà chúng, có tận tới hai chiếc ti vi, thật là xa xỉ! Truyen8.mobi
- Cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé, cô Saba nói với em bằng giọng dịu dàng và niềm nở.
Cuộc sống gia đình là như vậy đó... Em đã sợ phải trở thành trung tâm gây tò mò của gia đình họ, nhưng họ lại nhanh chóng chấp nhận em. Em cảm thấy thật thoải mái! Họ khiến em cảm giác như mình có thể nói mọi chuyện với họ. Mà không bị phán xét. Mà không bị trừng phạt. Tối hôm ấy, ngồi xếp bằng trong phòng khách, lần đầu tiên em có sức mạnh để kể câu chuyện của mình...
Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!