Hồn Oan Báo Oán Chương 9

Chương 9

- Lũ trẻ đó chính là những đứa con vô hình của ông. Ông hiểu rồi chứ? Theo lề luật tự nhiên, tuy không được làm người, nhưng chúng cũng vẫn có khả năng khôn lớn theo thời gian. Chúng cũng có những xúc cảm và nhu cầu vật chất y hệt con người biết yêu thương oán hận, biết đói lạnh khổ đau, biết ganh tị sân si...Nghĩa là tâm trạng thường hằng của con người ra sao thì các oan hồn uổng tử, các cô hồn các đảng cũng diễn ra như vậy. Điều khốn khổ lớn nhất của những oan hồn này là không có con đường đi tới, cũng không có cơ hội được trở về.

Ngừng lại trong giây lát, vị sư già nói tiếp :

- Nhưng ông Phong có hiểu rõ qui luật tái sinh nhân qủa này không đã!

Ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn vị sư già, Triệu Phong khe khẽ lắc đầu. Sư ông nhấp chút nước trà như để thấm giọng, sư ông nói tiếp :

- Dễ hiểu thôi ông Phong ạ! Tôi tạm thí dụ như thế này để ông đỡ thắc mắc. Âm giới cũng không khác mấy với dương gian. Khi một ông tư lệnh chỉ định một toán quân đi làm nhiệm vụ thì ông ta đã biết những quân nhân này là ai, họ sẽ đến nơi nào, rồi bao lâu họ sẽ được gọi về. Một linh hồn bên âm giới khi đã đủ phước báu để được tái sinh đi đầu thai nhận lại kiếp người. Sổ nhà trời đã ghi như vậy. Nhưng khi vừa được thụ thai, thay vì sẽ được hạ sanh như bao nhiêu đứa trẻ bình thường khác, thai nhi này bị phá đi, bị hủy hoại. Như vậy số phận của thai nhi đó sẽ đi về đâu nếu không phải là những oan hồn uổng tử? Đi chưa được đến nơi mà trở về thì chưa có thiên lệnh, con đường đã bị bịt kín lối, chúng sẽ hóa kiếp thành cái gì nếu không phải là các âm hồn tức tưởi nhận chịu lấy số phần oan khuất. Cho đến khi hội đủ âm đức do sự hồi hướng của nghiệp lực thì sẽ được hóa kiếp tái sanh! Nhưng công đức hồi hướng từ đâu mà có, nếu không phải là do chính tâm tu tập cùng với phước báu qui tụ từ thập loại chúng sinh lẫn những người có trách nhiệm khai sinh ra nó, tức là các người làm mẹ làm cha, cho dù thai nhi đã bị hủy đi, đứa trẻ không được cất tiếng chào đời.

Nghe đến đây, Triệu Phong khiếp sợ rùng mình. Chàng có cảm tưởng như vị sư già đã soi rọi đúng chân tướng lâu nay vì đời sống tâm linh hời hợt, chàng đã không hề quan tâm nghĩ tới. Triệu Phong ngắt lời vị sư già :

- Cúi xin Sư ông ban cho con một lời chỉ dạy để cho con còn có cơ hội sám hối ăn năn.

Sư ông nhìn Triệu Phong bằng đôi mắt thương xót hiền từ, ông nói :

- Con người thì nhân vô thập toàn, mấy ai có được duyên cơ để mà giác ngộ. Tội lỗi thì đã xảy ra, dù kẻ lầm lỗi chẳng qua cũng chỉ vô tình. Điều quan trọng là ta phải thành khẩn ăn năn và không cố tình tái phạm.

- Dạ!

Vị sư già đặt bàn tay tâm từ lên vai Triệu Phong như muốn truyền sang cho chàng lòng

yêu thương cùng sức mạnh thần bí :

- Chuyện đã dĩ lỡ, ông cũng đừng qúa chán nản bi quan. Thượng đế bao dung, Chúa Phật lúc nào cũng có sẵn đường đi để cho đàn con dại quay gót trở về, từ bỏ bến mê tục lụy. Ông hãy thành tâm sám hối. Rồi mọi sự đen tối sẽ qua đi.

Triệu Phong khẩn khoản van xin :

- Kính Bạch sư Ông chỉ dạy thêm cho con phải thực hiện những gì để con chuộc lại những điều đã vô tình vấp phải.

Sư Ông rót thêm chút nước trà đã nguội vào cái chung trước mặt, nhấp một ngụm nhỏ rồi nở nụ cười rạng rỡ như trẻ thơ :

- Tôi đã nói với ông rằng ông còn có nhiều phước báu, ông có biết vậy không? Phước báu là những điều lành điều thiện mà tự bản chất, ông đã đem đến cho mọi người ở chung quanh. Nếu chẳng may ông là một người đầy lòng sát sanh ti tiện, tham lam ích kỷ, quên nghĩa trọng tài, tôi e ông khó mà tránh được những hậu qủa bi thương chắc chắn sẽ sảy ra cho chính bản thân ông do các oan hồn hài nhi quay về tác loạn chứ không phải chỉ ở nơi những người thân quyến thương yêu.

Im lặng một lúc, Triệu Phong hỏi vị sư già:

- Kính Bạch sư Ông! Con thật tâm ăn năn sám hối. Từ nay con sẽ dốc lòng không còn vi phạm.

Vị sư già phá ra cười thành tiếng :

- Chưa đủ hẳn đâu ông ơi! Để chuộc lỗi, từ rày ông nên chú ý nhiều hơn đến vấn đề tu thân tích đức, kềm chế và từ bỏ mọi tham dục s6n si, lánh dữ làm lành và hãy ân cần bố thí cho thập loại chúng sinh. Còn nữa, ông hãy nhớ thực hành thêm những điều tôi sẽ căn dặn.

Triệu Phong nói như van xin :

- Kính xin sư ông dạy con phải thêm những gì?

- Dễ thôi ông ạ! Ngoài việc chuyên tâm ăn năn sám hối, ông cố nhớ lại đã có bao nhiêu lần ông là người gián tiếp góp phần vào những vụ phá thai. Bao nhiêu lần là bao nhiêu thai nhi đã bị hủy diệt sự sống, ông phải tìm cho chúng một con đường giải thoát, hòng giúp chúng siêu thăng tịnh độ để chúng khỏi mãi mãi là những oan vong không có đầu mối để trở về. Ông hiểu ý tôi rồi chứ?

Làm theo sự chỉ dạy của sư ông, Triệu Phong cố gắng ôn lại những đoạn đời dĩ vãng cùng những người đàn bà con gái dù có hay không có chút ân tình sâu đậm, đã hơn một lần cùng chàng vầy cuộc mây mưa, từ lúc lớn khôn cho đến bây giờ. Con số thật sự nhiều qúa, chàng không thể nào ghi nhớ trọn vẹn từng người, từng ngày từng tháng, đành âm thầm thực hiện những bài vị siêu nhiên, đặt cho mỗi bài vị một cái tên có mang họ của chàng rồi tập trung đem hết lên chùa, xin vị sư già tổ chức cho một buổi lễ, kêu gọi các sinh linh uổng tử từng là giọt máu của Triệu Phong về hết nơi đây để đêm ngày hưởng chút lộc vị hương nhang no đầy ấm áp đồng thời thường xuyên nghe lời kinh thuyết giảng để được hồi hướng tâm linh đợi đến ngày được siêu thăng siêu thoát, quên bỏ đi hết những oán hận hiềm thù quả báo với những người ruột thịt như Bạch Tuyết Hoa đã bị chúng trả thù cho đến khi phải chết khốn khổ đau thương, như Cô Christian Nguyễn, vốn là một thân tộc cùng mẹ khác cha, như đứa bé lên ba hoặc kỳ dư, cả với thập loại chúng sinh vô tội vô tình.

Thi hành xong các nghi thức tôn giáo, Triệu Phong quày quả trở về căn nhà tiện nghi thoắt nhiên biến thành hoang liêu hiu quạnh từ ngày Bạch Tuyết Hoa bị thảm sát thương tâm, dù trong tâm khảm của chàng, nỗi niềm ăn năn sám hối đã giúp chàng nghe như có nhiều phần thanh thản nhẹ nhàng.

Đột nhiên Triệu Phong nhận ra cuộc đời của chàng monh manh vô vị như một cuốn phim hiện thực quay nhanh không có chút gì được coi là miên viễn. Thực thực hư hư, còn đó mất đó chẳng chút lâu bền. Hạnh phúc hay khổ đau, cùng khổ hay sang giàu, thăng trầm hay vinh nhục cũng chỉ là những giả tạm trong lòng cuộc đời.

Chàng khóa trái cánh cửa nhà, từng bước chân chậm chạp trở lại trong xe, ngồi tần ngần trước vòng tay lái, ngước mặt nhìn lên bầu trời từ lúc nào đã ngập chìm vào trong đêm đen đầy những vì sao lấp lánh. Triệu Phong thở một hơi thật dài, chiếc xe vụt biến vào lòng đêm.

Từ đó, không có ai gặp lại Triệu Phong. Nghe đâu người đàn ông đào hoa thuở trước đã dốc tâm về an thân qui ẩn thầm lặng tại một thị xã gần phía chân núi, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hay là anh ta cũng đã hóa ra người thiên cổ cũng chẳng có ai hay.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t100220-hon-oan-bao-oan-chuong-9.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận