Hồn Oan Báo Oán Chương 1

Chương 1

Triệu Phong là một thanh niên tiêu biểu về mọi mặt và luôn luôn khiến cho những người cùng lứa tuổi phải ao ước thèm thuồng về tướng diện, tài năng, con người cũng như những gì anh đang có.

Sinh trưởng trong gia đình tuy không thuộc loại phú gia địch quốc, nhưng của cải cha mẹ anh tạo dựng được trên thương trường trong hàng mấy chục năm dài từ miền Bắc di cư vào Nam năm 54 cho đến lúc Triệu Phong khôn lớn, bước vào ngưỡng cửa đời, đã giúp cho Triệu Phong và mấy anh chị em của chàng không bao giờ bị chật vật về mặt tiền bạc, dư đủ để cung ứng cho anh tiêu xài ăn học, thù tạc bạn bè một cách rộng rãi hào sảng trong cảnh :

“... Tùng cúc anh em cuộc tỉnh say... (Nguyễn Công Trứ).

Triệu Phong có dáng người thanh tao cao lớn, không qúa đỗi đẹp trai nhưng nhờ được ăn học đàng hoàng, anh có rất nhiều tài, cầm kỳ thi phú thảy đều tinh tường, trò chuyện văn chương chữ nghĩa làu thông trôi chảy, giọng nói khúc chiết rõ ràng, truyền cảm dịu dàng, đàn ca xướng hát... Nhất nhất, Triệu Phong đều vượt trội hẳn những bạn hữu chung quanh khiến một vài khi, anh cũng khó tránh khỏi những kẻ xấu miệng đàm tiếu tị hiềm. Nhưng nhờ tánh tình Triệu Phong vui vẻ, ôn hòa, cởi mở dễ dãi cộng thêm bản chất tiếu lâm duyên dáng khi anh trò chuyện vui đùa và hay có lòng vị tha, giúp đỡ bạn hữu anh em, cho nên anh vẫn giữ được sự hòa thuận hầu như với tất cả mọi người.

Chỉ có một điều làm cho Triệu Phong gặp khá nhiều phiền toái như một tai họa, đôi khi đến khó xử ngay từ lúc anh vừa học lên trung học, rồi đeo đẳng mãi cho đến khi anh đã thực sự bước chân vào đời, là mối quan hệ dây dưa với... đàn bà. Tránh né cách nào anh cũng khó mà thoát khỏi. Có lẽ, đây đúng là một định số trời già hay gán buộc vào để “đày đọa” phần số của những kẻ đào hoa tốt tướng như Triệu Phong cũng chẳng biết chừng.

Công tâm mà nói, Triệu Phong không bao giờ cố tự sắp đặt ra những cuộc tình duyên sảy ra đột ngột chớp nhoáng, có khi chỉ trong chớp mắt với một tốc độ yêu cuồng sống vội đến khó mà ngờ như anh đã từng bị các bà, cô lôi cuốn vào mê hồn trận ở lúc anh còn trẻ rồi ngay cả vào lúc anh đã thành người trung niên. Ái tình cứ như vậy đẩy đưa Triệu Phong lún sâu mãi trên con đường yêu đương bấn loạn.

Đích thị là lỗi tại cái số đào hoa của Triệu Phong cho nên cuộc đời sau này của chàng mới ra nông nỗi, dở khóc dở cười, muốn qui ẩn cũng khó, muốn tránh xa cũng không xong. Thật đúng là muôn nẻo tình trường. Biết bao người cùng lứa tuổi như anh muốn có một tình yêu thì tìm không thấy. Còn Triệu Phong mong thoát khỏi thì cứ bị cuốn hút mãi vào y như một thứ nợ nần truyền kiếp. Đến nỗi, anh em bè bạn chứng kiến mãi những mối tình sáng hợp chiều tan của Triệu Phong cũng phải đồng tình kết luận giống như ý nghĩ của người trong cuộc :

Cũng đành nhắm mắt đưa chân,

Để xem con tạo xoay vần đến đâu?

(Nguyễn Du)

Con tạo xưa nay xem ra vốn rất đỗi vô tình, hay có thể ông tơ là một anh chàng có máu đùa dai không ai sánh kịp. Cứ đẩy đưa Triệu Phong vào mãi những mối tình khi hạnh phúc, lúc khổ đau, khi ngụp lặn bên nhau, lúc chia cách đợi chờ. Mà khốn thay! Triệu Phong cũng chỉ là một con người như triệu triệu người khác, chỉ có một đời để sống với một thân xác, một trái tim luôn mong đượïc sống yên ổn sống với chan hòa hai chữ thủy chung. Nhưng thủy chung thế nào được với những mối tình sảy ra như cơm bữa cứ mãi mãi dây dưa tới chàng.

Qua những đam mê sôi nổi của tuổi vào đời, chắc chắn sau những ngón đòn tình giáng xuống chí mạng trong đời sống, Triệu Phong không còn tha thiết, hăm hở giống khi xưa. Chàng ao ước có một cuộc sống an phận thủ thường, một mái gia đình một chồng một vợ với những đứa con kháu khỉnh dễ thương xinh xắn, thì chàng lại cứ bị “đánh” tới tấp bởi những mối tình ngẫu nhiên xuất hiện, để rồi lại hợp lại tan, lại ân ái mặn nồng rồi chia lìa phũ phàng oán hận. Cứ như vậy, luẩn quẩn loanh quanh, chẳng biết sẽ ngừng lại ở thời điểm nào. Đã bao lần Triệu Phong tự nghĩ, chỉ còn một cách rũ áo phàm trần, tìm một nơi tận đầu ghềnh xó núi để âm thầm sống cho hết một kiếp người, xóa tan đi mối nợ đời của một kẻ đào hoa. Nhưng từ nghĩ đến làm thường cách nhau một trời một vực. Hóa nên :

Đã mang lấy nghiệp vào thân,

Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa...

(Nguyễn Du)

Trời gần hay xa nào có tham dự vào những tiếng sét ái tình của anh chàng Triệu Phong hào hoa phong nhã? Có chăng, Triệu Phong nên tự trách mình đã không bao giờ biết tự chế ngự lấy bản ngã để thoát khỏi tai kiếp ái tình mới mong cho mình đưọc thoát ra ngoài vòng khổ lụy, để cho những người đàn bà con gái nhẹ dạ khỏi mãi vấp ngã bởi duyên nợ trần ai.

Nguồn: truyen8.mobi/t100212-hon-oan-bao-oan-chuong-1.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận