Ánh nắng chiếu qua cửa sổ phòng len lỏi vào mắt Tiêu Nguyên. Cô nhìn điện thoại, mới có 5 giờ sáng. Chắc tại lâu rồi không ngủ ở đây nên cô lạ giường chứ ở kí túc xá cô phải ngủ liền một mạch đến 6 giờ mới tỉnh. Cô nhìn khắp phòng thấy không gian xung quanh rất yên tĩnh, ánh nắng mai yếu ớt rọi vào màu vàng nhạt rất dễ chịu.
" Em dậy rồi à ?"- Giọng nam ấm áp cất lên ngay trên đầu giường.
Cô sững người sắc mặt nhợt nhạt quay ra nhìn đầu mối của âm thanh kì quái kia.
"À mà này em đừng có ý định giả ngu hỏi anh là anh là ai đấy nhé, đây không phải phim Hàn Quốc đâu. Em gây ra truyện thì phải chịu trách nhiệm. "
Cô ngơ ngác nhìn anh ta đang suy nghĩ xem kẻ này là ai. Anh ta nói cái gì mà gây ra với chịu trách nhiệm, chẳng lẽ cô làm anh ta có thai hay sao ? Mà kể cả có thì chẳng lẽ anh ta đã kiểm tra (ý nói bạn Dương khốn khổ dùng que thử thai ) ngay được rồi hả ? *Bệnh trì độn tái phát haizzzz*
Thấy gương mặt cô ngày càng trở nên khó coi Vĩ Dương bất lực thở hắt ra một tiếng nhéo nhéo má cô :
“ Ôi, vợ yêu , chúng ta mới đính hôn ngày hôm qua mà ngày hôm nay em đã quên anh mất rồi. Anh thấy mình thực bi thảm làm sao.”- Vĩ Dương ôm ngực tỏ vẻ nghiêm trọng.
Tiêu Nguyên thấy anh ta thích tự sướng như vậy nên mặc kệ thủng thẳng đi vào nhà vệ sinh. Cô vừa đánh răng vừa ngẫm nghĩ xem cái tên đầu heo ngoài kia là ai . Chợt mọi việc của ngày hôm qua “xui xẻo” ùa về. Tiêu Nguyên miệng vẫn đầy bọt không cần giữ hình tượng lao khỏi nhà vệ sinh nhìn kẻ ung dung ngồi ngắm ảnh trên bàn học của cô
“ Bậ….t Vĩ…. Dư…..ơng….. Ngươ..ii vô liêm sỉ…………. .”
Đồng chí Tiêu Nguyên để không rơi bọt xuống sàn nhà thân yêu nên nói năng lắp ba lắp bắp.
Vĩ Dương quay lại cười khẩy ánh mắt lộ rõ vẻ lưu manh :
“ Em đã nhớ ra rồi sao. Được rồi, vậy thì gọi anh một tiếng chồng yêu đi, nghe cách em gọi tên anh giống nói Bật Mã Ôn quá.”
Tiêu Nguyên nộ khí phừng phừng đã đến mức có thể bắn ra 3 tia lửa điện cùng lúc. Nhưng cô vẫn phải hậm hực quay trở lại nhà vệ sinh một lần nữa. Được rồi làm gì thì làm, trước tiên là phải thật sạch sẽ, gọn gàng rồi cô mới có thể xử lí tên dâm tặc kì quái này.
Đánh răng , rửa mặt xong xuôi cô lấy bộ đồng phục trong tủ ra ngậm ngùi đi vào phòng tắm, khóa trái lại để thay. Chợt có tiếng gõ cửa từ bên ngoài , cô nhẹ giọng hỏi
“ Ai đấy”rất có thể người vừa gõ cửa lại chính là mẹ cô nên phải cẩn thận nếu không muốn bị thái hậu nương nương ngũ mã phanh thây vì tội dám hỗn láo.
“ Nhà chỉ có 2 chúng ta, em không cần khách khí !”
Tiêu Nguyên nghe cái giọng sở khanh ngoài cửa mà sởn hết cả gai ốc gầm lên :
“ Mẹ tôi đâu, mới có 5 rưỡi sáng mà bà ấy đi đâu được ?”
“ Ồ, anh chưa nói cho em biết sao, bà ấy đã khởi hành quay trở về từ lúc 4h sáng rồi. Từ giờ anh sẽ sống cùng em .” – Vĩ Dương cười thầm trong bụng. Nàng này cũng không khó chiều lắm, bề ngoài có vẻ cứng rắn thông minh nhưng hóa ra đầu óc cũng ngơ ngơ dại dại chẳng khác nào đứa trẻ. Vậy nên anh phải bên cạnh bảo vệ cô mới được.
( An Nhi : Tên kia, con gái là của ta đẻ ra, nói trí thông minh của nó kém k khác nào chửi ta. Để xem ngoại truyện ta ngược ngươi như thế nào)
( Vĩ Dương : Ồ mẹ vk à, con sẽ đợi xem có phải đến khi mẹ thành bà cụ già rồi con mới có thể bị ngược không đấy ?)
( An Nhi : Yên tâm con, đến lúc ấy nhất định mẹ sẽ ngược cho mày nước mắt lưng tròng *cười thâm độc* dù có quỳ gối mẹ nhất định không tha)
( Tiêu Nguyên: 2 người nói đủ chưa, trật tự được chưa? Quay lại chuyện đi )
Được rồi trở lại thực tại
“ Vậy anh muốn nói chuyện gì với tôi ?’’
“ Anh chỉ muốn nói em không cần quá kín đáo như thế. Thực ra của em anh cũng thấy hết rồi…”
“ Anh thấy gì ?”- Tiêu Nguyên tức giận nâng giọng lên đến quãng 8
Cô đâu biết đằng sau cánh cửa kia tên Bật Mã Ôn nhà cô đang ấn bụng nhịn cười sắp nội thương, cô thật dễ lừa. Tối qua cô đâu có uống rượu đâu mà mình làm gì cũng không nhớ cơ chứ. Nhưng để chắc chắn hắn vẫn hắng giọng nói tỏ vẻ hối lỗi:
“ Thực ra, hôm qua em nằm ngủ xấu quá, nên anh….chỉ là vô tình thôi……không hề cố ý đâu mà….Chúng ta…….chúng ta…….” chưa làm gì đâu . Ngu ngốc như em có hiểu thế nào là nghệ thuật sử dụng dấu chấm lửng không.
Tiêu Nguyên vội vàng mở cửa, quần áo đã chỉnh tề nhưng tóc vẫn chưa chải gọn gàng xù hết lên như tổ quạ : “ Anh nói chúng ta đã làm gì ? Anh muốn gì hả ?”
“ Tế nhị mà em. Chỉ là anh muốn em chịu trách nhiệm với anh một chút thôi, xin đừng bỏ rơi anh. Anh không còn là trai tân thì sẽ chẳng cô nào thèm lấy nữa” Không còn trai tân chưa chắc đã tại em, tùy em suy diễn.
Câu nói vô cùng bình thường nhưng với chất giọng nam khàn khàn âm ấm của Vĩ Dương đã trở nên kinh điển. Tiêu Nguyên xoa xoa tai nói :
“ Thế là anh muốn tôi đền ?” ai biết được anh có còn là trai tân không nữa chứ. Tôi và anh chắc chắn chưa làm gì.
“ Đúng đúng, vợ yêu “- Vĩ Dương gật đầu như giã tỏi, lại còn nhấn mạnh thêm từ "vợ yêu" khiến Tiêu Nguyên sởn hết gai ốc lần 2, da gà cũng chào cờ một lượt .
Không đợi Tiêu Nguyên hỏi tiếp Vĩ Dương liền chặn họng :
“ Ngoan ngoãn làm vợ anh , đừng phản kháng chống cự cho tới khi kết hôn, anh nhất định chinh phục được em !”
Tiêu Nguyên vỗ vai cậu ta an ủi :
“ Cố gắng 10 năm nữa rồi tôi và cậu sẽ kết hôn.” Anh nghĩ anh là ai, anh đừng tưởng tôi sống 20 năm trên đời này mà chưa từng có người tỏ tình.
Công nhận tình trường của Tiêu Nguyên thật không hề đơn giản , ngay từ năm lớp 1 đã có một cậu bé cứ nhất quyết nói yêu cô bé nghịch ngợm có cái chỏm tóc ngắn tũn. Cứ như vậy đến hết năm cấp 1 cậu ta chuyển vào nam sống thì Tiêu Nguyên mới thoát kiếp nạn. Nhưng vừa bước vào năm lớp 6 Tiêu Nguyên lại được một cậu “đại ca” của trường để ý, tìm đủ mọi cách tiếp cận. Cuối cùng Tiêu Nguyên đành ngậm ngùi cho cậu ta “tạm biệt” một cái răng thì mới sống yên ổn. Nhưng 2 năm sau đó ,một ngày có cậu bé lớp 8 đến tặng hoa và nói đã phải lòng cô. Cậu ta là người không ngại về vấn đề tuổi tác và mong Tiêu Nguyên hiểu cho tấm lòng mình. Nếu như không nhầm thì giờ cậu bé đó đang gọi Tiêu Nguyên là sư phụ để học võ “gia truyền”. Con gái theo cậu ta cũng như rơm rạ nếu không theo gió bay đi bớt thì cũng là chồng chất thành đống rồi đè chết cậu. May mắn một món võ thượng thừa cậu đã học được từ sư phụ chính là kế “ chạy là thượng sách” vậy nên mới sống yên ổn cho đến ngày hôm nay.
Vào cấp 3 để tập trung học hành Tiêu Nguyên chuyển sang phong cách tomboy cắt phăng mái tóc dài, ăn mặc hầm hố như con trai. Nhưng cuối cùng thì số phận cô vẫn không hết đào hoa. Chỉ vì cô bạn thân hoa khôi Nhã Kì ngày ngày cô đã phải nhận hộ không biết bao nhiêu hoa và quà, đến ngày lễ tình nhân còn có thể có sô cô la mang ra chợ bán kiếm tiền ăn cả tháng. Chưa kể con gái cứ nhìn thấy cô là xúm xít vào nói chuyện , suốt ngày sấn tới hỏi bài, coi cô không khác gì thằng con trai thật sự.
Kết thúc cuộc hồi tưởng, Tiêu Nguyên khẽ thở dài. Đại học……..đại học…………cô đã học đại học rồi mà cuộc đời vẫn không để cho cô yên. Bây h lại chình ình xuất hiện thêm một tên Vĩ Dương nữa, Những ngày tháng sau này liệu cô có thể yên ổn nổi không ?À quên, vấn đề chính cô định nói đến là vì cũng nhờ kinh nghiệm tình trường như vậy nên cô từ chối người khác rất thâm sâu . Ví dụ một lần cô từ chối tên lớp trưởng khóa trên như sau :
“ Ồ, anh nói muốn hẹn hò sao ? Anh tầm thường như vậy à ? Liệu anh có thể giống như giống chó lông vàng luôn luôn bám theo tôi, chỉ cần tôi nói tôi muốn đi du lịch thì anh sẽ sẵn sàng đi với tôi kể cả khi bố mẹ anh đang hấp hối trong bệnh viện hay không ? Liệu anh có thể như loài hồng hạc nhảy múa để mời chào bạn đời hay không?”
Từ đó anh ta cũng không dám bén mảng tới gần cửa lớp cô nữa, có việc gì cần trao đổi đều thông qua 1 trong 3 cán bộ còn lại. Nếu vô tình chạm mặt thì anh ta sẽ chạy chối chết như gặp quỷ dữ. Vậy nên chắc chắn tên công tử bột này sẽ không thể bám trụ được lâu . Nghĩ đến cảnh đó Tiêu Nguyên liền bật cười ha ha
“ Tiêu Nguyên, muộn rồi. Em không định ăn sáng để còn đi học sao”
Nghe tiếng nói của Bật Mã Ôn Tiêu Nguyên nhìn lên đồng hồ mới nhớ ra giờ đã là 6 rưỡi, cô hồi tưởng lâu đến vậy ư ?
“ Được rồi, tôi đi đây. còn anh…..cái trách nhiệm gì đó tối nay chúng ta về sẽ bàn bạc tiếp nhá.” Rồi Tiêu Nguyên xách túi cho bừa sách vở vào và lao ra ngoài.
Điều kì lạ nhất là tên Vĩ Dương kia cũng mang cặp khóa cửa đi theo cô . Thôi được, cô mặc kệ cái tên Mã Ôn ấy, không cần quản. Cô vừa ra khỏi thang máy liền vội vã chạy ra khỏi tòa nhà tới chỗ chờ xe buýt. Xe buýt bò mãi mà vẫn chưa đến nơi nên khiến cô nhớ ra sáng nay mải cãi nhau chưa kịp ăn gì cả, bụng sôi lên òng ọc. Bất chợt một chiếc Lexus màu đen tuyền đi tới , cửa kính xe cũng từ từ hạ xuống hiện ra một gương mặt điển trai nức lòng người:
“Em là kẻ không biết giữ lời hứa hay sao?”
Tiêu Nguyên đơ 0,1 giây
“ Tôi có hứa gì vs anh sao ?”
“ Tôi đổi ý rồi, anh mau tránh ra cho xe buýt đến. Nếu không tôi không khách khí."
“ Vậy thì được rồi, anh sẽ báo với mẹ em là em có ý định trốn tránh anh, không muốn kết hôn với anh . Anh còn muốn nói với cả thế giới này anh và em đã đính hôn nữa đấy . >o<”- Vĩ Dương vừa nói vừa vung vẩy cái điện thoại như thể mình đang gọi điện cho thái hậu nương nương vậy
“ Anh…..anh…..đừng manh động. Được rồi tôi sẽ đi cùng anh, ngày nào cũng đi cùng anh . Miễn là đừng nói với ai việc chúng ta sắp kết hôn , cùng đừng nói với mẹ tôi bất kì cái gì. Bà ấy rất kinh khủng, một khi tôi không nghe lời thì sẵn sàng ném tôi vào nồi nước sôi, anh thương tôi…..”
Thấy Tiêu Nguyên xuống giọng như vậy Vĩ Dương cười khẩy, cô gái này đúng là cũng có điểm yếu rất lớn. Nhưng việc thông báo chủ quyền của anh với cô gái đào hoa này là anh không thể không làm, chỉ là theo một cách gián tiếp mà thôi .”
Sau khi Tiêu Nguyên đã ngồi lên xe , chiếc xe phóng vụt đi trên đường để lại phía sau một làn khói đục