Khách mời khẽ dùng tay vỗ vỗ vào lưng Thời Nghi.
Cô bừng tỉnh: “Cảm ơn. Cảm ơn quý vị.”
Cô nhận lấy cúp ngọc, do cô đứng nơi được chiếu sáng nhất trên sân khấu nên nhìn mỗi người cũng đều chỉ có thể thấy được đường nét, cô nhìn thấy Châu Sinh Thần khẽ gác chân phải lên chân trái, điều chỉnh lại tự thế ngồi.
“Tôi không phải là một người giỏi ăn nói,” Thời Nghi rất khiêm tốn, “vì thế tôi chỉ nghĩ đến phải nói cảm ơn. Tôi hi vọng có thể tiếp tục lồng tiếng cho mỗi bộ phim điện ảnh, phim truyền hình, phim phóng sự, những bộ phim dịch của các bạn.”
Cực kì đơn giản, đơn giản đến mức tất cả mọi người đều tưởng rằng cô vẫn chưa nói xong.
Vì vậy tất cả mọi người đều đang yên lặng đợi chờ.
Thời Nghi im lặng một lát, không thể không cong khóe miệng rồi nói cảm ơn lần nữa.
Sau đó hơi nâng cúp hình tháp trong tay lên. Váy dài màu lam chấm đất vốn là cảnh xuân vô hạn, cô lại kiên quyết chọn kiểu dáng cổ che đi cánh tay, cả người chỉ có một món đồ trang sức chính là sợi dây chuyền phỉ thúy mà hôm gặp mặt mẹ Châu Sinh Thần anh tặng cô, nó xanh đến mức dường như có thể nhỏ nước xuống.
Không cố ý hào phóng nụ cười của bản thân, thậm chí còn có cảm giác gấp gáp, muốn rời đi.
Tất cả mọi người bây giờ mới ý thức được cô thực sự đã nói xong.
Tiếng vỗ tay vang lên, tay cô nhấc tà váy rời khỏi sân khấu, đi xuống từ nơi ánh sáng rực rỡ nhất. Sau lưng đã có nghệ sĩ đang nổi tiếng hiện nay lên sân khấu, biểu diễn trong làn khói mờ ảo.
Từ nơi tối dưới sân khấu, Thời Nghi lén lút đi tới bên anh.
Châu Sinh Thần thấy cô đi giày cao gót, anh giơ tay khẽ nắm lấy tay cô, dẫn cô tới ngồi bên cạnh mình.
“Sao anh lại ngồi ở đây?” Cô vừa ngồi xuống liền khẽ hỏi bên tai anh.
Anh hơi trầm ngâm, cũng cảm thấy vị trí mình ngồi cũng quá bắt mắt: “Tôi chỉ nói với bọn họ muốn cho em một sự vui vẻ bất ngờ, ngồi ở nơi có thể nhìn rõ em, đây là sự sắp xếp của chú Lâm.”
Cô khẽ cười: “Anh biết chỗ anh ngồi là chỗ nào không?”
“Đại khái đoán ra rồi.” Vẻ mặt của anh có phần không biết phải làm sao.
“Vậy… bây giờ chúng ta đi?”
“Em không cần đợi đến kết thúc sao?”
“Không cần,” Cô lắc đầu, “Em thế nào cũng được.”
Anh là người ngoài cuộc, ở nơi ồn ào như này cô cũng khó chịu thay anh.
Châu Sinh Thần nghiêng đầu nhìn cô.
Cô nghi hoặc nhìn anh.
“Hôm nay mẹ tôi hỏi tôi, tại sao muốn đính hôn với em.”
Cô vâng một tiếng.
“Tôi nói em rất phù hợp với tôi.”
Do nơi này ồn ào nên hai người đều gần như tiến gần thì thầm vào tai nhau mới có thể nghe rõ được đối phương nói gì.
Lúc anh nói câu nói này, giọng nói ở bên tai Thời Nghi, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp nhàn nhạt. Tai cô hơi nóng, dần dần mặt cũng nóng lên. Cô không ngồi im được nữa, tay khẽ động đậy.
Từ lúc mới ngồi xuống, anh vẫn luôn nắm tay cô.
Cô động đậy, Châu Sinh Thần đương nhiên có cảm giác, anh vẫn mỉm cười, đứng lên đem theo cô im lặng đi về phía cửa bên. Vị trí quá bắt mắt cộng với người đẹp Thời Nghi khiến người ta kinh ngạc nhất đêm nay cũng đủ thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Thời Nghi cảm thấy rất nhiều người đang nhìn về chỗ cô, cô nhìn anh, ngược lại Châu Sinh Thần vẫn thoải mái như thường.
Hai người rời khỏi đại sảnh, thậm chí còn có người đang bàn luận.
Nhất là những người ngồi ở hàng ghế đầu tiên đều không ngờ tới, vị khách thần bí đến chỉ vì một diễn viên lồng tiếng. Tuy nhiên suy nghĩ thêm thì với phẩm giá và diện mạo của Thời Nghi nhưng vậy cũng không quá đáng. Có người khẽ hỏi: “Một trong bốn giọng nữ nổi danh của đại lục không ngờ xinh đẹp như thế, quản lý của cô ấy là ai?”
“Mỹ Lâm của Đông Thị,” người thứ hai cười, “Tôi cũng chẳng dám tin trong tay cô ta có loại ngọc bài như vậy, đến hôm nay còn chưa nâng đỡ lên cũng không biết là đợi đến lúc nào nữa.”
“Chờ cái gì?” Người nọ lắc đầu, “Cô đúng là không biết nhìn hàng, sợi dây chuyền phỉ thúy cổ trên cổ cô ấy tối này cũng đủ quay lại một bộ phim Hoàng Kim Giáp rồi đấy. Tôi đoán là do cô ấy không muốn xuất hiện mà thôi.”
Người kia líu lưỡi: “Chẳng trách kiểu quản lý hạng nhất Mỹ Lâm này cũng có thể nhẫn nhịn không nâng cô ấy lên. ”
Thời Nghi không hề biết sự xuất hiện đột ngột của Châu Sinh Thần khiến cô trở thành đề tài nóng hổi trong bữa tiệc chúc mừng.
Có người lén tiết lộ người ngồi ở vị trí đó họ Châu.
Đi sâu hơn nữa thì không ai hiểu rõ bối cảnh của anh.
Lúc bọn họ đi ra thì cũng chưa đến chín giờ.
Khi xe từ gara ra ngoài có thể nhìn thấy rất nhiều người đợi trước cửa nhà hát. Đèn đuốc sáng chưng, xe qua người lại.
Chú Lâm hỏi có cần đi thử lễ phục không, Châu Sinh Thần không nói gì hết.
“Thử lễ phục?” Thời Nghi hơi kì lạ.
Anh đã cầm số đo tỉ mỉ của cô, đã gửi đến đủ loại lễ phục, thậm chí còn tương tự với phong cách của cô, đều là phong cách cổ không quá lộ liễu. Nhiều như vậy thực sự đã đủ cho mười lần đính hôn ấy chứ, vẫn còn phải thử lễ phục sao?
“Tối nay thấy em mặc bộ váy này cảm thấy rất đẹp,” Anh thản nhiên, “vì thế tạm thời hẹn trước người may bộ lễ phục này, muốn may cho em một bộ mới.”
“Bộ này không tốt sao?”
“Rất tốt,” Anh cười, “Chỉ có điều muốn lúc em đính hôn mặc đồ mới.”
Cô bừng tỉnh.
Mãi đến khi xe ra khỏi Thượng Hải cô mới bắt đầu suy đoán, có phải anh muốn đưa cô về Trấn Giang không. May thay cô nhận ra đường của Trấn Giang không phải là phương hướng đó, ngược lại lại đi đến một trấn nhỏ không biết tên.
Nơi đây không hề giống thành phố lớn cứ đến đêm là đèn đuốc sáng choang, ở đây mỗi nhà chỉ mở một ngọn đèn.
Thời Nghi mặc lễ phục, khoác áo vest của Châu Sinh Thần, xuống xe đi một lát thì tới trước một căn biệt thự nhỏ. Nhìn có vẻ là hộ gia đình chứ không phải là mặt tiền cửa hàng may mặc. Cô nghi ngờ đánh giá xung quanh, lúc này Châu Sinh Thần mới lên tiếng giải thích: “Người nhà này mười mấy đời đều làm may, đến đời trẻ cũng như vậy.”
Thời Nghi nghĩ ngợi: “Đừng nói với em ở đây có nhà thiết kế quốc tế bí ẩn nào đó nhé.”
“Cái này thì không,” Anh cười, “của cải của nhà họ cũng rất nhiều, đã không cần phải may y phục cho người khác nữa, chỉ có điều giáo huấn tổ tiên không thể mất đi thủ công gia truyền nên thế hệ trẻ thích cái này đều có thể đi học khắp nơi rồi trở về kế thừa gia nghiệp.”
“Vì thế Trung Tây kết hợp,” Thời Nghi cúi đầu nhìn lễ phục của cô, “chẳng trách tất cả quần áo anh đưa đến đều rất đặc biệt nhưng cũng cực kì tinh xảo, không giống lễ phục tầm thường. ”
Chú Lâm gõ cửa, không lâu liền có người mở cửa.
Thấy là chú Lâm đều cung cung kính kính chào, ngược lại lại không biết Châu Sinh Thần.
Hai người đi theo vào trong sân, sân không lớn lắm. Đá xanh điêu khắc trên nền đất, cửa đá điêu khắc, tầng lầu không cao ẩn hiện trong rừng cây. May mà từ lâu đã dùng đèn đường phục cổ thay thế đèn lồng, nếu không Thời Nghi thực sự sẽ hoài nghi một nơi nào đó sẽ có cô gái áo đỏ bước ra.
Thời Nghi khẽ nói: “Biệt thự như thế này giống nhà cổ của Giang Nam.”
Châu Sinh Thần nói: “Ý của em là nhà tổ của tôi không giống?”
Thời Nghi lắc đầu, “Nhà anh rộng quá, em cũng không đếm rõ được có mấy khu.”
Anh gật đầu: “Nghe có vẻ giống nhà giàu mới nổi?”
Cô lắc đầu, nghiêm trang nói: “Không phải là nhà giàu mới nổi, giống như nơi quay phim ma của Hongkong ấy.”
Anh lắc đầu cười: “Nơi đó cũng không thường xuyên có người ở, chỉ có lúc tế tổ mới có người về đó.”
“Bình thường có người trông nom không?”
“Mỗi đời đều sẽ có, cơ bản đều là quản gia nhà nhất tới dưỡng lão,” Anh nói, “nửa là trông coi, nửa là dưỡng già.” Trong lúc hai người nói chuyện thì bà vú đến đón đã vén tấm màn thêu lên: “Ngài Lâm, ngài ngồi đây trước, để tôi đi gọi bà chủ.” Chú Lâm gật đầu: “Nói với bà chủ hôm nay là chính chủ tới muốn tự tay chọn kiểu dáng y phục.”
Bà vú vâng một tiếng rồi đi, không lâu sau liền có người đem trà lên.
Thời Nghi và Châu Sinh Thần vừa mới bưng tác trà lên còn chưa kịp uống liền nhìn thấy có hai người đàn ông và hai người phụ nữ tới, ngoài một bà cụ già ra thì ba người còn lại đều là thanh niên.
Hai người đàn ông, một người mặc trường bào, một người mặc âu phục, người không biết còn tưởng là đã đến một phim trường của bộ phim dân quốc nào đó. Còn cô gái thì mặc áo phông và váy dài, ôm một tập tranh, cũng coi như có vẻ bình thường.
Cũng chỉ có thời đại đó mới có thể nhìn thấy quần áo Trung Tây xen lẫn như này.
Thời Nghi hơi ngây người, ánh mắt của người đàn ông mặc trường bào lướt qua rồi rơi trên người Thời Nghi: “Tôi đoán vị này chắc chắn là cô Thời Nghi.” Cô gái cười rộ lên: “Phí lời mà, chỉ có cô đây là phụ nữ thì đương nhiên là cô ấy rồi. À, anh ba này, bộ cô ấy mặc là do anh làm, lần này anh hai thắng rồi.”
“Ba đứa bay,” Bà cụ cười khoát tay, “phải tôn trọng khách.”
Bà cụ đi tới thấy chú Lâm đứng một bên liền đại khái hiểu ra thân phận của Châu Sinh Thần, mỉm cười gật đầu: “Cậu cả, già này đã từng gặp cậu lúc cậu bốn tuổi. Nhiều năm qua may cho cậu không ít y phục nhưng vẫn chưa gặp được cậu, không ngờ cặp lại, cậu lại đưa cô dâu tới.”
Châu Sinh Thần đang muốn đứng dậy thì bà cụ đã ngồi xuống trước: “Già này ấy à, chân của già không tốt nên không quy củ gì hết mà ngồi xuống trước vậy.”
“Bà cứ tự nhiên,” Anh cũng không để ý, “Xin lỗi, chúng tôi đến muộn như vậy.”
“Không sao, cậu là nhà khoa học bận rộn mà,” Bà cụ nhìn anh rất tán thưởng, cười nói, “Người thông minh của nhà họ Châu nhiều. Đời trước cũng vậy mà đời sau cũng thế.”
Bọn họ nói chuyện phiếm một lát, bà cụ liền bắt đầu nghiêm túc quan sát Thời Nghi.
Lúc trước tuy Châu Sinh Thần đã đưa một ít số đo nhưng không bằng gặp được người thật, quần áo chung quy phải hợp với người, không chỉ số đo thậm chí là dung mạo khí chất. Đã may y phục cả đời, nhưng thực sự khó gặp được người có dung mạo thân hình tuyệt vời như Thời Nghi nên đương nhiên rất thích. Không chỉ là bà cụ mà mấy đứa cháu cũng giống như nhìn thấy đồ quý, vẻ mặt nhìn Thời Nghi giống như đang nhìn bảo bối vậy.
Đo đạc lại một lần nữa, do Thời Nghi là con gái nên đương nhiên cô gái mặc quần áo thường ngày kia thân cận với cô, thấp giọng nói chuyện với cô về những chỗ nhỏ nhặt của y phục, thậm chí nói đến mức hứng khởi, lấy đủ loại vải vóc rồi bình luận đưa ra ý kiến cho từng loại.
“Thời Nghi, chân cô dài thế,” Cô gái cảm khái, “tôi nhớ tôi có một em họ thi vào trường vũ đạo, yêu cầu chân nhất định phải dài hơn người mười bốn centimet, đại khái thì cô đã vượt qua tiêu chuẩn gần hai centimet.”
Cô cười.
Từ đầu tới cuối ngoại trừ bà cụ chân đi lại không tiện ra thì thực sự không có ai ngồi xuống.
Xem ra bọn họ đều rất kính trọng Châu Sinh Thần.
Trong toàn bộ quá trình Châu Sinh Thần đều ngồi yên lặng bên cạnh.
Cực kì kiên nhẫn. Anh không đọc sách, thỉnh thoảng nói chuyện với bà cụ mấy câu, nêu ra ý kiến của anh khi mấy nhà thiết kế trẻ tuổi hỏi han. Lúc ra về thì cũng đã là hai tiếng sau.
Nơi này cách Trấn Giang không xa, Thời Nghi tưởng rằng có lẽ tối nay cô sẽ ở Trấn giang một đêm.
Nhưng không ngờ Châu Sinh Thần kiên trì đưa cô về Thượng Hải.
Đợi đến khi thấy đèn nhà cô bật sáng anh mới ngồi vào xe.
Nếu không phải là giai đoạn gấp gáp thì anh cũng không muốn lặn lội đường xa đưa cô về như vậy.
Bỗng nhiên anh nói: “Tôi hi vọng cô ấy có thể luôn bình an vô sự.”
Chú Lâm gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, người của nhà Châu Sinh hiện nay đều đang yên lặng đợi chờ ngày đính hôn. Trước khi đó cô Thời Nghi sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, bằng không tất cả mọi người đều sẽ nghi ngờ Châu Sinh Hành, ông ta sẽ không làm chuyện hạ sách như vậy đâu.”
Châu Sinh Hành đã nắm quyền hai mươi mấy năm, tâm tư kín đáo, toan tính sâu xa.
Ông ta quả thực sẽ không làm như vậy.
Châu Sinh Thần đợi phòng tắm của cô tắt đèn, sau đó đèn phòng ngủ sáng đèn, anh nhìn đồng hồ theo thói quen.
Lần này dùng 38 phút. Vì thế… thời gian cô quen dùng có lẽ là ở khoảng 25-38 phút.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !