Cực Phẩm Gia Đinh Chương 371 : Phụng chỉ câu nữ

Chương 371: Phụng chỉ câu nữ

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Ngọc Vi
Biên tập: Thông Thiên
Hiệu đính: Melly
Nguồn: tangthuvien.com


- Mỹ nam tử?

Từ Vị và Lý Thái đánh giá Lâm Tam từ đầu xuống chân: “Nam thì đúng là nam, nhưng nói là mỹ nam, tựa hồ còn khiếm khuyết hơi nhiều.” Hai người nhìn nhau, cố nhịn cười,

Từ Vị vô cùng thận trọng nói:

- Nếu là thi hành mỹ nam kế, chẳng phải là không thể, chỉ là có thể đổi người khác đi hay không, như vậy chắc hơn một tí.

Lâm Vãn Vinh nghe được giận tím mặt, gương mặt đen xì kia nhìn chằm chằm vào lão:

- Từ tiên sinh, ý ngài là gì, nói chuyện phải bằng lương tâm! Trên thế giới này còn có ai anh tuấn hơn ta sao? Nói cho ngài, dạng người mỹ nam văn võ song toàn giống ta, cả thế giới tìm không ra người thứ hai.



Từ Vị bật cười lắc đầu, mặt đầy vẻ hối lỗi:

- Tiểu huynh đệ hiểu lầm ý của ta rồi, ta chỉ lo lắng cậu lấy thân mạo hiểm, vạn nhất xảy ra rủi ro, vậy chẳng phải vô cùng không hay rồi sao. Dạng nhân tài đỉnh cao như cậu chính là người Đại Hoa ta cần nhất, sao có thể để tiểu huynh tự thân xông pha nguy hiểm này chứ? Lão hủ kiến nghị đổi người, thật sự là vì nghĩ cho cậu, vì nghĩ cho giang sơn xã tắc, tiểu huynh chớ nên hiểu lầm.

- Nguy hiểm cũng không có cách nào, ai bảo ta trời sinh đã mang kiếp khốn khổ chứ, tán gái là việc an toàn nhất nhưng cũng là nguy hiểm nhất, ta sớm đã quen rồi. Phật Tổ nói rất hay: ‘Ta không vào đại ngục, ai sẽ vào địa ngục thay ta’, vì nhân dân Đại Hoa, vì giang sơn xa tắc, tiểu đệ cam nguyện xông pha kỳ hiểm này! Hoàng thượng…

Lâm Vãn Vinh chuyển thân, thành chí nhìn Hoàng đế, ngôn từ khẩn thiết:

- Tiểu dân thỉnh chiến! Xin cho phép tiểu dân vì nước giết địch!


Lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng, sao không hiểu rõ tâm tư của hắn:

- Lâm khanh có lòng yêu nước tha thiết, trẫm rất cảm động! Chỉ là Từ Trường Kim một nữ lưu yếu đuối, biết hay không biết được đại sự Cao Ly đây? Cho dù nàng ta biết, trẫm làm sao yên tâm để khanh một mình mạo hiểm? Theo trẫm thấy, đề nghị của Từ Khanh có chút đạo lý, không bằng thay người đi vậy…

- Thay người? Hoàng thượng nói đùa rồi! Trên thế giới này còn có người thích hợp hơn với tiểu dân sao?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, ánh mắt rất tự tin:

- Hơn nữa, tiểu dân dám khẳng định, Từ Trường Kim nhất định biết rõ chuyện bên trong. Từ tiên sinh vừa rồi đã nói, người Cao Ly có khả năng phản lại Đại Hoa ta, cùng người Oa đạt thành hiệp nghị nào đó. Khả năng này chẳng phải là không có, nhưng tiểu đệ xem ra, tỉ lệ rất thấp. Chư vị nghĩ xem, Đông Doanh xuất hết đại quân thẳng tiến Cao Ly, thế ắt phải thành công, nếu chúng cùng Cao Ly đạt thành điều kiện, vậy Cao Ly phải bỏ ra cái giá cỡ nào thì người Đông Doanh mới có thể từ bỏ ý đồ. Ta dám khẳng định, điều kiện người Đông Doanh đề ra, so với điệu kiện Đại Hoa ta phải hà khắc hơn chục lần trăm lần, khiến Cao Ly càng khó lòng tiếp thụ. Hoàng thượng, Từ tiên sinh, lão tướng quân mọi người nói xem, có phải hay không?

Mọi người nghe hắn chủ động đề xuất cái gì mỹ nam kế, còn cho rằng hắn mê sắc ham dâm, muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của Từ Trường Kim kia, nào đâu nghĩ tới hóa ra trong lòng hắn đã có kiến giải. Một phen lí luận này có thể nói là một châm thấy máu: người Đông Doanh tuyệt không phải thứ tốt đẹp gì, chúng dốc hết sức nước, trên biển tiến thẳng Cao Ly, đại quân ép tới thành, nếu không lấy được món lợi vừa ý, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Từ Vị và Lý Thái khẽ gật đầu, Hoàng đế trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi mở miệng:

- Nói tiếp, nói tiếp theo đi.

- Sự hung tàn của người Oa, người đời đều biết. Bọn chúng ở lâu trên hòn đảo nhỏ hẹp, có đặc tính dân tộc là rất cương quyết táo bạo, cộng với lòng tham của bọn chúng, khi có thể thôn tính Cao Ly, chiếm lấy được một khối lục địa có vùng sinh tồn rộng lớn, bọn chúng tuyệt sẽ không bỏ qua lợi ích to lớn này. Cho nên, tiểu dân nói điều kiện của bọn chúng so với chúng ta hà khắc hơn chục lần trăm lần, khiến Cao Ly vương thất khó tiếp thụ. Có so sánh mới có khác biệt, ngược lại ý tưởng vĩ đại một nước hai chế độ của chúng ta, thủ đoạn hòa bình, bảo lưu vương thất Cao Ly, để bọn họ có thể đời đời sinh sống đầy đủ, lại được che chở dưới bàn tay Đại Hoa, có thể ngăn gió cản mưa của bọn họ. Đại Hoa và Cao Ly lại có lịch sử qua lại lâu đời, dân chúng hai nước càng dễ tiếp thụ. So sánh hai phía, ai tốt ai xấu, nhìn một cái cũng biết liền. Hoàng thượng, tiểu dân cả gan hỏi một câu, nếu người là Cao Ly vương, ở tình huống chỉ có thể chọn một trong hai, người sẽ có quyết định gì?

Lâm Vãn Vinh thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát, một câu hỏi ngược lại, làm mọi người trầm tư.

Hoàng đế trầm mặc hồi lâu sau rồi thản nhiên đáp:

- Theo như ngươi nói tựa hồ có chút đạo lý, Cao Ly vương kia hẳn là sẽ chọn hợp tác với Đại Hoa ta. Chỉ là, bọn chúng bây giờ không một lời nhắc tới việc sát nhập vào Đại Hoa, trẫm nên đối phó với chúng ra sao? Cao Ly nguy cấp, mà thời điểm Đại Hoa ta và người Hồ khai chiến đã tới nơi, kéo dài thế này, chỉ có thể là cục diện lưỡng bại câu thương.

- Hoàng thượng thánh minh, đúng là như thế.

Lâm Vãn Vinh gật đầu:

- Sự im lặng của Cao Ly vương, chính là nắm được tình thế cấp bách của Đại Hoa chúng ta hiện nay, đọ sự nhẫn nại với chúng ta, muốn cùng chúng ta thảo luận điều kiện, giành lấy lợi ích lớn hơn. Cho nên, lúc này việc xác minh rõ giới hạn của bọn họ, càng thêm phần quan trọng.

- Ngươi muốn xác minh giới hạn từ trên người Từ Trường Kim của Cao Ly?

Lý Thái nhíu mày hỏi:

- Nhưng một tiểu cô nương như vậy, thực sự có thể tham dự triều chính đại sự?

- Lão quân chớ nên xem thường vị Từ Trường Kim này, chư vị nghĩ xem, Cao Ly vương nếu đã muốn dò xét thái độ của Đại Hoa ta, tất nhiên phải an bài nhân thủ trong kinh thành, vị tiểu cung nữ này, không nghi ngờ gì chính là người chủ sự của bọn họ. Nhưng bọn họ lại không thể lộ ra tin tức. Bởi vậy, Từ Trường Kim liền dạo miếu bái phật dưới tầm mắt của chúng ta, làm vẻ thong dong, cố ý làm chúng ta nhìn thấy, mục đích chính là muốn làm chúng ta nóng lòng. Chúng ta nghĩ lại một chút, nếu Cao Ly thật sự cùng người Oa đạt thành hiệp nghị, Từ Trường Kim còn lưu lại Đại Hoa làm gì? Nàng ta bây giờ phải gấp rút rời bỏ Đại Hoa mới đúng chứ!

Từ Vị gật đầu: “Chớ nên thấy Lâm Tam bình thường hí hớn cười đùa không hề nghiêm chỉnh, khi phân tích tới đại sự, lại tỉ mỉ kỹ càng, rõ ràng trật tự, có chút phong phạm đại gia.”

- Tiểu huynh, theo ý của tiểu huynh, vị Từ tiểu cung nữ là đang đợi Đại Hoa ta nhượng bộ, mới bẩm báo Cao Ly vương xử trí?

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh lóe lên, lắc đầu:

- Cũng không phải, cũng không phải… Cao Ly và kinh thành ta cách xa ngàn dặm, cho dù là phi cáp hiệp thương cũng phải mất mấy ngày, thuyền của Đông Doanh lúc này e là đã tới Thủy Thành ( Shuichen thuộc Lục Bàn Thủy – Liupanshui), chiến sự chớp mắt đã có thiên biến vạn hóa, như vậy thời gian chỉ còn vài ngày, Cao Ly vương không thể trì hoãn hơn nữa, vậy giới hạn cuối cùng của Cao Ly vương, tất nhiên đã truyền tới tay Từ Trường Kim.

- Cái gì?

Suy luận tới cả mức này, không chỉ làm Từ Vị và Lý Thái kinh hãi, ngay cả Hoàng đế cũng thoáng chút rúng động: “Nếu Lâm Tam suy luận đúng, vậy chẳng phải là cơ hội lớn để Đại Hoa mở rộng lãnh thổ gần trong gang tấc? Thuyết phục được Từ Trường Kim kia, Cao Ly tức khắc đã vào tay một nửa!”

Từ Vị và Lý Thái lộ vẻ hưng phấn, nghe Lâm Tam nói một phen, thế cục tựa hồ là càng ngày càng sáng lạng: “Mấu chốt ngay ở trên người Từ Trường Kim này rồi. Chẳng lẽ thật sự phải dùng mỹ nam kế?” Hai người nhìn Lâm Vãn Vinh, sắc mặt cổ quái.

“Có thể nào đoạn cuối của cuộc đời lại được mở mang bờ cõi, vượt qua tiền nhân, thật sự là một vinh diệu lớn lao!” Trầm ồn như lão Hoàng đế, cũng không nhịn được bỗng kích động, sắc mặt ông đỏ lên, vội vàng áp chế tâm tình, chậm rãi hỏi:

- Lâm Tam, khanh nói Từ Trường Kim đã nắm được giới hạn của Cao Ly, lời này chắc được bao nhiêu?

Lâm Vãn Vinh dang tay ra:

- Một chút cũng không có. Hoàng thượng, người cũng biết, những gì tiểu dân trình bày vừa rồi chỉ là suy luận. Chân tướng sự thật thế nào, chỉ có vị Từ Trường Kim này biết thôi. Ài, tiểu cô nương Từ Trường Kim này, Hoàng thượng và Từ tiên sinh cũng đã biết qua, tính tình nàng quật cường, ương ngạnh. Nếu không phải tự nàng nguyện ý, dù là kề đao vào cổ nàng, cũng sẽ không nói gì, rất khó giải quyết.

Lão Hoàng đế nghiến răng: “Tên tiểu tử nhà ngươi nói nửa ngày, đơn giản là muốn kiếm cơ hội tán gái, loại chủ ý thối tha này mà cũng ngươi cũng nghĩ ra. Hai nữ nhi của trẫm, người nào so với tiểu cung nữ từ Cao Ly kia chẳng hơn vạn phần ư?” Trầm ngâm hồi lâu, cũng chẳng thế làm gì khác với Lâm Tam: “Cao Ly cũng khuyết đức, chủ sự phái đến không ngờ lại là một tiểu cô nương, tự nhiên sẽ khiến con ruồi Lâm Tam bâu lấy. Luận về bản lĩnh đối phó với tiểu cô nương, Lâm Tam nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.”

Hoàng đế thở một hơi thật dài, âm trầm hỏi:

- Lâm Tam, nếu bảo ngươi đi ứng phó với Từ Trường Kim, ngươi có mấy thành thắng lợi?

“Lão gia từ dùng từ ứng phó này, thật đúng là quá xảo diệu! Lâm Tam ta tán gái, mấy khi thất bại!” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc hai tiếng, dày mặt nói:

- Cái này sao, phải xem ứng phó thế nào. Là mức độ nặng nhẹ, hiệu quả cũng không giống!

- Có mức độ nào, có hiệu quả gì, ngươi chỉ cần nói ra, trẫm sẽ cân nhắc tử tế.
Hoàng đế trong lời có ý, chỉ có Lâm Tam nghe hiểu được, cả Lý Thái và Từ Vị đều bị sương mù phủ kín đầu.

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười dâm:

- Ngồi ở đây đều là người của mình, tiểu dân cũng không khoác lác. Ứng phó với Từ tiểu thư này, dựa vào mức độ, nếu là bình thường uống trà trò chuyện, có thể dò xét được khoảng một thành; nếu tiến một bước nắm lấy tay, chừng ba thành; hôn lên mắt, thế nào cũng nắm chắc năm thành. Nếu là làm lễ chu công… Hắc hắc, tiểu dân không nói, mọi người cũng có thể đoán ra rồi.

Từ Vị và Lý Thái nghe được toát mồ hôi lạnh: “Hóa ra đây là mức độ gì hiệu quả đó! Thế này còn nói không khoác lác! Con người sao có thể vô sỉ đến nước này.”

“Cái gì làm lễ chu công, khi nào ngươi trở nên văn vẻ thế rồi, trực tiếp nói là làm dơ bẩn thanh bạch của nữ tử người ta được rồi!” Hoàng đế nghe được thầm buồn cười, có điều đối với lời của Lâm Tam ông tin tưởng không nghi ngờ, ví dụ thể hiện rõ nhất chính là hai nữ nhi của mình.

- Từ khanh, Lý khanh, các khanh thấy biện pháp này như thế nào?

Sắc mặt Hoàng đế cổ quái, cười lại như không, trưng cầu ý kiến của Từ Vị, Lý Thái.

Từ Vị, Lý Thái chính là văn thần võ tướng của Đại Hoa, là cánh tay trái tay phải, nghị chính đâu chỉ nghìn buổi, chỉ là Hoàng đế công nhiên thảo luận mỹ nam kế đáng khinh này, đặc biệt còn là do”mỹ nam” Lâm tiểu huynh thi triển, khỏi nhắc tới cũng biết có bao nhiêu lung túng rồi.

- Điều này…

Hai người “ khiêm nhường” nhìn nhau một phen, cuối cùng vẫn là Từ Vị không thể không mở miệng:

- Nếu là không còn biện pháp gì hơn, chỉ đành dùng tới thiên cổ kỳ mưu vậy, dù sao thời gian không đợi người! Phương bắc có người Hồ phải đánh, đông bắc có tân quân đợi thống lĩnh, đều là việc một khắc không được trễ.

Hoàng đế gật đầu, chậm rãi bước vài bước trong phòng, hồi lâu sau, vừa hạ quyết tâm, đang muốn mở miệng thì Lâm Vãn Vinh lại cướp lời:

- A, Từ tiên sinh, ngài vừa rồi nói cái gì? Bảo mưu kế này phải đổi người chấp hành sao. Ta lo trái nghĩ phải, suy trước tính sau, cảm thấy vẫn là ngài nói đúng. Ta mặc dù so với mỹ nam còn ‘mỹ’ hơn một chút, nhưng hiện tại ta có nhà có cửa, cần phải chăm sóc con cái, thật sự là không thích hợp chấp hành nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao này. Hơn nữa, ta cũng không giỏi lừa gạt tiểu cô nương, lương tâm bất an! Đổi người, đổi người, đề nghị này rất tốt!

Ba người trong phòng kinh ngạc, tại thời khắc mấu chốt này, Lâm Tam tại sao lại giở quẻ vậy? Từ Vị vội nói:

- Lâm tiểu huynh, nhiệm vụ trọng yếu gian nan bậc nhất này, chỉ có thiếu niên tuấn kiệt, anh tuấn tiêu sái giống tiểu huynh mới có thể hoàn thành, đổi người khác làm sao được chứ? Tiểu huynh nếu là lo lắng phu nhân tiểu huynh trách móc, lão hủ sẽ đi bào chữa cho tiểu huynh, tin rằng bọn họ còn nể mấy phần thể diện của ta.

Lâm Vãn Vinh đau buồn ủ rũ, lắc đầu muốn khóc:
- Từ tiên sinh, ngài đừng nên nhắc tới mấy vị phu nhân kia của ta. Nói thật với ngài, vì có nguyên nhân bất đắc dĩ, ta sắp bị ép từ bỏ mấy lão bà, với tình hình như thế, ta đâu còn có tâm tình đi chấp hành loại nhiệm vụ khó khăn to lớn này? Là ta không đúng với Đại Hoa, không đúng với nhân dân Đại Hoa!

Lý Thái cả kinh:
- Bị ép phải vứt bỏ thê tử ư? Điều này cũng dám làm sao, là ai to gan như thế, muốn ép ngươi làm người phụ bạc! Ngươi nói với lão phu, ta đi tìm hắn tính sổ!

Mặt Hoàng đế như dính dầu hôi, Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa cười văng ra tiếng, vội vàng nhịn lại, thê thảm lắc đầu:

- Việc này hay là đừng nhắc tới nữa… Tâm tình quá tệ, thật sự khó có thể hoàn thành nhiệm vụ. Tóm lại, lần này cứ coi là Lâm Tam ta không đúng, không phải với sự bồi tài của Hoàng thượng, không phải với sự tín nhiệm của Từ tiên sinh và Lý tướng quân.

Hai người khổ sở khuyên nhủ một phen, Lâm Tam kiên quyết lắc đầu, Hoàng đế dửng dưng xem hắn diễn trò, lúc này mới để ý đến. Tên tiểu tử này quanh quẩn nửa ngày, hóa ra mục tiêu tịnh không phải là Từ Trường Kim, lại là muốn thừa cơ ép ông thu hồi lại lệnh đã ban, giữ mấy lão bà của hắn, thật sự có thể nói là dụng tâm rất thâm sâu!

- Vậy sao, ngươi cũng nói với trẫm xem, là ai ép ngươi vứt bỏ thê tử?

Thấy Lâm Tam đã nắm được quân bài tự bảo vệ, Hoàng đế cũng nhịn không được nữa, lạnh lùng hừ một tiếng.

- Điều này, tiểu dân không dám nói.

Nghe thấy Hoàng đế nói chuyện, Lâm Vãn Vinh thở phào một tiếng: “Không sợ ông nói chuyện, chỉ sợ ông chẳng thốt ra câu nào thôi.”

- Không dám nói? Trên thế giới này còn có lời mà ngươi không dám nói ư?

Hoàng đế vỗ mạnh long ỷ, long nhan đại nộ:

- Trẫm thấy ngươi có chỗ ỷ lại không biết sợ hãi, không muốn vì Đại Hoa ta ra sức, là ngươi muốn kháng chỉ…

Chụp một cái mũ lớn xuống thì hắn còn làm thế nào được nữa? Thấy Hoàng thượng tức giận, Từ Vị và Lý Thái vội vàng quỳ xuống:

- Thánh thượng bớt giận, Lâm Tam chỉ là gặp gia biến mới thất thố như thế, vạn lần mong thánh thượng thứ tội! Chúng thần nhất định khuyên bảo hắn cẩn thận!

Thiên nhan lộ long uy, lão Hoàng đế nổi giận thật là có mấy phần khí thế, Lâm Vãn Vinh lại không sợ gì: “Dù sao cũng chẳng phải lần đầu làm lão nổi giận, sợ hãi cũng thành thói quen rồi.”

Thấy bộ dạng quật cường của Lâm Tam, hạnh phúc của hai nữ nhi mình hoàn toàn buộc trên mình hắn, đánh cũng đánh không được, giết cũng giết không xong, trong lòng Hoàng đế dâng lên cảm giác bất lực: “Làm sao lại gặp phải thứ quái thai như thế này chứ?”

- Đứng lên, đứng lên cả đi.

Hoàng đế yếu ớt khoát tay, ý bảo Từ Vị Lý Thái đứng dậy, lại quét qua Lâm Vãn Vinh, hầm hừ:

- Trẫm đáp ứng ngươi, Đổng tiểu thư, Lạc tiểu thư trong nhà ngươi, ai cũng không thể đuổi bọn họ, điều này ngươi cứ yên tâm đi!

“Ta đợi chính là câu này của ông đây!” Lâm Vãn Vinh vui mừng ra mặt, vội nói:
- Xảo Xảo và Ngưng Nhi chỉ là hai trong số lão bà của tiểu dân, còn có Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, An tỷ tỷ… vâng vâng và vâng vâng, ai cũng chẳng thể đuổi đi được. Nếu không, tâm tình của tiểu dân rất tệ, sự tình kia e là làm không tốt, nếu làm lỡ quốc sự, vậy thì nguy rồi.

Tên tiểu tử này quả thực là được đằng chân lân đằng đầu, lão Hoàng đế tức giận:

- Chớ có nhiều lời, ngươi coi nơi này của trẫm là chợ rau, có thể cò kè mặc cả với ngươi sao?

Từ Vị và Lý Thái đều im re, nghe thánh thượng và Lâm Tam trò chuyện, tựa hồ muốn chia rẻ phu thê Lâm Tam đúng là bản thân thánh thượng. Trên trán Lý Thái mồ hôi lạnh toát ra ròng ròng.

- Tiểu dân sao dám cò kè mặc cả với Hoàng thượng? Tiểu dân chỉ là kể lại một sự thật, để tránh vì tiểu dân mà lỡ quốc sự, xin Hoàng thượng hay là thay người đi! Mỹ nam kế thôi mà, ra đường lớn tùy tiện kéo một người cũng có thể làm mà.

Từ Vị nghe được nuốt cả lưỡi: “Lâm Tam này đúng là ăn phải tim gấu gan báo rồi, không ngờ dám đấu khẩu với Hoàng thượng.”

Bị hắn cãi lại, Hoàng đế tựa hồ cũng đã gặp nhiều thành quen, tức giận một hồi, rồi ngược lại bình tĩnh trở lại, hắc hắc cười lạnh mấy tiếng:

- Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư kia của ngươi, trẫm cho ngươi ghi nợ, nếu ngươi làm tốt việc này rồi, trẫm sẽ liệu tình mà suy nghĩ. Nếu ngươi lại nhiều lời nữa, trẫm nguyện không lấy được Cao Ly, cũng phải trị ngươi.

“Không thể ép ông ta quá mức, chỉ cần Đại tiểu thư vẫn còn sống, sớm muộn cũng sẽ có biện pháp.” Lâm Vãn Vinh cân nhắc trong lòng, cười khan mấy tiếng:

- Nếu Hoàng thượng đã coi trọng tiểu dân như thế, vậy tiểu dân liền thi triển mị lực ngọc thu lâm phong của tiểu Phan An, triệt để chinh phục tiểu cung nữ Cao Ly, thề chết cũng phải để lại gốc rễ. Có… điều…

Từ Vị và Lý Thái nghe thấy Lâm Vãn Vinh mềm giọng đi, vừa mới thở dài được một hơi, nghe thấy câu sau của hắn, tức thì tim lại đập gấp lên: “Lâm tiểu huynh này quả thực là muốn lấy mạng người ta!”

- Có điều cái gì?

Hoàng đế chẳng hề thấy lạ, lạnh nhạt hỏi.

- Hoàng thượng, tiểu dân lần này làm việc, nói dễ nghe chút là mỹ nam kế, còn lời khó nghe đó chính là lừa gạt tiểu cô nương, đùa bỡn thiếu nữ trinh khiết. Tiểu dân Lâm Tam thánh thực chính trực, hiệp danh vang xa, làm loại việc này sẽ khiến thanh danh thực sự có tổn hại rất lớn.

“Ta nhổ vào, ngươi còn có thanh danh ư!” Ba người kia trong phòng đồng thời khinh thường phỉ nhổ.

- Vì chứng minh sự thanh bạch của tiểu dân, cũng là vì trả lời cho mấy vị phu nhân trong nhà của tiểu dân. Hoàng thượng, tiểu dân cả gan, xin Hoàng thượng một bức thánh chỉ.

“Hóa ra là xin thánh chỉ, đây chỉ là việc nhỏ!” Lý Thái và Từ Vị thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt Hoàng thượng có chút giãn ra, gật gật đầu:

- Muốn thánh chỉ thế nào, ngươi nói thật ra, trẫm viết cho ngươi!

Lâm Vãn Vinh đi đến cạnh Hoàng đế, ghé bên tai ông nói mấy câu, Hoàng đế ngẩn ra, tức thì cả giận:

- Hồ đồ! Loại thánh chỉ này, trẫm sao có thể ban cho ngươi? Còn không phải khiến hậu nhân sử quan cười rụng răng!

- Cái này có gì buồn cười chứ?

Lâm Vãn Vinh không hiểu nói:

- Nếu Hoàng thượng người lấy được Cao Ly. Thánh chỉ này chính là giai thoại lưu truyền thiên cổ, càng có thể cho thấy chỗ vĩ đại và đặc biệt của Hoàng thượng người! truyện copy từ tunghoanh.com

Hoàng đế dường như có chút dao động, lập tức xua tay:

- Không được, thánh chỉ này trẫm kiên quyết không viết! Ngươi chỉ quan tâm làm việc của ngươi, trẫm xem ai dám tra xét ngươi?

Lâm Vãn Vinh còn muốn nói nữa, Hoàng đế lắc đầu:
- Cứ dựa theo vừa rồi nói mà làm đi, hôm nay bàn tới đây thôi, trẫm có chút mệt rồi, các khanh lui cả đi.

“Một đạo thánh chỉ mà thôi, làm sao phiền phức như thế?” Lý Thái, Từ Vị không hiểu, nhưng Hoàng thượng đuổi người rồi, chỉ đành kéo Lâm Tâm ra ngoài. Lâm Vãn Vinh trước khi ra cửa liền than:

- Việc nhà không yên, việc nước khó hưng, làm công sự đều không dễ. Hoàng thượng, người cũng phải cảm thông cho tiểu dân. Nếu không việc này làm hỏng rồi, Đại Hoa sẽ gặp phải khó khăn.

Cánh cửa cót két một tiếng đóng lại, Hoàng đế lắc đầu cười khổ: “Tên Lâm Tam này cũng không biết đâu ra nhiều chủ ý quái quỷ như vậy. Mỗi lần tới thời khắc mấu chốt liền nghĩ ra biện pháp tự cứu, khiến người ta bực tức!” Nhớ tới thánh chỉ Lâm Tam muốn, ông không ngừng đi đi lại lại trong phòng, bút đỏ nhấc lên, lại mấy lần đặt xuống, tới lui như thế, cuối cùng nghiến răng:

- Trẫm liền thảo thánh chỉ này, nếu ngươi làm không xong việc, xem trẫm trị ngươi như thế nào.

Ông đề bút viết vài chữ, một lát liền xong, nhìn nội dung hoang đường của thánh chỉ, chính mình cũng có chút buồn cười. Dùng đại ấn đỏ son đóng lên, hờ hững phân phó Cao Bình:

- Đem thánh chỉ này đưa cho Lâm Tam! Nhớ kỹ, đây là ý chỉ tuyệt mật, chỉ một mình hắn có thể xem!

- Lâm tiểu huynh, cậu xin thánh chỉ gì với Hoàng thượng làm khó như thế?
Ra khỏi cửa cung, Từ Vị mới dám mở miệng hỏi.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Từ đại nhân, ngài cũng biết, trong nhà ta bình dấm chua rất nhiều, ta xin Hoàng thượng viết một đạo thánh chỉ, chứng minh sự thanh bạch của ta. Nào biết Hoàng thượng nhỏ mọn như vậy, mấy chữ cũng không chịu viết.

“Viết thánh chỉ chứng minh thanh bạch? Đây đúng là thiên cổ kỳ văn!” Từ Vị biết hắn quỷ kế đa đoan, cũng không biết đưa ra chủ ý gì, khiến Hoàng thượng khó xử như vậy.

Chân vừa bước ra khỏi cửa cung, phía sau truyền tới một tiếng hô hoán:

- Lâm đại nhân dừng bước, Lâm đại nhân dừng bước!

Lâm Vãn Vinh quay người lại, chỉ thấy phía sau một chấp sự áo đỏ thở hồng hộc chạy tới, chính là Cao Bình.

- Lâm đại nhân, đây là thánh chỉ Hoàng thượng ban cho ngài!

Cao Bình vô cùng cẩn trọng đưa thánh chỉ tới tay hắn, dặn dò:

- Hoàng thượng nói, thánh chỉ này chỉ có một mình ngài có thể xem.

Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, cười lớn:

- Hiểu rồi, hiểu rồi, xin công công trở lại thưa với thánh thượng, tiểu dân tạ ân điển của lão nhân gia người.

Cao Bình vội vã xoay người đi, Lâm Vãn Vinh mở thánh chỉ kia ra, nhìn qua một cái, tức thì mặt mày hớn hở.

Từ Vị nhớ tới dặn dò của Cao Bình, thánh chỉ này của có một mình Lâm Tam có thể xem, lão xoay người đi, trong lòng nghi hoặc, không kìm chế được quay đầu lại, vừa nhìn quét qua bốn chữ lớn đỏ tươi trên thánh chỉ, hết sức rõ ràng: “…Phụng chỉ câu nữ!*”

(Phụng chỉ tán gái :)) :)):)) )

“Quả nhiên là cổ kim đệ nhất kỳ chỉ, cũng thật nhọc công Lâm tiểu huynh có thể nghĩ ra!” Từ Vị cố sức nhịn cười, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng ôm quyền:
- A, tiểu huynh, ta đột nhiên nhớ tới, trong kinh thành hôm nay có mấy vị lão hữu tới chơi, lão hủ phải đi trước một bước. Không bồi tiếp được!

Từ Vị nói xong, co giò chạy thẳng, hai vai không ngừng rung lên, đi tới một chỗ khuất không nhìn thấy bóng Lâm Tam nữa, lúc này mới vỗ ngực, thoải mái cười vang.

- Đây chính là bảo bối a!

Lâm Vãn Vinh cẩn thận thu lại thánh chỉ, trong lòng nở hoa: “Ta phụng chỉ tán gái, vì nước tận trung, Thanh Tuyền trách tội ta cũng có lời mà nói. Nghĩ xem phải tán ai trước đây, Từ tiểu thư hay là An tỷ tỷ, thật khó a!”

Sứ đoàn Cao Ly lưu lại kinh thành nhiều ngày ở dịch quán gần ở Tây Trực môn. Cất thánh chỉ tán gái trong ngực, Lâm Vãn Vinh bước vội, tới cửa dịch quán vừa muốn tiến vào, chợt dừng lại. “Chính bởi vì tương phùng không bằng tình cờ gặp mặt, nếu như cứ như vậy rầm rầm xông vào tìm Từ Trường Kim, nhất định sẽ dẫn tới nghi ngờ của nàng, phải sắp đặt tốt hơn.”

Dịch quán này vắng vẻ, trừ hai thủ vệ ở cửa ra, rất ít người đi đường, Lâm Vãn Vinh tới tới lui lui mấy vòng, thủ vệ kia sớm đã chú ý tới hắn, một người bên phải quát:

- Ê, ngươi là người ở đâu? Quanh quẩn ở đây làm gì? Nơi này là dịch quán của khách nước ngoài, người không có nhiệm vụ không được ở lại.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, đi tới phía trước:

- Hai vị đại ca, kỳ thực ta cũng không phải là người ngoài, đương triều hộ bộ thượng thư Từ Vị đại nhân hai huynh đã nghe qua chưa? Thân khuê nữ của tỷ tỷ của tiểu cửu tử của ngài, chính là người yêu của ta.

Hai tên thủ vệ nhìn nhau: “Thân khuê nữ của tỷ tỷ của tiểu cửu tử của Từ đại nhân? Cái đó và Từ đại nhân rốt cuộc là quan hệ gì!” Lâm Vãn Vinh không đổi sắc mặt, từ trong tay áo lấy ra hai miếng bạc vụn, nhét vào trong tay hai người, cười nói:

- Kỳ thực ta hôm nay tới, là muốn hướng tới hai vị đại ca nghe ngóng chút chuyện!

Thấy bạc, sắc mặt hai vị thủ vệ đại ca rạng rỡ, thần không biết quỷ không hay giấu vào trong túi, mặc đầy vẻ nghiêm nghị:

- Chúng ta thân là nhân viên chấp pháp, thường không nhận hối lộ, ngươi chớ nên xem nhẹ chúng ta… Có việc gì mau nói hết ra, chúng ta tình nguyện giải đáp cho ngươi.

- Hai vị đại ca thanh liêm chính trực, phong độ lễ nghĩa, tiểu đệ bội phục.

Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái lên, nhìn quanh quất, hạ thấp giọng:

- Hai vị đại ca đã như thế, tiểu đệ cũng không dám giấu hai huynh nữa. Kỳ thực ta chính là kim bài mật thám 007 do Hoàng thượng phái đi, bí danh là Bond, James Bond ( Kiệt Sĩ Bang)! Xin hãy nhìn đây…

Hắn cảnh giác nhìn bốn phía, vén áo ngoài lên, lộ ra mật chỉ tán gái bên trong, lại nhanh chóng khép lại. Hại thủ vệ chỉ nhìn thấy hai chữ “thánh chỉ” bên ngoài, sợ run lên, vội vàng muốn quỳ xuống. Lâm VãnVinh đỡ lấy bọn họ:

- Hai vị đại ca không cần khách khí, ta luôn rất kín kẽ, chưa từng biểu lộ thân phận. Kỳ thực ta hôm nay tới đây, là chấp hành một nhiệm vụ tuyệt mật nhất hạng…

- Kiệt đại nhân xin cứ nói, Kiệt đại nhân xin cứ nói…

Hai tên thủ vệ vội cúi người gật đầu.

James Bond đại nhân thầm lặng chậm rãi gật đầu:

- Vậy Từ tiểu cung nữ Từ Trường Kim Cao Ly, có phải ở đây hay không?

- Đúng vậy, đúng vậy! Nhưng đại nhân tới không khéo rồi, Từ cung nữ vừa mới ra ngoài.

- Đi ra ngoài rồi? Sớm như vậy đã đi ra ngoài?

Lâm Vãn Vinh lấy làm kỳ quái hỏi:

- Nàng ta đi một mình sao?

Hại tên thủ vệ nhìn nhau, miệng mấp máy một hồi, tựa hồ không dám nói. Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:

- Sao, chẳng lẽ các ngươi còn có việc gì dám giấu bổn mật thám?

Hai người vội xua tay:

- Không dám, không dám! Vốn tiểu nhân bị người khác uy hiếp, không dám nói, nhưng Kiệt đại nhân là kim bài mật thám, chúng tiểu nhân sao dám nói dối trước mặt lão nhân gia ngài. Từ tiểu thư sáng sớm nay đã nhận lời mời du ngoạn rồi, đi cùng nàng là tiểu vương gia của Thành Vương phủ!

- Tiểu vương gia của Thành Vương Phủ, ngươi nói… Triệu Khang Ninh?!!

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt.

Nguồn: tunghoanh.com/cuc-pham-gia-dinh/chuong-371-alzaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận