Thần Mộ 2 Chương 230: Mộng Khả Nhi

Đạm Đài cổ thánh đại, đại danh nổi như cồn trong tu chân giới trên vạn năm, là môn phái vang danh nhất ở Đông Thổ, trên phương diện nào đó có thể coi là đại biểu cho ý chí của chính đạo phàm nhân giới, ẩn trong đó là địa vị lãnh tụ tinh thần.
Nhưng gần một năm nay, một tầng âm ảnh bao phủ cả Đạm Đài cổ thánh địa, khiến cho thánh địa tu luyện này ngày thường có chút ảm đạm.
Vạn năm trước, Đạm Đài Tuyền cùng với hội đồng chính tà tổ sư các thánh địa liên thủ đem một đại ma vương tu vi tự xưng nghịch thiên phong ấn trong Đạm Đài cổ thánh địa.
Vì thế, Đạm Đài Tuyền từng tự mình tọa trấn ba trăm năm tại nhân gian, chỉ đến khi xác định chắc chắn Hung ma không thể nào phá được phong ấn thoát ra mới phá toái hư không mà đi.


Không một ai biết tên tuyệt thế Hung ma xét cho cùng sức mạnh đã đạt tới cảnh giới nào, nhưng từ sự việc những tổ sư của các chính tà thánh đại liên thủ mới phong ấn được thì cũng có thể biết được một hai.
Biết rằng những người năm đó tham gia phong ấn, ngoại trừ những người đã chết, những người còn sống hiện giờ đều đã là bá chủ một phương trên thiên giới, còn đám người Hỗn Thiên, Tuyệt Tình, Đạm Đài Tuyền đều đã đạt tới cảnh giới Thần Vương.
Thánh địa cổ Đạm Đài, chính là một dải tiên sơn một nơi tụ tập của thiên địa linh khí, linh khí ở đây vô cùng dày dặc.
Trong thánh địa có bố trí một cổ trận thần dị, hội tụ linh khí bốn phương tám hướng về nơi này, đồng thời làm cho nơi này bốn mùa đều là mùa xuân, căn bản không có chút lạnh lẽo.
Lúc này, ở bên ngoài hoa tuyết tung bay, cả không gian một màu trắng xóa. Nhưng trong Đạm Đài thánh địa cỏ câu xanh mướt, hoa nở khắp nơi, nước chảy róc rách, đình đài tráng lệ đúng là tiên cảnh giữ chốn trần gian.
Phía trong Đạm Đài thánh địa ấm áp như mùa xuân, có thể thấy rõ bên ngoài mưa tuyết tung bay, cảnh vậtđược phủ lên một màu trắng xóa, bất quá phong cảnh tuyệt đệp đó cũng khó có thể khiến cho trên dưới Đạm Đài Phái vui vẻ.
Bởi vì trong tim mỗi một người ở đây đều bi bao phủ một sự sợ hãi, tuyệt thế hung ma năm đó đám người Đạm Đái Tuyền liên thủ phong ấn, giờ đã sắp phá phong ấn mà ra!"
Cảnh vật vẫn như xưa, nhưng phía trong Đạm Đài thánh địa đã hiện lên một cỗ áp lực, khiến cho những nụ cười vui của đệ tử trong phái giờ đã biến mất.
Phong ma ấn đã bị rung động, tiếng gào thét của đại ma vương đã bị giam cầm vạn năm đã mơ hồ truyền ra từ trong lòng đất.
Mỗi khi đến nửa đêm, ở trong Đạm Đài thánh địa tiếng ma khiếu là âm thanh nghe rõ nhất, đến giờ đó rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đều kinh tâm khiếp đảm, bởi vì mảnh đất nơi có phong ấn hiện ra một ma ảnh to lớn, làm cho Đạm Đài phái một cỗ áp lực rất lớn.
Có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi trong lòng đều rất cảm thấy rất kinh khủng, bọn họ sợ sẽ có một ngày ma ảnh to lớn đó hóa thành thật thể, rồi thôn phệ tấ cả mọi người. Một làn sóng hoảng sợ từ từ lan truyền, khiến cho không ít đệ tử trẻ tuổi thậm chí đã nghĩ đến phương pháp rời khỏi Đàm Đài thánh địa.
Những ngày gần đây, Mông Khả Nhi rất bất an, một là vì ác ma phong ấn trong thánh địa mà lo lắng, hai là thân thể nàng có chút không ổn. Mộng tiên tử xinh đẹp vô song, nổi tiếng thiên hạ , mấy tháng gần đây đã gầy đi ít nhiều.
Mộng Khả Nhi tĩnh lặng ngồi trong vườn hoa, nhìn thế giới trắng xóa ở bên ngoài, cảm nhận sự khí tức ấm áp bên trong thánh địa, nhưng nàng không có một chút cảm giác thích thú nào.
Nàng rất nhanh bình ổn tâm thần, bắt đầu tu luyện, nhưng mà lần tu luyện này không giống với những ngày trước, nàng hiện tại đang vận chuyển huyền công, chuẩn bị luyện hóa một sinh mệnh nhỏ nhoi trong nội thể, xác thực mà nói đó là một sinh mệnh đang được hoài nghi là có tồn tại hay không.
Trong một năm trở lại đây, mỗi lần nhớ đến những lúc cùng Thần Nam sống cuộc sống vợ chồng lúc còn ở Tây thổ. Mộng Khả Nhi đều có cảm giác tức điên lên, hận không thể lập tức vung kiếm chém rụng đầu Thần Nam, nàng hiểu rằng đó là sự vũ nhục rất lớn đối với Đạm Đài thánh địa thánh khiết truyền nhân, cũng chỉ có dùng máu của Thần Nam mới có thể tẩy rửa sự ô nhục này.
Hơn một năm đã qua, nàng thỉnh thoảng vẫn có cảm giác buồn nôn, vả lại còn rất thích ăn đồ chua. Điều này khiến cho nàng hoảng sợ có tư tưởng muốn tự sát, đối với thân phận tiên tử băng thanh ngọc khiết của Đạm Đài thánh địa, nàng không thể thiếp thụ sự thật này.
Nhưng mà, ba tháng, năm tháng, chín tháng, rồi hơn một năm đã trôi qua, thân thể nàng không có một biểu hiện gì khác lạ, khiến cho nàng có chút an tâm, thầm nhủ rằng mình đã quá mẫn cảm.
Chỉ là, một tháng trước. Nàng đột nhiên cảm nhận được trong nội thể tựa hồ có một cỗ sinh mệnh dao động, khiến cho nàng kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.
Điều này sao có thể, sao lại có khả năng mang thai tận một năm mà không sinh chứ? Vả lại lúc nàng cảm ứng được sự dao động yếu ớt của sinh mệnh nhỏ nhoi đó, nàng vẫn không có dấu hiệu của sự mang thai (ý là bụng to ra đó mà he he…), thân người vẫn hoàn mĩ như trước.
Nhưng mà, sinh mệnh yếu ớt đó dao động nhắc nhở nàng, tựa hồ thực sự đang phát triển.
Sau đó, Mông Khả Nhi mỗi ngày đều vận chuyển huyền công, muốn luyện hóa cái sinh mệnh nhỏ nhoi đó. Nhưng mà điều khiến chp nàng sợ hãi đó là sinh mệnh nhỏ bé này cho dù còn rất yếu ớt, nhưng lại phi thường ngoan cường, không những không bị nàng luyện hóa ngược lại còn càng lúc càng phát triển mạnh mẽ.
Mông Khả Nhi bàng hoàng, do dự, bất an, mỗi ngày đều tranh đấu kịch liệt, xuất phát từ tình thương yêu của người mẹ, nàng không nhẫn tâm, rất không nhẫn tâm tiêu diệt sinh mệnh nhỏ bé đó, nhưng xuất phát từ thân phận tiên tử thánh địa, nàng không thể để cho sinh mệnh nhỏ nhoi đo ra đời, trong lòng nàng hiện tại mâu thuẫn đến cực điểm.
Bằng vào trực giác, nàng biết sinh mệnh nhỏ nhoi đó nếu như có thể đến được thế giới này, tất sẽ là một nhân vật kiệt xuất, nếu như được dạy bảo thật tốt, nói không chừng có thể trở thành mọt vị tuyệt thế cường giả khoáng cổ tuyệt kim. Bằng không, sinh mệnh dao động yếu ớt nhỏ nhoi đó sao có thể dưới sự luyện hóa của nguyên khí lại không bị tiêu diệt, ngược lại sao còn càng lúc càng mạnh mẽ lên? Nếu như sinh mệnh nhỏ nhoi này xuất thế, khẳng định sẽ là như vậy.
Đồng thời, mấy ngày gần đây, Mộng Khả Nhi nghe được rất nhiều tin tức kinh thế hãi tục về Thần Nam, điều này khiến cho nàng đau đầu, lại có chút nghi hoặc, không nghĩ đó là tin tức của đối phương, nhưng mà sự kiện trọng đại về hắn thực sự là quá nhiều, gần đây những sự kiện tiêu điểm đều là do hắn tạo lên.
Thần Nam cùng với Nam Cung Ngâm đang đứng trên lương của hai con thần long, xuyên qua vân vụ, đang bay qua một ngọn núi lớn, cuối cùng sẽ rất nhanh tiếp cận Đạm Đài thánh địa.
Có Nam Cung Ngâm làm hướng đạo (dẫn đường). Đạm Đài thánh địa từ thế giới bên ngoài mà trông vào thì là một nơi vô cùng thần bí, căn bản không thể nào biết tình hình bên trong. Nhưng vì một vị tổ sư của Tình Dục Đạo năm đó cưới một vị nữ đệ tử kiệt xuất của Đạm Đài Phái, vì vậy đối với Tình Dục Đạo mà nói, nơi cư trú của Đạm Đài phái không còn là bí mật.
Nửa giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng đã đến được Đạm Đài thánh địa.
Ở xa nhìn lại, nơi đây sơn thủy hữu tình, ẩn trong mây khói, hoa nở khắp nơi, cỏ cây tươi tốt, hạc bay khắp chốn, vượng trắng chuyền cành reo vui, đúng là chốn tiên cảnh. Tại nơi vào chốn tiên cảnh này, một khối đã to lớn vuông vức được dựng lên ngạo ngễ, trên đó khắc hai chữ cổ lớn : Đạm Đài.
"Đạm Đài cổ thánh địa quả là không đơn giản, bên ngoài băng thiên tuyết địa, bên trong lại ấm áp muôn hoa khoe sắc" Thần Nam chặc lưỡi khen.
"
Grào… đúng là một nơi rất đẹp!"
Tử Kim Thần Long gào lên một tiếng hưởng ứng, dọa Thần Nam suýt nữa thì nhảy dựng lên, hắn như là nhớ tới cái gì đó, nói giọng uy hiếp : "Ngươi không được gào rú tại nơi đây, càng không được nói cái gì lung tung, bằng không buổi tối ngày hôm nay ta có món canh rồng!"
Long bảo bảo chớp chớp đôi mắt, cất tiếng phụ họa : "
Thần nói, ngươi không được ở trước mặt ta nói "Nhất Bách Biến"!".
"
Lại còn đồ quỷ tinh quái nhà ngươi nữa, càng không được nói lung tung". Thần Nam không khách khí cốc lên đầu Long bảo bảo một cái.
"Thần nói, đau quá à".
 

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/than-mo-2/chuong-230/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận