Dược Vương Tà Thiếu Chương 597: Khám phá, tâm cơ quỷ dị

- Xú tiểu tử! Vừa rồi ngươi chống cự lực lượng của hắn, ta cảm nhận được chung quanh không gian không thích hợp, tình huống rung động có chút quỷ dị, loại trạng thái đó là có khả năng nhảy vượt ra ngoài thế giới này, không được ta nghĩ biện pháp trợ giúp các ngươi rời đi! Sát Thủ Vương lập tức lo lắng liên lạc với Nhậm Kiệt, bởi vì Cổ Ma này quá mức kinh khủng, quá mức khoa trương.

Tạo cho người có cảm giác chính là không thể chiến thắng, hắn chân chính động thủ, tuyệt đối là lực lượng có tính chất hủy diệt, cường đại không thể chiến thắng.

- Sư phụ, sư phụ! Nếu như ta dùng Tinh huyết tâm mạch Cổ Thần kia sáp nhập vào tổ phù, hẳn có thể đối phó với hắn, hắn vừa ra tới, ta cũng cảm giác tổ phù nhảy lên rất kịch liệt, nếu không nhờ vừa rồi sư phụ dùng thần hồn lực ngưng tụ đại lượng tiên linh khí đi vào trong thân thể ta, lần nữa áp chế tổ phù, tổ phù sẽ bạo phát rồi! Sư phụ, sư phụ! Để cho ta tới đi! Cổ Tiểu Bảo ở bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, cũng cố sức nghĩ ra được.

- Ha ha... Lần này Nhậm Kiệt không quản tới bọn họ, đột nhiên nhìn Cổ Ma cao lớn tới nghìn trượng ở xa xa đang nhìn mình, phát ra một tràng tiếng cười. Ngay lúc những người khác đều trong lòng lo lắng đề phòng, lo lắng gió lốc hủy diệt cùng công kích hủy diệt sẽ phủ xuống, Nhậm Kiệt lại phát ra một tràng tiếng cười.

Cười đến vui vẻ như vậy, cười đến sung sướng như vậy.

- Tiểu tử kia! Ngươi cười cái gì?

Cổ Ma một thân ma khí vây quanh, đều bị Nhậm Kiệt cười đến không giải thích được, sau một hồi nghe Nhậm Kiệt cười liên tục, không nhịn được lên tiếng hỏi.

- Cười ngươi... Nhậm Kiệt cười chỉ tay vào Cổ Ma tiếp tục cười nói: - Cười ngươi nói cho ta biết biện pháp ra ngoài! Nếu như không phải ngươi quạt gió lần này, ta còn thật không xác định có thể ra ngoài hay không, càng không xác định tình huống của ngươi, bất quá bây giờ rốt cục có thể xác định rồi!

Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Hạ Cửu Hạc, Cao Bằng, Lộc Lân lão tổ ở xa xa đều đồng thời đổi sắc, kích động nhìn về phía hắn.

- Vậy ngươi nói thật ra xem, ngươi xác định tình huống bổn ma thế nào, như thế nào xác định có thể ra ngoài?

Cổ Ma lạnh lùng đưa mắt nhìn Nhậm Kiệt, dường như muốn nhìn thấu qua mặt nạ cười kỳ quái của người trẻ tuổi này. Tuy rằng hắn chưa từng ra ngoài, nhưng đã trải qua nhiều chuyện còn hơn bất cứ ai.

Mười mấy vạn năm nay, vô số người đi vào nơi này, hắn từng khống chế rất nhiều người, từng nhìn thấy vô số chuyện phát sinh trước mắt, cũng không ngừng biết rõ đối với bên ngoài, nhưng thời khắc này lại không mảy may nhìn thấu người trẻ tuổi trước mắt này.

- Chuyện bản tôn nhìn thấu chính là, nếu như ngươi không trả lời bản tôn câu nói này, nói rõ ngươi còn rất có lòng tin, có nắm chắc. Cũng nói rõ phương pháp ra ngoài bản tôn nghĩ tới trước đó chưa chắc có thể được, nhưng giờ này ngươi hỏi lên như vậy, cơ bản bản tôn có thể xác định: tuy rằng ngươi rất cường đại, nhưng hiển nhiên còn chưa hoàn toàn khôi phục, ngươi cũng không thể tùy tiện di chuyển. Hơn nữa hiện tại hẳn ngươi còn phải đối kháng với thiên địa của Cổ Thần này. Ngươi có thể phát huy được lực lượng có hạn, cho dù ngươi có thể phát huy ra Pháp Thần Cảnh đỉnh phong, thậm chí vượt qua Pháp Thần Cảnh, nhưng dưới tình huống cách nhau vạn dặm thậm chí xa hơn, ngươi không thể nhích động, uy lực luôn có hạn?

- Hừ! Cổ Ma nghe Nhậm Kiệt phân tích, hơn nữa một câu hỏi trước đó, rõ ràng là nói câu trả lời của mình là bị lừa, rốt cục khiến hắn lộ ra vẻ không thích. Đối với hắn mà nói, lúc nhìn vấn đề cao cao tại thượng, không có bao nhiêu chuyện có thể làm cho hắn tức giận, cho nên vừa rồi hắn một mực rất bình tĩnh, nhưng thời khắc này Nhậm Kiệt nói trúng điểm yếu hại, khiến cho hắn có chút không ổn định, nhất là đối phương cười một tràng, sau đó trong giọng nói chứa đầy bẫy rập, mình còn trả lời... chuyện này càng làm cho hắn không sảng khoái.

Thấy Cổ Ma này rốt cục có hơi tức giận, Nhậm Kiệt tiếp tục không chút khách sáo nói: - Bản tôn nói không sai phải không? Ngươi không thể nhích động, cho nên tư thế giả dạng mười phần. Mà ngươi không dám công kích quá mãnh liệt, chỉ sợ là bởi vì không gian nơi này không ổn định chăng? A! Không đúng, nói chính xác hẳn là sợ thế giới này bài xích. Thế giới này tuy rằng chưa hoàn chỉnh, nhưng đã vô cùng rộng lớn, vượt qua tiểu thế giới bình thường, thiếu chút nữa đã tạo thành một phương thiên địa chân chính. Mà đối với phương thiên địa này, chúng ta là người bên ngoài đến, nếu như tạo thành lực phá hủy to lớn thì đầu tiên sẽ bị thế giới này bài xích; nếu như chúng ta không có năng lực chống cự lực bài xích này hoặc là mượn lực lượng bài xích, thì hẳn cũng sẽ bị bắn ra khỏi thế giới này... Ta nói không sai chứ, Cổ Ma!

Nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Cổ Ma cũng hơi biến sắc, trên gương mặt vô cùng to lớn kinh khủng của hắn thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc kinh sợ.

Bởi vì cho dù là trước kia có Pháp Thần Cảnh, thậm chí là Pháp Thần Cảnh đỉnh phong xông vào, cũng không có ai phát hiện những chuyện này. Bởi vì đó là tình huống bọn họ căn bản không chạm tới, một vài thứ này đã đạt đến sáng tạo thế giới, đó là thứ vượt qua tồn tại tu luyện giả, là thứ ngay cả tiên nhân bình thường đều không hiểu lắm.

Thế giới này từ khi Cổ Thần Vương khai sáng, cũng không phải là chưa từng có tiên nhân phủ xuống, có thể coi là tiên nhân cũng không hề chân chính nhìn thấu những thứ này, hắn là một tên tiểu tử như vậy làm sao có thể biết được?

Đồng thời ngay lúc Cổ Ma đều bị Nhậm Kiệt nói cho một phen kinh ngạc, Nhậm Kiệt tiếp tục nhìn về phía nhật nguyệt chưa diễn biến hoàn thành ở bên cạnh Cổ Ma nói: - Vừa rồi xem ra dường như ngươi muốn luyện hóa nhật nguyệt này?! Trên thực tế bất quá là cố làm ra vẻ, bản tôn vừa ra tay quấy rầy, ngươi cũng liền thuận dòng nước đẩy thuyền, thật ra nhật nguyệt này đối với ngươi không ảnh hưởng lớn lắm, có lẽ chân chính trấn áp ngươi là cả phương thiên địa này. Không thể không nói, vừa rồi lúc ngươi nói Cổ Thần muốn diễn biến thiên địa là đầu óc có bệnh, đã nói lên một điều: ngươi hoàn toàn ngược lại với hắn: Cổ Thần diễn biến thiên địa là công đức vô lượng, mà ngươi thì nhất định là người vì tư lợi cực đoan. Cho nên ngươi không có khả năng có lòng tốt, không xuống nặng tay như vậy, cho dù là có lòng muốn ra tay với người khác, đối phương không để cho ngươi mặt mũi, đánh vào mặt ngươi như thế... Thật ngại quá, vừa rồi bản tôn cũng chỉ là muốn thử dò xét đánh một chút, nhìn xem có âm vang hay không sau đó nhìn một chút phản ứng trước sau của ngươi...

- Kết quả thì sao... Nhậm Kiệt lắc lắc đầu: - Ngươi lại chỉ là quạt một chút gió nhẹ nhàng như vậy, nhìn như là muốn uy hiếp, thật ra càng thêm bại lộ một vài thứ: ngươi không dám chân chính động thủ, hoặc là ngươi không thể chân chính động thủ. À! Dĩ nhiên, ngươi muốn lừa gạt người khác đi theo ngươi, sau đó trợ giúp ngươi thoát vây, hẳn mới chính là nguyên nhân chủ yếu! Cổ Ma! Bản tôn nói không sai chứ?

- A!

- Chết tiệt! Tổ cha nó, không lẽ là thật vậy sao?

- Sư phụ đang nói gì vậy?

Lúc này, Cổ Nguyệt, Sát Thủ Vương đều kinh sợ đến ngây người, Nhậm Kiệt phân tích một phen, xem ra đối thoại vừa rồi rất đơn giản, nhìn như rất bình thường, bất quá hết thảy đều hoàn toàn lật đổ. Dĩ nhiên, Cổ Tiểu Bảo thì bị nói cho choáng váng đầu óc.

Về phần mấy người khác ở một bên: Hạ Cửu Hạc đều có chút mơ hồ; Lộc Lân lão tổ thì trong mắt lóe ra tia lửa sáng, không ngừng đang suy tư, đang quan sát.

Mà đối với Cao Bằng luôn luôn tự phụ với tính toán của mình, nghe nói như thế, cả người hắn đều sững sờ ở đó. Càng nghe càng khiếp đảm, càng nghe càng có một loại cảm giác hoàn toàn lĩnh ngộ. Giờ này trong lòng hắn cảm giác mất mát chưa từng có, hắn đang quan sát Cổ Ma, nếu quả đúng theo như lời của Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, mà vừa rồi mình lại không có ý thức được, về mặt lực lượng này so với hắn mà nói còn khó chịu hơn bị đánh bại.

- Tuổi không lớn lắm, ngược lại rất có năng lực mê hoặc lòng người, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, ngươi nói những thứ này có ích lợi gì chứ? Nếu ngươi không đi theo bổn ma, vậy đi chết đi! Cổ Ma nói xong, thân thể đột nhiên lại lần nữa tăng vọt, trong chớp mắt đã to lớn tới 3000 trượng, mà quan trọng là... cổ lực lượng kinh khủng trên người kia, đã khiến Pháp Thần Cảnh đều trở nên run rẩy.

- Đi! "Vèo..." Ngay lúc Cổ Ma bạo phát ra lực lượng khổng lồ, uy thế kinh khủng như biển cuốn ra chung quanh mấy vạn dặm, Nhậm Kiệt phất tay một cái, khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trong nháy mắt hóa thành một con rồng dài, Nhậm Kiệt đứng ở trên đó, mang theo Sát Thủ Vương, Cổ Nguyệt, Cổ Tiểu Bảo bọn họ ở bên trong trực tiếp xông thẳng lên trên.

Bởi vì bất tri bất giác, Nhậm Kiệt đã đứng ở khoảng cách gần nhất với lối vào vừa rồi, thời khắc này hắn trực tiếp từ nơi này phóng vọt lên trên.

Ngay tức thì, phía dưới uy thế cuồn cuộn mãnh liệt quét qua, tốc độ của Nhậm Kiệt cũng không chậm chút nào, giống như là sóng biển đuổi theo ở phía sau, Nhậm Kiệt ở phía trước tốc độ nhanh hơn chạy đi. Sau khi xông thẳng lên trên ngàn dặm, cổ uy thế kia mới giảm chậm một chút.

- Phốc...

- A...

- Khốn kiếp...

Lúc này, ở phía sau Nhậm Kiệt, mấy người Hạ Cửu Hạc, Cao Bằng, Lộc Lân lão tổ bọn họ đồng dạng phát hiện không thích hợp cũng đều rối rít toàn lực chống cự, nhưng ở dưới lực lượng kia đánh sâu vào, mấy người đều bị thương không nhẹ, cũng may uy thế của Cổ Ma lần này giống như sóng lớn, bọn họ cũng đều giống như chiếc lá lật nhào trong sóng lớn tồn tại.

Tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng cũng không đến mức lập tức bị đánh chết, ngược lại thì kích phát ra lực lượng khủng bố của họ, mỗi người đều bạo phát ra lực lượng kinh người, một bên vừa chống cự, vừa vọt tới chỗ Nhậm Kiệt vừa rồi, rồi ở phía sau Nhậm Kiệt từng vị trí một vọt tới.

Dĩ nhiên, bọn họ không có phản ứng nhanh bằng Nhậm Kiệt, không có nhanh chóng như vậy, nên đều bị lực lượng cuồn cuộn của Cổ Ma kia đánh trúng, bị chút tổn thương nhỏ là không thể tránh khỏi.

Thế giới Cổ Thần vẫn tĩnh mịch, hoang vắng như lúc ban đầu, bất quá phía dưới chấn động to lớn, làm cho bên trên mặt đất nứt ra, loại quy mô này tuy rằng to lớn kinh khủng, thậm chí chung quanh mười mấy vạn dặm đều bị ảnh hưởng, nhưng cùng so sánh với thế giới Cổ Thần rộng lớn vô biên, mênh mông vô ngần, thật đúng là không tính vào đâu.

Mà Nhậm Kiệt vọt lên không trung, cũng không còn cảm nhận loại uy hiếp đó, liền phất tay một cái, trong nháy mắt Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ biến mất. Trên thực tế là hắn cho Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ biến thành trận pháp ẩn giấu ở chung quanh, giờ này Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã trở thành Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm, so với trước kia đã có bản chất khác biệt. Có thể nói, pháp bảo này thả ở nơi đó, dù Nhậm Kiệt không để ý tới, Thái Cực Cảnh bình thường đến đây cũng không có biện pháp thu phục nắm trong tay.

Nếu như Tiểu Lôi Long khí linh chủ kỳ này trưởng thành, hoặc là dựa theo tiết tấu của Nhậm Kiệt giờ này, nếu cho tất cả đại kỳ của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đều ngưng tụ khí linh, một khi hoàn toàn hoàn thành, thì uy thế của nó sẽ càng long trời lở đất.

- Oa... Sư phụ, sư phụ! Ngài nói không sai mà, người này đúng là hù dọa người, nhìn hắn mạnh như vậy, còn tưởng rằng thật lợi hại đấy, hóa ra căn bản không thể đi ra được! Cổ Tiểu Bảo mừng rỡ không thôi, vui vẻ sư phụ quả nhiên lợi hại, cái gì đều có thể nhìn ra.

- Tổ cha nó! Tiểu tử ngươi cũng không chịu nói sớm, làm nửa ngày đều sắp bị các ngươi quay mơ hồ, thật không nghĩ tới tên này gian trá như thế! Vừa mới thấy Cổ Ma nói thẳng bảo bọn họ hàng phục, còn có giọng nói của hắn trước đó, ngay cả Sát Thủ Vương đều bị hắn mê hoặc, cho tới giờ này mới hiểu được: Cổ Ma này quá gian trá!

Cổ Nguyệt nhìn thấy Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã tấn thăng thành Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm, nhìn lại xuống phía dưới, cuối cùng nhìn về phía Nhậm Kiệt không biết nói cái gì là tốt lắm. Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này là Nhậm Kiệt cướp đi từ tay nàng, nhưng thời khắc này nàng lại không có mảy may oán hận, mà ngược lại chỉ có cảm kích Nhậm Kiệt, mỗi lúc nhìn hắn lần lượt làm cho Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ không ngừng tấn thăng, đều làm cho nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Nhậm Kiệt bất đắc dĩ nói: - Có một số việc cũng không có biện pháp xác định, chỉ có thể từng bước một thử thăm dò. Hơn nữa không thể có một tia một hào sơ hở, nếu không rất có khả năng bị người này bắt được!

Nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Sát Thủ Vương bọn họ cũng gật đầu liên tục: đối mặt với địch nhân như thế, đúng thật là không thể có một chút sơ hở, nếu không chết như thế nào cũng không biết!

"Vèo vèo bịch..." Đúng lúc này, ba bóng người phía dưới cũng phân biệt lao ra ngoài, vừa lao ra đều cẩn thận đề phòng, bạo phát ra uy thế kinh khủng, chuẩn bị tùy thời có liều mạng. Hiển nhiên cũng là phòng bị xảy ra vấn đề gì khác, phòng bị bị người đánh trộm. Nhưng lập tức phát hiện, Nhậm Kiệt trước đó đi ra đang tán gẫu ở đó, hoàn toàn không thèm để ý tới bọn họ, điều này làm cho ba vị đều có tâm cơ vô cùng này, lúc bình thường luôn tính toán người khác này... đều cảm giác có phần lúng túng có chút mất tự nhiên.

- Tiếu Kiểm Sát Thần Vương! Lần trước bị ngươi đùa bỡn vốn còn rất khó chịu, nhưng bây giờ không thể không thừa nhận, ngươi là một trong hai người xảo trá nhất ta từng thấy thật khiến cho người ta nhìn không thấu! Hiện tại mọi người cùng ngồi chung một chiếc thuyền, nếu ngươi đã nhìn thấu người này, vậy cũng có biện pháp đi ra ngoài chứ? Vừa rồi ngươi nói cái gì lực bài xích, bắn ra thế giới này, thật có thể được sao? Lúc này, Cao Bằng nhẹ lau vết máu nơi khóe miệng, trước hết nhìn về phía Nhậm Kiệt nói...

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/duoc-vuong-ta-thieu/chuong-612/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận