Có lẽ chính ly cốc-tai thứ ba đã mang lại hiệu quả. Eduardo khó có thể nói chắc chắn, bởi vì ba ly đó nối tiếp nhau nhanh quá - những chiếc cốc nhựa trống không giờ đang được chồng lên nhau theo kiểu đàn ắc-coóc trên bậu cửa sổ sau lưng - đến mức cậu ta không thể đánh giá chắc chắn sự thay đổi xuất hiện từ lúc nào. Nhưng bây giờ thì không thể phủ nhận điều đó, bằng chứng phủ khắp cơ thể cậu. Vẻ hồng rực ấm áp dễ chịu lan tới đôi má vốn tái xám - đối lập hoàn toàn với dáng điệu thường khô cứng, nếu không phải là hơi gù của cậu; và quan trọng hơn hết, nụ cười dễ dãi trên mặt, cái nụ cười cậu ta đã tập luyện không thành công trong gương tới hai tiếng trước khi rời phòng ký túc xá buổi tối hôm đó. Không nghi ngờ gì, thứ đồ uống có cồn đã phát huy tác dụng, Eduardo không còn sợ sệt chút nào nữa. Ít nhất thì cậu cũng không còn bị áp đảo bởi thôi thúc mãnh liệt phải biến khỏi nơi đó.
Chắc chắn, căn phòng trước mặt cậu đầy vẻ hăm dọa; chiếc đèn chùm pha lê rất lớn treo từ mái vòm của thánh đường; lớp thảm nhung dày màu đỏ như thể máu đang tuôn ra từ những bức tường màu gụ vương giả; những bậc thang rẽ nhánh uốn khúc bò ngoằn nghèo lên các tầng phía trên của hầm mộ đầy những bí mật. Thậm chí cả những ô kính cửa sổ phía sau đầu Eduardo cũng đầy vẻ nguy hiểm, được chiếu sáng từ phía sau bởi những tia sáng bập bùng mang dáng vẻ giận dữ của đám lửa lớn chiếm phần lớn cái sân hẹp bên ngoài, những ngọn lửa liếm vào mặt kính cũ kĩ đầy vết rỗ.
Đây là một nơi đáng sợ, đặc biệt là cho một anh chàng như Eduardo. Cậu không lớn lên trong nghèo khó - phần lớn tuổi thơ của cậu xê dịch như con thoi giữa những cộng đồng trung lưu lớp trên ở Brazil và Miami trước khi trúng tuyển đại học ở Harvard - nhưng cậu hoàn toàn là người lạ đối với kiểu cách sang trọng của cựu thế giới mà gian phòng này đại diện. Thậm chí cả khi đã uống say, Eduardo vẫn có thể cảm nhận được sự bất an sôi bùng bục tận sâu trong bụng dạ. Cậu lại thấy mình giống hệt sinh viên năm thứ nhất một lần nữa, bước chân vào khu trường Harvard Yard lần đầu tiên, băn khoăn không biết mình đang làm cái quái gì ở đó, băn khoăn không biết làm thế nào mà cậu có thể thuộc về một nơi như vậy. Sao cậu có thể thuộc về một nơi như vậy kia chứ.
Cậu dịch vào sát ngưỡng cửa, nhìn lướt qua đám thanh niên đứng gần kín gian phòng rộng. Một đám đông, thực vậy, tụm lại với nhau quanh hai quầy rượu dựng tạm cho sự kiện này. Bản thân hai quầy rượu cũng khá xấu xí - những chiếc bàn gỗ chẳng khác mấy những phiến gỗ đơn giản, hoàn toàn không phù hợp trong khung cảnh khắc khổ như vậy - nhưng không ai để ý, bởi vì nhân viên phục vụ ở các quầy rượu là những cô gái duy nhất trong phòng; những cô gái có bộ ngực lớn mặc những chiếc áo đen ngắn đồng phục, tới từ những trường cao đẳng, đại học nữ của địa phương để phục vụ đám đông thanh niên.
Đám đông, theo nhiều cách, thậm chí còn đáng sợ hơn chính tòa nhà. Eduardo không thể nói chắc chắn, nhưng cậu đoán phải có tới khoảng hai trăm người - tất cả đều là đàn ông, đều mặc áo cộc tay sẫm màu giống nhau và quần cũng sẫm màu tương tự. Sinh viên năm thứ hai là chủ yếu; thuộc nhiều giới khác nhau, nhưng có điều gì đó hết sức giống nhau ở tất cả các khuôn mặt - những nụ cười dường như dễ dàng hơn nhiều so với của Eduardo, sự tự tin trong hai trăm cặp mắt đó - những anh chàng này không quen với việc phải tự chứng minh bản thân mình. Họ thuộc về nơi đó. Đối với đa số, bữa tiệc này - nơi này - chỉ là một thủ tục.
Eduardo hít một hơi thở thật sâu, hơi nhăn mặt khi thoáng có vị đắng trong không khí. Tro từ đống lửa trại bên ngoài đang len lỏi qua tấm kính cửa sổ, nhưng cậu không di chuyển khỏi vị trí tựa vào ngưỡng cửa sổ, chưa đâu. Cậu còn chưa sẵn sàng.
Thay vào đó, cậu hướng sự chú ý của mình đến nhóm áo cộc tay gần cậu nhất - bốn anh chàng có vóc người trung bình. Cậu không nhận ra bất cứ ai trong số họ học cùng lớp mình; hai trong số đó tóc vàng và trông na ná như tất cả những sinh viên khác, như thể họ vừa mới bước ra từ một chuyến tàu từ bangConnecticut. Người thứ ba là người Á, và dường như có vẻ nhiều tuổi hơn một chút, nhưng khó có thể nói chính xác. Tuy nhiên, người thứ tư - một người Mỹ gốc Phi và trông hết sức bóng bảy, từ nụ cười đến mang tai cho tới mái tóc cắt hoàn hảo - rõ ràng là sinh viên năm cuối.Truyen8.mobi
Eduardo cảm thấy lưng mình cứng lại, và cậu liếc nhìn chiếc cà vạt của anh chàng da đen. Màu vải là thứ duy nhất Eduardo cần để xác minh. Anh chàng đó đúng là sinh viên năm cuối, đã đến lúc Eduardo di chuyển.
Eduardo vươn thẳng vai và đứng thẳng dậy khỏi ngưỡng cửa. Cậu gật đầu với hai anh chàngConnecticutvà cậu người Á, nhưng sự chú ý của cậu vẫn hướng đến anh chàng lớn tuổi - và cái cà vạt đen tuyền có hoa văn độc đáo.
“Eduardo Saverin.” Eduardo tự giới thiệu, bắt tay cậu ta một cách mạnh mẽ. “Rất vui được gặp anh.”
Anh chàng đáp lại bằng tên mình, Darron gì gì đó, mà Eduardo cất sâu trong ký ức. Tên anh ta không thực sự quan trọng; riêng chiếc cà vạt đã nói lên mọi điều cậu cần biết. Mục đích của cả buổi tối nay nằm ở những chú chim trắng nhỏ xíu lốm đốm trên nền vải đen tuyền. Chiếc cà vạt chỉ rõ rằng anh chàng đó là hội viên của câu lạc bộ Phoenix-S K; anh chàng đó là một trong khoảng hai mươi chủ nhà của bữa tiệc tối nay, những người đang đứng ngồi rải rác trong số hai trăm sinh viên năm thứ hai.
“Saverin. Cậu chính là người có quỹ phòng vệ_(1) phải không?”
Eduardo đỏ mặt, nhưng trong lòng hết sức vui mừng vì hội viên củaPhoenixlại nhận ra tên mình. Như vậy kể cũng hơi phóng đại - cậu đâu có quỹ phòng vệ nào, đơn giản chỉ là kiếm được ít tiền khi đầu tư cùng với anh trai hồi mùa hè năm thứ hai - nhưng cậu sẽ không sửa lại nhầm lẫn đó. Nếu hội viênPhoenixnói về cậu, nếu họ có ấn tượng tốt thế nào đó do những điều họ nghe được - vậy thì có lẽ cậu có cơ hội.
Đó là suy nghĩ có phần bốc đồng, và tim Eduardo bắt đầu đập mạnh hơn một chút khi cậu cố gắng phun ra một lượng vừa phải những thứ vớ vẩn đủ để khiến cho anh chàng năm cuối quan tâm. Hơn bất kỳ bài thi nào từng trải qua trong suốt năm đầu và năm thứ hai, giây phút này sẽ xác định tương lai của cậu. Eduardo biết vào được câu lạc bộPhoenixnghĩa là thế nào - đối với địa vị xã hội trong hai năm cuối ở đại học, và đối với tương lai, bất cứ tương lai nào cậu lựa chọn theo đuổi.
Như những hội kín ở Đại học Yale đã được báo chí nhắc đến nhiều trong những năm qua; các Câu lạc bộ nam sinh viên (Final Club) là linh hồn được giữ bí mật vừa đủ của cuộc sống trường học ở Harvard; có trụ sở tại những tòa nhà cổ kính nhiều thế kỷ trải khắp Cambridge(1)_, tám câu lạc bộ toàn đàn ông đã nuôi dưỡng nhiều thế hệ lãnh đạo thế giới, những nhân vật khổng lồ về tài chính, và những nhân vật quan trọng. Cũng có tầm quan trọng tương tự, tư cách hội viên của một trong tám câu lạc bộ tạo ra vai vế xã hội ngay lập tức cho chủ nhân; mỗi câu lạc bộ có một đặc điểm khác nhau, từ Porcellian hết sức khắt khe chọn lọc hội viên và là câu lạc bộ nhiều tuổi nhất của trường, mà hội viên có những cái tên như Roosevelt và Rockefeller, cho tới câu lạc bộ cho sinh viên sắp ra trường Fly Club, nơi đã sản sinh ra hai tổng thống và một vài tỷ phú, mỗi câu lạc bộ trong số này có sức mạnh riêng, và được xác định ngay lập tức. Về phần mình, Phoenix không phải là câu lạc bộ danh tiếng nhất, nhưng theo nhiều cách, nó lại là câu lạc bộ đỉnh cao về giao tiếp xã hội; tòa nhà giản dị tại số 323 phố Mt. Auburn là đích đến mong muốn vào các đêm thứ sáu và thứ bảy, và nếu bạn là hội viên của Phoenix, thì bạn không chỉ là một phần của một hệ thống có tới một trăm năm tuổi, mà còn được trải qua kỳ nghỉ cuối tuần tại những bữa tiệc tuyệt nhất trong trường, được bao quanh bởi những cô gái nóng bỏng nhất từ các trường trên khắp khu vực có mã bưu cục 02138.
“Quỹ phòng vệ thực sự chỉ là thú vui thôi,” Eduardo nhún nhường giãi bày khi nhóm áo cộc tay lắng nghe từng lời của cậu. “Bọn tớ tập trung chủ yếu vào các hợp đồng tương lai(1) dầu mỏ. Các cậu thấy đấy, tớ luôn bị ám ảnh bởi thời tiết, tớ đã vài lần dự đoán chính xác về mấy trận bão mà cả thị trường ngoài tớ ra không ai bắt kịp.”
Eduardo biết mình đang sử dụng chiến thuật hợp lý, cố gắng giảm thiểu mức độ sử dụng trí não mà nhờ đó cậu đã thắng ở thị trường dầu mỏ; cậu biết hội viên Phoenix muốn nghe về số tiền ba trăm ngàn đô la mà cậu đã kiếm được nhờ mua bán dầu mỏ, chứ không phải sự ám ảnh của một kẻ vụng giao tiếp xã hội đối với môn khí tượng đã khiến cho các thương vụ trở nên thành công. Nhưng Eduardo cũng muốn khoe khoang đôi chút; việc Darron nhắc đến “quỹ phòng vệ” của cậu chỉ xác nhận điều Eduardo đã ngờ trước, rằng lý do duy nhất cậu được có mặt trong gian phòng này chủ yếu là do danh tiếng của một nhà kinh doanh với tài năng bắt đầu nảy nở.
Chết tiệt, cậu biết mình chẳng còn mấy tài năng khác. Cậu chẳng phải là một vận động viên, không xuất thân từ một gia đình danh giá lâu đời, và chắc chắn không là mẫu người “làm nóng” những địa điểm giao tiếp xã hội. Cậu lóng ngóng, rụt rè, cánh tay hơi quá dài so với cơ thể, và chỉ thực sự thấy thư giãn sau khi đã uống. Tuy vậy, cậu đã có mặt ở đó, trong gian phòng đó. Chậm hơn một năm - phần lớn mọi người đã được “tuyển chọn” trong kỳ mùa thu của năm thứ hai, chứ không phải khi đã sang năm thứ ba như Eduardo - nhưng dù sao cậu đã có mặt ở đó.
Cả quy trình lựa chọn đã khiến cậu ngạc nhiên. Chỉ hai đêm trước, khi Eduardo đang ngồi ở bàn trong phòng ký túc xá, viết một bài luận dài hai chục trang về một bộ lạc lạ lùng nào đó sống trong rừng nhiệt đới Amazon, thì một tấm giấy mời đột nhiên xuất hiện bên dưới cửa ra vào. Nó chẳng hề giống một tấm vé vàng trong chuyện cổ tích - đối với hai trăm sinh viên mà phần lớn là sinh viên năm thứ hai đã được mời tới bữa tiệc tuyển chọn đầu tiên, chỉ khoảng hai mươi sẽ trở thành hội viên mới của Phoenix - nhưng giây phút đó thật đầy xúc động đối với Eduardo, cũng như khi cậu mở bức thư chấp nhận nhập học của trường Harvard, và bây giờ, cuối cùng, cậu đã có được may mắn đó.
Bây giờ mọi chuyện chỉ còn phụ thuộc vào cậu - và tất nhiên, vào những anh chàng đeo cà vạt đen, đầy hình những chú chim. Mỗi sự kiện trong bốn sự kiện tuyển chọn - như bữa tiệc cốc-tai gặp gỡ và chào đón đêm nay - là một kiểu phỏng vấn nhóm. Sau khi Eduardo và những người được mời còn lại đã trở về phòng ký túc xá ở khắp nơi trong trường, các hội viênPhoenixsẽ họp lại với nhau ở một trong những căn phòng bí mật trên gác để thảo luận số phận của họ. Sau mỗi sự kiện, một tỷ lệ ngày càng nhỏ những người được tuyển chọn sẽ được nhận lời mời tiếp theo - và một cách từ từ, con số hai trăm sẽ được gạt dần xuống còn hai mươi.Truyen8.mobi
Nếu Eduardo lọt qua được vòng loại đó, cuộc đời cậu sẽ thay đổi. Và nếu cần phải có chút “thêm thắt” về một mùa hè dành cho việc phân tích những thay đổi khí áp và dự đoán xem những thay đổi đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến các mô thức phân phối dầu mỏ - vậy thì Eduardo cũng không phải thêm dấm thêm ớt nhiều quá.
“Điều quan trọng nhất là làm thế nào để biến ba trăm ngàn đó thành ba triệu.” Eduardo cười lớn. “Nhưng đó là cái thú của các quỹ phòng vệ. Ta phải thực sự sáng tạo.”
Eduardo đào sâu câu chuyện vớ vẩn đó với đầy vẻ hào hứng, nhiệt tình, cuốn cả nhóm áo cộc tay vào câu chuyện của mình. Cậu đã rèn rũa khả năng chuyện phiếm qua vô số những bữa trưa tiền tuyển chọn hồi còn là sinh viên năm thứ nhất và năm thứ hai; mẹo mực là quên đi chuyện đây không phải buổi tập dượt mà là vào cuộc thực sự. Trong đầu mình, cậu cố gắng làm như mình đang dự một trong những bữa tiệc làm quen chẳng mấy quan trọng, khi cậu còn chưa bị đánh giá, khi cậu còn chưa cố gắng để được lọt vào cái danh sách hết sức quan trọng. Cậu còn nhớ rõ một bữa tiệc cụ thể như vậy, một bữa tiệc đã diễn ra vô cùng tốt đẹp; một bữa tiệc theo chủ đề Caribê, với những cây cọ giả và cát trên sàn. Cậu cố gắng đưa mình trở lại khung cảnh đó - nhớ lại những chi tiết trang trí không quan trọng, nhớ xem những cuộc chuyện trò đã diễn ra đơn giản và dễ dàng thế nào. Chỉ trong vài phút, cậu cảm thấy mình thấy bớt hẳn căng thẳng, cho phép mình bị lôi cuốn vào câu chuyện của chính mình, vào âm thanh giọng nói của chính mình.
Cậu trở lại với bữa tiệc Caribê, tới tận những chi tiết cuối cùng. Cậu nhớ tiếng nhạc đập chát chúa dội từ tường lại, âm thanh tiếng trống kim loại đau nhức tai. Cậu nhớ ly rượu punch pha từ rượu rum mạnh, những cô gái mặc bikini hoa sặc sỡ.
Cậu thậm chí còn nhớ anh chàng với mớ tóc xoăn đứng ở góc phòng, chỉ cách nơi cậu đang đứng hiện giờ có ba mét, quan sát sự tiến bộ của cậu, cố gắng tìm đủ dũng khí để làm theo tấm gương của cậu và tiếp cận một trong những anh chàng kỳ cựu của hội Phoenix trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn. Nhưng anh chàng đó không bao giờ rời khỏi góc của mình; trên thực tế, sự vụng về tất yếu của anh ta đem lại thất bại gần như có thể cảm thấy được, nó có tác động như một trường lực, tạo thành một khoảng không gian trong căn phòng bao bọc anh chàng, như một kiểu từ tính ngược, đẩy mọi người xung quanh ra xa.
Lúc đó Eduardo cảm thấy một chút thông cảm - bởi vì cậu đã nhận ra anh chàng tóc xoăn đó - và bởi vì không đời nào một anh chàng như vậy có cơ hội vào đượcPhoenix. Một anh chàng như vậy chẳng có việc gì dính dáng đến chuyện tuyển chọn của bất kỳ Câu lạc bộ nam sinh viên nào - Chúa mới biết được cậu chàng làm gì ở đó, tại một bữa tiệc tiền tuyển chọn. Harvard có khối nơi thích hợp cho những anh chàng như vậy; phòng máy tính, các hội cờ vua, hàng tá những hội kín và sở thích để phục vụ mọi kẻ kém giao tiếp xã hội mà ta có thể tưởng tượng ra. Chỉ cần hướng một cái nhìn tới cậu chàng, Eduardo đã có thể thấy rõ ràng rằng anh chàng này chẳng hề biết chút gì về kiểu giao tiếp xã hội mà anh ta buộc phải thật giỏi để có thể vào được một câu lạc bộ nhưPhoenix.
Nhưng lúc đó, cũng như bây giờ, Eduardo quá bận rộn theo đuổi giấc mơ của mình, nên đâu có thể dành nhiều thời gian nghĩ về cái anh chàng vụng về trong góc phòng.
Chắc chắn, cậu chẳng có cách nào để biết, lúc đó hay bây giờ, rằng sẽ có một ngày anh chàng với mái tóc xoăn đó sẽ xoay chuyển hoàn toàn khái niệm về giao tiếp xã hội. Rằng một ngày, anh chàng với mái tóc xoăn đang phải vật lộn qua bữa tiệc tuyển chọn sẽ thay đổi cuộc đời Eduardo mạnh mẽ hơn bất kỳ câu lạc bộ sinh viên nào.
Một giờ mười phút sáng, đã có điều gì đó đã trở nên hết sức bất ổn với đồ trang trí. Không chỉ những dải ruy-băng bằng giấy kếp trắng pha xanh gắn trên những bức tường đã bắt đầu rũ xuống - một dải trong số đó cúi gục thấp đến nỗi những cái lọn bóng như lụa của nó đe dọa che phủ bát rượu punch quá khổ để bên dưới - mà đến giờ thì những tấm áp phích trang trí với gam màu sáng sủa lấp kín phần lớn chỗ trống giữa các dải giấy kếp cũng đã bắt đầu tuột ra và rơi xuống sàn với tốc độ đáng báo động. Ở vài chỗ, lớp thảm màu be cũng đã bắt đầu biến mất dưới những trang giấy in bóng loáng.
Xem xét kỹ lưỡng hơn, thảm họa về trang trí trở nên hợp lý hơn; có thể nhìn thấy những vệt băng dính dùng để giữ những tấm áp phích màu sắc và dải ruy-băng giấy kếp, và còn hơn thế, một làn hơi nước ngưng tụ bắt đầu làm những đoạn băng dính dần dần bong ra bởi hơi nóng từ những cái lò sưởi làm việc quá sức dọc những bức tường đang phá hỏng khung cảnh được xây dựng vội vã.
Lò sưởi là cần thiết, tất nhiên, bởi vì đang là tháng mười ở vùng New England_(1). Dải banner treo từ trên trần phía trên những tấm áp phích sắp hỏng thật ấm áp - ALPHA EPSILON PI(2)_, GẶP GỠ VÀ CHÀO ĐÓN 2003 - nhưng một tấm banner thì chẳng thể nào cạnh tranh được với lớp băng đã bắt đầu hình thành trên những cánh cửa sổ lớn chạy dọc bức tường phía sau giảng đường rộng lớn. Nói chung, ban trang trí đã làm mọi điều có thể với gian phòng - thường là nơi giảng dạy vô số các lớp triết học và lịch sử, nó nằm sâu tít tận tầng năm của một tòa nhà cũ kĩ trong khu vực Harvard Yard. Họ đã chở đi hết hết hàng này đến hàng khác toàn ghế gỗ trầy xước và những cái bàn ọp ẹp, cố gắng che phủ bức tường nhạt nhẽo và sứt mẻ bằng những tấm áp phích và giấy kếp, rồi treo các tấm banner lên, che đi phần lớn những bóng đèn huỳnh quang ngoại cỡ xấu xí trên trần. Hơn hết, có một cú đòn quyết định; một chiếc iPod gắn với hai chiếc loa khổng lồ trông có vẻ đắt tiền đặt trên cái bục nhỏ ở phía đầu phòng, nơi thường đặt bục giảng giáo viên.
Một giờ mười phút sáng, chiếc iPod vẫn đang khuấy động, làm tràn ngập không gian bằng hỗn hợp nhạc pop và rock dân gian lỗi thời - hoặc là do danh sách bản nhạc của một kẻ tâm thần phân liệt hoặc do sự thỏa hiệp thiếu suy nghĩ của những thành viên ủy ban sau khi cãi cọ. Kể cả như vậy, âm nhạc cũng không đến nỗi tệ - và những chiếc loa là hành vi táo bạo của bất kỳ ai là người chịu trách nhiệm giải trí. Cuộc vui của năm trước có nét nổi bật là một chiếc ti vi màu ở một góc phòng học, được nối với một đầu DVD đi mượn chiếu hình thác nướcNiagarađược bật đi bật lại vô tận. Chuyện thác nước Niagara không hề có liên quan gì dù là xa xôi với Alpha Epsilon Pi hay Harvard cũng chẳng quan trọng; âm thanh nước chảy thế nào đó lại có vẻ phù hợp với tiệc tùng, và nó lại chẳng tốn xu nào của ủy ban.
Hệ thống loa là một cải tiến - cũng như những tấm áp phích đang bong ra. Mặt khác, bữa tiệc lại là điều mọi người chờ đợi.
Eduardo đứng bên dưới tấm banner, những đoạn dây mảnh chùng xuống treo phía trên đôi chân gầy khẳng khiu như chân cò của cậu, áo sơ mi cài khuy tới tận cổ. Xung quanh cậu là bốn anh chàng ăn mặc tương tự, phần lớn là sinh viên năm thứ hai và thứ ba. Gộp lại, nhóm nhỏ đó tạo thành hẳn một phần ba bữa tiệc. Đâu đó, ở phía bên kia phòng, có hai hoặc ba cô gái lẫn vào đám đông. Một trong số đó thậm chí đã dám mặc cả váy tới sự kiện này - mặc dù cô gái đã chọn mặc kèm với chiếc quần tất màu xám dày, do tôn trọng thời tiết.Truyen8.mobi
Đó không hẳn là một cảnh trong Ngôi nhà động vật, nhưng hồi ấy, cuộc sống trong các hội kín ở Harvard rất khác với những cuộc chè chén ồn ào thường thấy ở những trường đại học khác. Và AEPi không hẳn là tinh hoa của các hội kín; là một hội Do thái hoạt động rộng rãi trong cả trường, tư cách hội viên của nó nổi tiếng hơn vì điểm trung bình môn kết hợp chứ không phải khuynh hướng tiệc tùng của nó. Danh tiếng này không liên quan gì đến khuynh hướng tôn giáo theo tên hội; những người Do thái thực sự ngoan đạo, những người giữ chế độ ăn kiêng và chỉ hẹn hò trong giới của mình, đã gia nhập hội Hillel House, có tòa nhà riêng trong trường và khoe khoang tài năng thực sự, đấy là còn chưa nói đến chuyện hội viên của hội bao gồm cả nam lẫn nữ. AEPi dành cho những anh chàng không quan tâm đến tôn giáo, những anh chàng mang tên họ là đặc điểm Do thái dễ nhận thấy nhất. Đối với những hội viên của AEPi, một cô bạn gái Do thái cũng hay bởi vì điều đó sẽ khiến cả bố và mẹ hài lòng. Nhưng, trên thực tế, một cô bạn gái người Á là khả năng dễ xảy ra hơn nhiều.
Đó chính là điều Eduardo đang giải thích cho những người anh em trong hội vây quanh cậu - một chủ đề họ nhắc đến tương đối thường xuyên, bởi vì nó xoay quanh một triết lý mà tất cả đều ủng hộ.
“Không hẳn là vì những người như tớ thường bị các cô gái người Á thu hút,” Eduardo giải thích, trong khi nhấm nháp từng ngụm rượu punch. “Mà vì các cô gái người Á thường bị những người như tớ thu hút. Và nếu tớ cố gắng tối ưu hóa các cơ hội ngủ với cô gái nóng bỏng nhất có thể, tớ sẽ phải dự trữ trong cái ao của mình những cô gái có nhiều khả năng sẽ được quan tâm nhất.”
Những anh chàng khác gật đầu, hiểu rõ lập luận đó. Trong quá khứ, họ đã từng xem xét phương trình đơn giản này và thêm thắt để biến nó thành một thuật toán phức tạp hơn rất nhiều nhằm cố gắng giải thích mối liên hệ giữa các anh chàng Do thái và các cô gái người Á, nhưng đêm nay, họ chỉ để nó ở dạng đơn giản như vậy, có lẽ do âm nhạc, hiện đang dội lại qua những cái loa đắt tiền ầm ĩ đến mức khó mà tham gia được vào bất cứ suy nghĩ phức tạp nào.
“Mặc dù vào thời điểm hiện tại”- Eduardo nhăn nhó khi liếc về phía cô gái mặc váy, đi tất da chân- “cái ao đang hơi khô cạn.”
Một lần nữa lại có sự nhất trí hoàn toàn từ xung quanh, nhưng chẳng có vẻ gì là bất cứ ai trong bốn anh bạn cùng hội sẽ làm điều gì đó để thay đổi tình hình. Anh chàng bên phải Eduardo cao có một mét sáu lăm và béo lùn; cậu ta cũng ở trong đội cờ vua Harvard và nói trôi chảy sáu thứ tiếng, nhưng chẳng cái tài nào trong đó giúp ích gì được khi cậu ta phải giao tiếp với các cô gái. Anh chàng tiếp theo vẽ mục tranh biếm họa cho tờ Crimson - và dành phần lớn thời gian rảnh chơi trò chơi điện tử trong phòng sinh hoạt sinh viên phía trên phòng ăn ở tòa nhà Leverett của ký túc xá. Bạn cùng phòng của anh chàng vẽ tranh biếm họa, đứng cạnh cậu ta, cao hơn một mét tám; nhưng thay vì bóng rổ, cậu ta lại chọn đấu kiếm từ hồi học trung học tại một trường phần lớn toàn học sinh Do thái; cậu ta rất giỏi dùng kiếm, mà khả năng này thì cũng có ích trong chuyện làm quen với các cô gái như nó có ích đối với bất kỳ khía cạnh nào khác của cuộc sống hiện đại. Nghĩa là nếu bọn cướp biển thế kỷ mười tám mà dám tấn công vào phòng ngủ của một cô gái nóng bỏng nào đó trong khu ký túc xá, thì cậu ta được việc, còn ngoài ra thì cậu ta gần như là vô dụng.
Anh chàng thứ tư, đứng đối diện với Eduardo, cũng chơi đấu kiếm - ở Exeter - nhưng không hề có dáng dấp như anh chàng cao lớn đứng bên trái cậu ta. Cậu ta hơi lóng ngóng, như Eduardo, mặc dù chân tay cậu ta tương xứng hơn với tầm vóc mảnh dẻ nhưng không có dáng thể thao tẹo nào. Cậu ta mặc quần soóc chứ không mặc quần dài, đi dép tông không tất. Cậu ta có một cái mũi nổi bật, mái tóc xoăn màu nâu vàng, và mắt xanh nhạt. Có vẻ gì đó khôi hài trong đôi mắt đó - nhưng đó là những cảm xúc tự nhiên duy nhất có thể nhận thấy hay đọc được. Ngoài ra gương mặt hẹp của cậu ta không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Và dáng vẻ, hơi hướng chung của cậu ta - cách cậu ta dường như khép kín với chính mình, thậm chí cả khi tham gia vào hoạt động nhóm, ngay cả ở đây, trong sự an toàn của chính hội kín của mình - trông vụng về đến đau đớn.
Tên cậu ta là Mark Zuckerberg, là sinh viên năm thứ hai, và mặc dù Eduardo đã tốn khá nhiều thời gian dự nhiều sự kiện AEPi cùng với cậu ta, cùng với ít nhất một sự kiện lựa chọn của Phoenixmà Eduardo có thể nhớ, Eduardo vẫn hầu như không biết gì về anh chàng này. Tuy nhiên, danh tiếng của Mark rõ ràng hơn hẳn cậu: là một sinh viên chuyên ngành khoa học máy tính sống ở nhà Eliot, Mark đã lớn lên ở thị trấn trung lưu lớp trên Dobbs Ferry, bang New York, là con trai của một nha sĩ và một bác sĩ tâm thần. Hồi học trung học, cậu ta được cho là một dạng tin tặc thượng hạng - giỏi thâm nhập các hệ thống máy tính đến nỗi cậu ta đã có tên trong một danh sách FBI ở đâu đó, hay chí ít người ta đồn đại như vậy. Dù điều đó có đúng hay không, Mark chắc chắn là một thiên tài máy tính. Cậu ta cũng có danh tiếng ở Exeter khi mà, sau khi mài giũa khả năng mã hóa bằng cách tạo ra một phiên bản trên máy tính của trò chơi Rủi ro (Risk), c 226c u ta và một cậu bạn đã xây dựng một chương trình phần mềm có tên là Synapse, một plug-in_(1) cho các máy nghe nhạc MP3 để máy “tìm hiểu” sở thích của người sử dụng rồi tạo ra một danh sách bản nhạc yêu thích cho từng người dựa trên thông tin đó. Mark đã đưa Synapse lên mạng để mọi người có thể tải về dùng miễn phí - và gần như ngay lập tức, những công ty lớn trong lĩnh vực gọi tới dồn dập, để cố mua các sản phẩm của Mark. Có cả tin đồn là Microsoft đề nghị trả cho Mark từ một đến hai triệu đô la để làm việc cho họ - và thật kinh ngạc, Mark đã từ chối đề nghị đó.
Eduardo không phải là chuyên gia về máy tính, và cậu biết rất ít về kỹ thuật xâm nhập máy tính (hacking), nhưng dòng máu kinh doanh chạy trong huyết quản gia đình cậu, ý tưởng ai đó có thể từ chối cả triệu đô la thật lôi cuốn - và cả một chút thất kinh - đối với cậu. Điều đó khiến Mark trở thành nhân vật bí ẩn thậm chí còn hơn cả sự vụng về cậu ta gợi lên. Một nhân vật bí ẩn - và hiển nhiên là một thiên tài. Cậu ta đã tiếp nối Synapse bằng một chương trình viết tại Harvard, cái gì đó tên là Course Match cho phép sinh viên Harvard xem các sinh viên khác đã đăng ký những khóa học nào; bản thân Eduardo cũng đã thử chương trình này một hai lần; cố gắng theo đuổi vài cô gái nóng bỏng ngẫu nhiên mà cậu đã gặp ở phòng ăn, mà không có kết quả. Nhưng chương trình này đủ hấp dẫn để có khá nhiều người ủng hộ và sử dụng: phần lớn sinh viên trong trường đánh giá cao Course Match - chứ không phải anh chàng đã tạo ra nó.Truyen8.mobi
Khi ba anh bạn hội viên khác di chuyển về phía bình rượu punch để rót thêm, Eduardo tranh thủ cơ hội nghiên cứu anh chàng sinh viên năm thứ hai tóc xoăn kỹ hơn một chút. Eduardo vẫn luôn tự hào về khả năng tìm hiểu được tận tới cốt lõi tính cách của người khác - đó là điều bố cậu đã dạy cho cậu, một cách tiến trước một bước trong thế giới kinh doanh. Với bố cậu, kinh doanh là mọi thứ; là con trai của những người nhập cư giàu có vừa vặn thoát khỏi cuộc đại thảm sát người Do thái (Holocaust) để tới Brazil trong Đại chiến Thế giới II, ông đã nuôi dạy Eduardo theo quan điểm đôi khi hơi khắc nghiệt của người sống sót; ông có dòng dõi nhiều đời thương gia, những người biết tầm quan trọng của thành công, cho dù hoàn cảnh của họ thế nào. VàBrazilchỉ là điểm khởi đầu; gia đình Severin cũng buộc phải vội vã chuyển tớiMiamilúc Eduardo mới mười ba tuổi - họ phát hiện ra cái tên Eduardo nằm trong một danh sách bắt cóc do thành công tài chính của cha cậu.
Cho tới trung học cơ sở, Eduardo đã thấy mình trôi nổi trong một thế giới mới xa lạ, vật lộn để đồng thời học một ngôn ngữ mới là tiếng Anh và một nền văn hóa mới làMiami. Vì thế cậu chẳng biết gì về máy tính, nhưng cậu hiểu một cách đầy đủ thế nào là một người ngoài cuộc vụng về, có khác biệt, cho dù lý do là gì đi nữa.
Mark Zuckerberg, từ vẻ bề ngoài, rõ ràng là khác biệt. Có lẽ chỉ vì cậu ta quá thông minh, nên không hợp với nơi đó, kể cả ở đây, giữa những người đồng hương. Giữa chính giống loài của mình: không phải theo nghĩa là những người Do thái, mà là những anh chàng như cậu ta. Những anh chàng đam mê máy tính, những người đã viết thuật toán cho cả những thứ họ tôn sùng, những người chẳng có gì hay để làm vào một tối thứ Sáu hơn là giết thời gian ở một phòng học đầy những giấy kếp và áp phích màu mè, nói chuyện về các cô gái mà thực ra họ không kiếm được.
“Ở đây vui thật”, cuối cùng Mark nói, phá tan sự yên lặng. Gần như không có chút biến tố nào trong giọng nói của cậu ta, và Eduardo hầu như không thể đoán được bất cứ cảm xúc nào - nếu có - mà cậu ta đang định truyền đạt.
“Đúng thế.” Eduardo trả lời. “Ít nhất năm nay rượu punch cũng có pha chút rượu mạnh. Năm ngoái, tớ nghĩ nó là nước hoa quả Capri Sun. Lần này có vẻ họ đã dốc hết sức.”
Mark ho, sau đó với tay về phía một dải ruy-băng giấy kếp, chạm vào đoạn giấy gần nhất. Đoạn băng dính phía trên rời ra, và dải ruy-băng trôi tuột xuống sàn, hạ cánh trên đôi dép tông Adidas của cậu ta. Cậu ta nhìn Eduardo.
“Chào mừng bạn tới vùng rừng rậm.”
Eduardo cười lớn, mặc cho thực tế là cậu vẫn không thể chắc chắn từ cái giọng đều đều của Mark thì cậu ta có đùa hay không. Nhưng cậu cảm nhận được có điều gì đó hết sức nổi loạn đang diễn ra dưới đôi mắt xanh của cậu bạn. Dường như cậu ta tiếp nhận mọi thứ xung quanh, kể cả ở đây, một nơi có quá ít tác nhân kích thích để nắm lấy. Có lẽ cậu ta thực sự là một thiên tài đúng như mọi người nghĩ. Eduardo có cảm giác đột ngột rằng đây là người mà cậu muốn kết bạn, muốn hiểu rõ hơn. Bất kỳ ai đã từ chối cả triệu đô la ở tuổi mười bảy hầu như chắc chắn đang hướng tới thành công.
“Tớ có cảm giác bữa tiệc này sẽ giải tán sau vài phút nữa,” Eduardo nói. “Tớ trở lại khu bờ sông - Nhà Eliot. Cậu ở nhà nào ấy nhỉ?”
“Kirkland.” Mark đáp. Cậu ta hất đầu ra phía cửa, ở phía bên kia của sân khấu. Eduardo liếc về phía những người bạn khác, vẫn còn đứng cạnh bình rượu punch; họ đều là sinh viên các năm khác nhau, vì thế họ sẽ đi các hướng khác nhau khi bữa tiệc kết thúc. Đó là cơ hội tốt hơn cả để tìm hiểu thêm về anh chàng thiên tài máy tính kỳ lạ này. Eduardo gật đầu, sau đó đi theo Mark qua đám đông rải rác.
“Nếu cậu muốn,” Eduardo đề nghị khi họ đi vòng quanh sân khấu, “có một bữa tiệc ở tầng của tớ mà ta có thể ghé qua xem thế nào. Sẽ rất tệ, nhưng tất nhiên không thể tệ hơn ở đây.”
Mark nhún vai. Cả hai đều đã ở Harvard đủ lâu để biết phải chờ đợi điều gì từ những bữa tiệc trong ký túc xá; năm chục anh chàng và khoảng ba cô gái nhồi nhét trong căn phòng nhỏ như cái quan tài, trong khi một người cố gắng tìm cách mở vòi một thùng bia lậu rẻ tiền.
“Tại sao lại không chứ?” Mark ngoái lại trả lời qua vai. “Tớ có bài phải nộp ngày mai, nhưng khi say tớ giỏi lô-ga hơn so với lúc tỉnh.”
Vài phút sau, họ đã len ra khỏi giảng đường và đi vào cầu thang xi măng dẫn xuống tầng trệt. Họ bước đi trong yên lặng, ra ngoài hai cánh cửa lớn, bước vào sân trường Harvard đầy cây và yên tĩnh. Một cơn gió mạnh giá buốt rít qua lớp vải mỏng của cái áo sơ mi của Eduardo. Cậu thọc mạnh tay vào sâu trong túi quần và đi về phía con đường lát đá chạy qua giữa sân trường. Phải đi bộ tới mười phút mới tới những dãy nhà bên sông, nơi cả cậu và Mark sống.
Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!