Chỉ trong chớp mắt, Tần Dịch Dương buông nàng ra.
Thân thể cao ngất lãnh đạm rời đi, Lâm Hi Hi thoáng hoảng hốt, sự ấm áp trên người phảng phất ban nãy căn bản biến mất, chỉ có u phục vương lại mùi nước hoa nhàn nhạt nhắc nhở hắn đã từng dựa sát, từng ôm nàng chặt chẽ như vậy.
Lâm Hi Hi có chút kinh ngạc, quay mặt đi, phát hiện hắn đang đứng bên cạnh, đôi chân thon dài tùy hứng gập lại, dáng vẻ tùy hứng mà khiến kẻ khác si mê không dứt.
Ánh mắt sâu thẳm không biết là nhìn đi đâu.
Hắn không nói gì, Lâm Hi Hi cũng chỉ biết trầm mặc.
Xung quanh đều có người qua lại, mà bầu không khí giữa hai người lại yên tĩnh lạ thường, khó có chút dịu dàng, Tần Dịch Dương đột nhiên vươn tay, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng từ từ nắm chặt lại.
Lâm Hi Hi kinh ngạc nhìn hành động của hắn.
“Cuối tuần tôi sẽ bay về gấp, chưa biết là mấy giờ, có thể bỏ lỡ phiên tòa. E là không thể gặp ở tòa án, hiểu không?” Hắn nắm tay nàng, thanh âm du dương nhẫn nại nói.
Trái tim Lâm Hi Hi thắt lại, tưởng tượng đến tình cảnh ngày hôm đó.
Tuy nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không thực rõ ràng, theo nàng biết, mục đích của đối phương không đơn giản, nàng cảm thấy sợ, nàng cố gắng bỏ qua sự e ngại, ngay tại lúc hắn nói hắn không có mặt, dường như lại càng lo sợ hơn, nếu như hắn không có mặt, nàng ngay cả một cơ hội cầu cứu cũng không có, thật đáng sợ.
Nhịp tim có chút bất ổn, có chút đau nhức, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng cắn môi, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nắm tay Tần Dịch Dương có phần chặt lại, nàng rất đau, không dám mở miệng.
“Nhớ tự lo cho bản thân đấy.” Tần Dịch Dương xoay người, vẫn nắm chặt tay nàng, cánh tay còn lại đặt bên hông nàng, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, tràn ngập nguy hiểm.
“Nhất là trong khoảng thời gian tôi đi vắng, tiếp nhận những gì tôi đã làm cho cô một chút.”
Lâm Hi Hi thoáng run rẩy, gian nan đáp lại ánh mắt thâm thúy của hắn.
Lời nói của hắn không hề cố ý vẫn làm người khác tim đập chân run.
“Tôi …. Sẽ cố gắng.” Nàng thừa nhận mình bị dọa chết, lời nói đều rất tùy tiện.
Sẽ cố gắng , cố gắng cái gì? Nàng thế nào lại không biết xấu hổ thốt ra như vậy?
Khuôn mặt Lâm Hi Hi trong nháy mắt đỏ bừng, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của hắn.
Trên môi Tần Dịch Dương nổi lên một tràng cười nhạt.
Không có chút sợ hãi trước phản ứng của nàng, bàn tay kia của hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, hắn cảm giác được độ nóng trên mặt mình khi nhìn cô gái nhỏ lúc này đang đỏ mặt.
Độ nóng của nàng cũng hơi phỏng tay, thật đáng yêu.
Lâm Hi Hi không nói gì chỉ là chịu đựng, bàn tay kia, nổi bật so với khuôn mặt của nàng.
“Lâm Hi Hi hiện tại tôi chỉ muốn trói cô mang đi.” Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn nàng một lúc, trầm giọng yếu ớt nói một câu.
Lâm Hi Hi cắn môi, chống lại khoái cảm trên da thịt do hắn mang đến.
“Tần tiên sinh,” Ánh mắt trong veo, nàng nheo mắt lại nhìn hắn, “Ngài chú ý giữ gìn sức khỏe. Cố gắng đợi một lúc nữa Lily cùng Nguyễn chủ quản quay lại, bọn họ thấy ngài bị lạnh, sẽ rất đau lòng.”, nàng có chút nghẹn lời, cố gắng suy xét kỹ lời nói, “Sẽ không tốt.”
Trong đôi mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương lóe lên một tia lạnh lùng.
“Đúng vậy không?” Hắn nhàn nhạt nói một câu, bàn tay dọc theo khuôn mặt của nàng trượt xuống cổ, ngón tay thon dài lùa vào tóc nàng bỗng nhiên dùng sức một chút, Lâm Hi Hi tưởng tượng gáy nàng như bị một cỗ lực tóm lấy đem nàng nhấc lên trên lan can, hòa nhập vào vòng ôm ấm áp của hắn.
Bàn tay Tần Dịch Dương ôm sẵn gáy nàng, cúi đầu cười lạnh : “Có chỗ nào không tốt?”
Lâm Hi Hi cảm thấy đau buốt, cả người bị bao vây không thể động đậy, chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn, tùy tiện dựa vào khuỷu tay hắn, ổn định thăng bằng. Trong mắt có chút sợ hãi: “Đừng như vậy …”
Nàng thực sự luống cuống, có một chút sợ hãi che giấu không được.
Hàn khí từ đáy lòng Tần Dịch Dương cứ như vậy tản ra, hắn nhìn nàng, động tác lại dùng sức siết lại sau đó buông lỏng.
Cô gái này… Từ đáy lòng hắn chỉ muốn đem nàng nuốt sạch, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn nàng từ từ thả lỏng, đáy mắt trong veo như nước, cái trán nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, Tần Dịch Dương nhịn không được vuốt ve mấy sợ tóc của nàng, đem nàng ôm vào lòng.
Cô gái nhỏ có chút phòng bị nhìn hắn, cũng không phản kháng, ngẩng mặt có chút dũng cảm tham luyến hương vị của hắn. Thực là mê người.
“Hợp đồng tôi đưa cho cô, lần sau cô gặp lại tôi nó vẫn còn hữu hiệu, nhớ kỹ nội dung chưa?” Ánh mắt Tần Dịch Dương có thể nhìn thấu mọi thứ, tiếng nói trầm thấp chỉ cho mình nàng nghe được.
Lâm Hi Hi không khó khăn nhớ tới nội dung của hợp đồng kia, có chút xấu hổ cúi mặt gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Vậy là tốt rồi.” Cánh tay Tần Dịch Dương ôm chặt eo nàng, nhận thấy nàng bỗng nhiên thở dài, hắn vẫn giữ tư thế gắt gao ôm nàng vào lòng, môi áp bên tai nàng, “Lúc nào nghĩ thông suốt thì điện cho tôi, lúc cô đồng ý chính là lúc chúng ta công khai mối quan hệ, cô muốn gì ở tôi đều được. Lâm Hi Hi đây là hứa hẹn tôi dành cho cô.”
Vành tai Lâm Hi Hi có chút run khẽ, khoảng cách gần như vậy, toàn bộ hơi nóng đều thoảng vào trong tai nàng.
Toàn thân nàng toát đầy mồ hôi, vội vàng gật đầu, mong muốn nhanh chóng kết thúc loại dằn vặt này.
Môi Tần Dịch Dương ngậm lấy vành tai nàng, mơ hồ nói: “Cô gái ngoan.”
Lâm Hi Hi hít xuống một tầng khí lạnh trong miệng!
Không chỉ vì động tác thân mật của hắn, hơn thế nữa lúc đó nàng nhìn thấy hai người từ cửa phòng chờ đi vào, Lily đi phía trước rất vui vẻ, Nguyễn Húc bất đắc dĩ theo phía sau.
Bọn họ đã trở về !
Sắc mặt Lâm Hi Hi trắng bệch, hấp tấp trên bờ vai rộng lớn của Tần Dịch Dương, run giọng nói: “Tần tiên sinh!”
Trong lòng nàng nhảy loạn lên, mà Tần Dịch Dương nghe được lời nói của nàng chỉ từ từ đứng dậy, thậm chí không chút lo lắng giúp nàng chỉnh sửa lại phần eo áo bị nhăn nhúm, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, bất luận dù là biểu tình lo sợ cũng đều đáng yêu không gì sánh được.
Phía sau bọn họ, Lily cùng Nguyễn Húc đến càng gần.
“Vinson! Anh xem, ở đây thực sự có bán trầm hương, anh xem thử xem.” Lily giơ món đồ quý lên đi tới, cười tươi như hoa đưa cho hắn.
“Em còn nhớ rõ thói quen của anh, anh vui chứ?”
Hương thơm ưu nhã của trầm hương lan tỏa, từ rất xa đều có thể ngửi thấy, giúp người ta an tĩnh tâm hồn.
Tần Dịch Dương cười cười, dáng người cao ngất, mặc kệ cô đang ôm lấy tay hắn.
Ánh mắt Nguyễn Húc cũng rất tự nhiên, không có chỗ nào bất thường.
Mấy người ngây ra một hồi, tới tận lúc tiếng nói ngọt ngào của phát thanh viên một lần nữa vang lên, đã tới thời gian làm thủ tục.
Trên đường tiễn Tần Dịch Dương, sau cùng Lily suýt nữa ôm hắn mà khóc rống lên, Lâm Hi Hi nhẹ giọng khuyên nhủ cô, thuận thế cô ôm Lâm Hi Hi bắt đầu khóc to lên, Nguyễn Húc buồn cười nhìn cô một chút, hướng Tần Dịch Dương bắt tay, xem như là tiễn biệt.
Lâm Hi Hi vỗ vỗ đầu Lily, tiếp theo nhìn qua, đón nhận ánh mắt Tần Dịch Dương.
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, bình tĩnh mang theo vẻ nguy hiểm mị hoặc.
Động tác của Lâm Hi Hi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục vỗ đầu Lily, cảm giác thân thể cứng đờ một lần nữa kéo tới.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Lâm Hi Hi gõ cửa phòng Lily, mang cho cô một ly sữa cùng một phần salat.
“Chăm sóc chính mình, cô không đói bụng sao, ngồi dậy ăn đi,” Lâm Hi Hi cười yếu ớt nhẹ giọng nói, “Đây là quần áo mà cô muốn, vì sao đi tới đây mà ngay cả quần áo cũng không nhớ mang theo thế?”