Hồn Oan Báo Oán Chương 8

Chương 8

Buổi chiều cùng ngày, không ngăn được sự tò mò về thái độ trầm mặc khó hiểu của vị cao tăng, chàng rất nóng lòng, không muốn trì hoãn, vội vã lái xe đến chùa, thắp cho vợ con mỗi người một nén nhang như thông lệ. Vừa quay gót trở ra, chàng thoáng thấy Sư Ông hiện ra giữa khung cửa chánh điện. Ông khoác tay chỉ ra sau chùa. Triệu Phong ngầm hiểu, chàng tiến đến cái bàn gỗ thô dưới gốc cây xum xuê hôm trước.

Chỉ ly nước trà lung linh khói, Sư Ông nói :

- Uống chút trà cho thơm miệng, Ông Phong!

Triệu Phong nhẹ nâng tách trà trong khi Sư Ông nói giọng nhỏ nhẹ :

- Ông còn nhiều phước báu lắm đó ông Phong ạ!

Triệu Phong rất bỡ ngỡ, chưa biết vị cao tăng nhân hậu này muốn đề cập với chàng về điều gì thì Sư Ông đã tiếp :

- Theo chỗ tôi cảm nhận, thời gian dài đã qua, ông liên tiếp tạo nên những nghiệp lực hết sức nặng nề mà ông không hề hay biết, có phải vậy không?

- Kính Bạch Sư Ông, quả nhiên con không hề hay biết bản thân con đã gây ra những lầm lỗi nào!

- Nặng nề lắm ông Phong ạ! Để tôi nói thử ông nghe vài điều. Nếu không sai, tôi sẽ nói tiếp. Nếu không đúng ông cứ bỏ qua cho, ông nhé!

Uống nhẹ một hớp trà, Sư Ông chậm rãi nói :

- Ngày hôm qua, tôi đã đến thăm cửa tiệm của ông Phong và đã hiểu ra được phần nào lý do thời gian gần đây ông mãi luôn gặp xui rủi.

Triệu Phong nôn nóng ngắt lời :

- Bạch Sư Ông, Sư Ông đã hiểu ra được điều gì?

- Chẳng những tôi hiểu được mà còn cảm được, còn “thấy” được cả chúng nữa.

Nghe đến đây, Triệu Phong bắt đầu thấy gờn gợn từ các lỗ chân lông.

- Tôi thấy bên trong tiệm và chung quanh chỗ ông ngồi có một bầy con nít. Thái độ của chúng tỏ ra chúng rất thù ghét ông nhưng cũng thương ông ghê gớm lắm, không nỡ xa ông nửa bước. Ông có tin được lời tôi nói không vậy ông Phong?

- Kính Bạch Sư Ông, con rất tin tưởng lời ngài. Nhưng có một điều con chưa đủ sức hiểu là tại sao lại có một lũ trẻ con vừa thương vừa thù ghét con bên trong cửa tiệm? Sao con không hề trông thấy chúng?

- Làm sao ông thấy chúng được vì chúng đâu phải là người. Xin nói ngay cho ông biết, chúng chỉ là những oan hồn uổng tử đã bị giết chết một cách tức tưởi oan khiên, chúng chính là những đứa con hoang thai của ông với những người phụ nữ mà ông từng chung chạ qua đường rồi những người đàn bà này, do một trở ngại nào đó, họ đã tự ý tìm cách phá thai, tức là họ đã nhẫn tâm giết chết đi chính những đứa con mang máu thịt của họ và của ông, cho nên chúng không có cơ hội chào đời. Điều tôi nói có đúng phần nào không vậy ông Phong?

Đầu óc Triệu Phong như được khơi dậy toàn bộ những gì đã qua với bao nhiêu con gái đàn bà trong thời dĩ vãng. Chưa lúc nào bằng lúc này, cõi lòng Triệu Phong như tiêu điều rũ liệt. Chàng cảm thấy thống khổ và hết sức ăn năn. Ngước đôi mắt u uẩn nhìn vị cao tăng như một sự van xin cứu giúp. Vị Sư già chậm rãi nói tiếp, giọng ông nhẹ nhàng thanh thoát như đang quyện trong lanø gió thoảng vi vu :

- Nói rằng chúng chỉ ở trong cửa tiệm của ông thì không đúng hẳn mà chúng thường quấn quít bên ông ở bất cứ chỗ nào có ông hiện diện, chúng đều lũ lượt kéo theo ông sát nút, cả đêm lẫn ngày. Chẳng hạn như ngay trong lúc này, tại đây, ông có một chút xíu cảm giác nào là đang có nhiều con trẻ bu ở chung quanh ông không vậy?

Nghe Sư Ông nói, Triệu Phong nổi hẳn da gà. Buổi chiều nắng chưa tắt hẳn nhưng chàng đã cảm thấy rờn rợn ở châu thân. Chàng khe khẽ lắc đầu, trong khi vị sư già bình thản giảng tiếp :

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t100219-hon-oan-bao-oan-chuong-8.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận