Hoa Thiên Cốt vẫn đi thẳng về hướng tây, tốc độ nhanh hơn hai lần so với bình thường. Dọc đường bởi vì có Đường Bảo bầu bạn nên vui vẻ hơn rất nhiều, khi buồn có người nói chuyện cùng nàng, khi nghỉ có người cùng nàng chơi. Người đi đường luôn cho rằng nàng có bệnh toàn tự nói một mình, thật ra là nàng đang nói chuyện với Đường Bảo trong lỗ tai.
“Đường Bảo! Không được gọi ta là mẹ nữa! Người khác sẽ hiểu lầm mất! Gọi ta là Thiên Cốt đi!”
“Nhưng mẹ là mẹ của con mà!” Đường Bảo ỉu xìu chui vào trong lỗ tai của Hoa Thiên Cốt, trong ngực còn ôm một mẩu bánh mì làm gối.
“Ặc, nhưng ít ra không nên gọi như thế khi có mặt người ngoài.”
“Vậy con gọi mẹ là Cốt đầu nhé, con thích xương.”
“Ngươi là sâu chứ có phải là chó đâu mà thích xương?”
“Con không phải là sâu, chờ khi linh lực của con tăng cao, con sẽ biến thân.”
“Biến thân? Biến thành gì? Bướm sao? Thế còn không phải sâu.”
“Ờm…con cũng không biết. Nhưng khi đó con sẽ bay được! Không cần ngày nào cũng phải bò tới bò lui nữa.”
“Đúng vậy, quá chậm, nếu giống ngươi kiếp sau ta cũng chẳng tới Côn Lôn được.”
“Yên tâm, chúng ta sắp tới rồi. Ngày mai hẳn là có thể đến chân núi Côn Lôn, ba ngày nữa mới là Quần Tiên yến, con biết đường, nhất định sẽ đến kịp.”
“Sao ngươi biết?”
“Ha ha, đương nhiên.”
“Đúng rồi, nếu ta bái được Bạch Tử Họa lão tiền bối làm thầy, nhỡ ông ấy muốn bắt ngươi thì phải làm thế nào? Ta có nên giấu ngươi đi không?”
“Không cần đâu, con đâu có phải là yêu tinh tà thuật, hơn nữa lại không có pháp lực, tiểu yêu tinh tốt bụng như con sẽ khiến người ta thương lắm, không tiên nhân nào nỡ bắt chúng con đâu. Cây cối, sông núi cũng có tinh linh bảo hộ của mình mà!”
“Thế thì tốt rồi, trước kia ta cứ nghĩ yêu ma quỷ quái đều là kẻ xấu.”
“Chỉ là hình thái tồn tại khác nhau thôi sao có thể phân rõ thiện ác. Mẹ Cốt đầu, con đói bụng!”
“Sao cả ngày ngươi cứ ăn rồi ngủ thế, rốt cuộc ngươi là sâu hay là lợn đấy hả?”
“Con mới sinh ra, cơ thể rất yếu ớt.”
Hoa Thiên Cốt tiện tay ngắt một cái lá nhét vào bên trái tai: “Ôm lấy này!”
“Hê hê, vừa hay có thể làm giường ngủ cho con.”
Ngày hôm sau hai người tới chân núi.
“Đường Bảo, liệu lần này ta cũng không thể đi lên giống lần ở Mao Sơn không?”
“Không phải mẹ có Thiên Thủy Tích đấy sao? Mẹ muốn tiến vào kết giới hay trận pháp nào cũng được.”
“Thật vậy sao? Nhưng lần trước ta và Lãng ca ca làm cách nào cũng không thể ra khỏi trận đồ của con yêu quái kia a!”
“Con cũng không biết, có thể là vì kết giới chỉ dùng bùa chú cố định, còn trận pháp có thể vận động và biến hóa không ngừng, cách vào khác với cách ra, hiện tại Thiên Thủy Tích vẫn chưa đủ mạnh để phá bỏ tất cả. Hơn nữa trận pháp của Vương Bát Tinh chính là trận pháp lợi hại nhất của yêu quái.”
“À, thật là phức tạp.”
Hoa Thiên Cốt từ từ đi lên núi, cảnh sắc nơi nay khác hẳn với Mao Sơn. Núi non hùng vĩ, uốn lượn mênh mông, có rất nhiều hồ, mỗi khoảnh hồ giống như một viên trân châu rơi xuống núi non. Hồ nước xanh biếc như nhuộm, nước trong vắt. Hình ảnh Quần Sơn đảo ngược dưới nước, giống như đang chảy theo dòng tranh. Chim trời tụ họp, hoặc bay liệng trên mặt hồ hoặc đùa giỡn trong nước. Xung quanh còn có mây trắng mờ mờ, huyền ảo như mơ, thật đúng là tiên cảnh. Gió nhẹ đìu hiu, khí lành vờn quanh, muôn hình vạn trạng, hồng quang tuyệt đẹp, một cảnh sắc tràn ngập những điều tốt lành.
Mà đỉnh Ngọc Hư, Ngọc Châu xa xa cao sừng sững, tuyết trắng như xóa, nơi núi cao mây trôi lượn lờ đó, là thánh địa của bao nhiêu người hành hương và tu luyện.
Đường Bảo thấy Hoa Thiên Cốt nhìn chăm chú không dời mắt, quên hẳn mình đang ở chỗ nào, nó bèn giục nàng đi mau.
“Rất nhiều con sông ở nơi này bắt nguồn từ núi Côn Lôn, sông cổ không chảy về hướng nam được; xích thủy chảy về phía đông lại nhập về nguồn cũ; dương thủy theo hướng tây nam chảy vào bãi bùn lầy; hắc thủy theo hướng tây bắc chảy về biển lớn. Mà theo truyền thuyết suối Côn Lôn tháng sáu có tuyết rơi là nơi Tây Vương Mẫu lấy nước suối để ủ rượu ngon. Nơi chúng ta cần tới là Dao Trì, tuy rằng đã không còn Tây Vương Mẫu nhưng vẫn còn hội bàn đào. Quần Tiên yến mỗi năm một lần, theo dân gian thì cử hành ở trong này. Đến lúc đó chúng tiên đều đến, Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương nhất định cũng sẽ đến, lần này hẳn là bàn luận chuyện Yêu Thần xuất thế là chính. Chúng ta không có tiên thiếp, nếu đi vào bằng cửa chính nhất định sẽ bị thiên binh thiên tướng chặn lại, Tứ đại thiên vương đều là những kẻ ngu ngốc, không hiểu lí lẽ. Cho nên cách tốt nhất vẫn là trà trộn vào.”
“Hả? Trà trộn vào? Trà trộn bằng cách nào? Ngươi thì tốt rồi, có vào cũng không ai chú ý, nhưng ta lớn như thế này chắc chắn không thể vào được! Sao Thanh Hư đạo trưởng không đưa tiên thiếp cho ta?”
“Mẹ vừa không có tiên tịch, nếu đưa tiên thiếp cho mẹ thì mẹ cũng không được vào. Gần đây yêu ma hoành hành, bên trong tiên giới nơi nơi đều bảo vệ cực kì nghiêm ngặt, huống chi là sự kiện Quần Tiên yến hệ trọng để thương thảo đối sách của chúng tiên này. Nhưng mà chỉ cần đổi hình thái, trên người chúng ta không có tà khí, trà trộn vào chắc cũng dễ thôi. Núi Côn Lôn này đâu đâu cũng có yêu thú quý hiếm, không bằng mẹ hóa sâu giống con rồi vào đi.”
“Biến thành sâu? Làm như thế nào? Ta có phải là Tôn Ngộ Không đâu!”
“Con trà trộn vào Bàn Đào viên trước, ở đó chắc hẳn có rất nhiều kì trân dị quả, con trộm ra một ít, mẹ ăn vào là có thể biến thân.”
“Chờ đến khi ngươi đi ra đi vào thì Quần Tiên yến xong xừ rồi còn đâu.”
“Chết mất, mặc dù con là sâu, nhưng cũng là một linh trùng! Trong cấp bậc của yêu quái cũng coi là cao. Mẹ đừng xem thường con nữa được không? Con không phải chỉ biết bò! Tuy rằng dùng nội lực sẽ làm tổn hao nguyên khí, nhưng hẳn cũng không có gì đáng ngại. Được rồi, bây giờ chúng ta ở đây, thác nước có thể che mùi và tiếng của chúng ta lại, sẽ không dễ dàng bị chúng tiên đi qua phát hiện. Dù sao bây giờ mẹ vẫn là người, một con người chạy tới tiên giới cực kì nguy hiểm. Bây giờ con đi trộm quả. Mẹ ở đây chờ con.”
Đường Bảo ôm một cái lá cây, miệng lẩm nhẩm gì đó, sau đó lá cây bay giống như một chiếc thuyền bay lên bầu trời.
Hoa Thiên Cốt ngồi chờ mà lòng nóng như lửa đốt, vừa sợ Đường Bảo bị tiên nhân phát hiện, vừa sợ nó bị yêu thú ăn thịt.
Một nén nhang sau, Đường Bảo trở lại.
“Sao rồi? Sao rồi?” Hoa Thiên Cốt mở bàn tay ra làm đường về bình yên cho chiếc thuyền lá của Đường Bảo.
“Hê hê, đương nhiên là không sao rồi. Chẳng những con hái được hoa Lục Tu, còn tiện thể trộm được quả Khai Minh, Phẩm thảo và Sa Đường, đáng tiếc Bàn Đào viên quá lớn, con mang nặng quá, bay giữa không trung lại sợ người ta phát hiện.”
“Những thứ này là gì?” Hoa Thiên Cốt nhìn Đường Bảo đang cực kì đắc ý.
“Ăn hoa Lục Tu có thể biến thành bất cứ dáng vẻ nào mà mình muốn, thời gian duy trì phụ thuộc vào pháp lực của bản thân và mức độ khó của vật thể. Tuy mẹ không có pháp lực, nhưng làm một con sâu thì có thể duy trì trong một khoảng khá lâu. Nếu ăn quả Khai Minh, trong một gian nhất định có thể phân biệt đâu là lời nói dối. Phẩm thảo ăn vào có thể giải trừ mệt mỏi. Sa Đường có thể phòng tai nạn có liên quan đến nước, ăn vào có thể hô hấp dưới nước bình thường như ở trên cạn, kéo dài cũng không chết. Tuy rằng tạm thời vẫn chưa cần dùng đến, nhưng tương lai không chừng cũng có ích.”
“Ừm!” Hoa Thiên Cốt gật đầu, “Chắc ngươi mệt lắm, Đường Bảo!”
Đường Bảo uể oải nép vào lòng bàn tay nàng, lăn lộn qua lại.
“Đương nhiên rồi! Mệt chết đi mất! Sâu quen bò rồi, làm gì biết bay!”
“Ặc, Đông Phương Úc Khanh nói máu của ta có thể làm tăng linh lực cho ngươi, có muốn uống thử xem thế nào không?”
Mắt Đường Bảo tức thì biến thành hình trái tím.
“Muốn!” Nói xong ôm lấy ngón tay cái của Hoa Thiên Cốt, cắn một cái lỗ nhỏ rồi sau đó mút giống như bú sữa.
“Mẹ Cốt đầu, có đau không?”
“Không đau, như có thứ gì đâm vào thôi mà. Ngươi uống đi, uống no mới có sức đưa ta bay vào Dao Trì nữa!”
Đợi Đường Bảo ăn uống no đủ xong, cái bụng no đẫy phình ra, Hoa Thiên Cốt không nhịn được chọc chọc cái bụng núc ních thịt của nó, muốn bóp quá.
“Chúng ta vào trước đi, không lâu nữa yế n hội sẽ bắt đầu, chúng ta phải thừa dịp ít người lẩn trổn. U ăn Phẩm thảo và hoa Lục Tu đi!”
Hoa Thiên Cốt có chút luyến tiếc, cẩn thận lấy quả Khai Minh và Sa Đường cất vào trong ngực, cầm hoa Lục Tu và Phẩm thảo đưa lên miệng, đây chính là tiên quả đấy!
Nhưng hoa Lục Tu lại không thơm một chút nào, Phẩm thảo lại giống như hành tây. Nhưng quả thực cảm thấy thể lực sung mãn, không mệt mỏi chút nào!
“Nguy rồi!”
“Nguy cái gì?”
“Ta sắp biến thành sâu, mấy thứ này phải làm thế nào bây giờ? Còn quần áo của ta nữa! Lúc biến trở lại liệu có trần truồng không?”
“Mấy thứ này con để trong khư đỉnh của con là được. Quần áo bên ngoài cũng sẽ biến hóa theo nên mẹ đừng lo.”
“Khư đỉnh là cái gì?”
“Bình thường người tu đạo đều có một cái khư đỉnh, có thể co rút thành lớn hay nhỏ. Nó tồn tại trong suy nghĩ và tinh thần người sử dụng, dùng để cất bảo bối, người bình thường không thể trộm được. U xem đến cả tim phổi của Thanh Hư đạo trưởng đều bị moi ra đấy, có lẽ ông ta để xích Thuyên Thiên ở trong khư đỉnh, chết cũng không chịu giao ra. Yêu ma có tà thuật cao cường có thể thông qua luyện hóa tâm phế lấy đồ trong khư đỉnh của người khác ra.”
“A, nói vậy Đường Bảo cũng có thể giấu ta trong khư đỉnh nhỉ?”
“U tưởng pháp lực của con cao lắm à! Có thể giấu mấy thứ này đã là rất khó rồi! Hơn nữa theo lời kể thì khư đỉnh thông với quy khư, nếu để những sinh vật như con người vào có thể sẽ bị nhốt bên trong không thể ra được. Cụ thể thế nào con cũng không rõ lắm, con đã thử bao giờ đâu!”
“A! Thân thể ta giống như đang thu nhỏ lại!”
Đến khi Hoa Thiên Cốt phục hồi lại tinh thần thì nàng đã mang trên mình dáng vẻ một con sâu giống hệt Đường Bảo.
“A! Chúng ta giống hệt nhau a!”
“Bởi vì lúc mẹ muốn biến thành sâu, hình ảnh sâu trong đầu đều là dáng vẻ của con. Được rồi, mau lên đây, chúng ta xuất phát thôi.” Đường Bảo vươn cái chân nho nhỏ kéo Hoa Thiên Cốt lên lá cây, hành trang đều đặt bên trong khư đỉnh.
“Đi thôi.”
Lá cây bay lên, Hoa Thiên Cốt reo hò tung tăng. Con sâu béo múp míp mình cứ đưa qua đưa lại. Đây là lần đầu tiên nàng được bay! Mặc dù trong lốt một con sâu! Thật thích!
Nhìn xuống tán cây bên cạnh, nước của thác đọng lại trên lá, thiếu chút nữa làm nghiêng thuyền nhỏ. Hoa Thiên Cốt nhìn trời xanh có một cây cầu vồng bảy sắc vắt qua.
Chỉ chốc lát sau lá cây bay vào trong mây, bắt đầu lướt qua những đám mây. Hoa Thiên Cốt vươn cái chân bé tí ra bắt, không ngờ mây lại mềm mềm giống hệt như kẹo.
Đang chơi vui vẻ, đột nhiên nghe thấy Đường Bảo quát to một tiếng: “Không ổn rồi!”
Một bóng ma thật lớn bao trùm hai người.
Cái gì vậy? Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn, đột nhiên thấy một con chim to giống hệt như ong bắp cày đang bay nhanh về phía bọn họ!
Hu hu hu, chim ăn sâu!
“Giữ chặt vào!”
Đường Bảo tập trung tinh thần điều khiển lá cây, lên cao xuống thấp trong làn gió, tránh sự tập kích của con chim to. Nhưng con chim kia lại rất lợi hại, miệng thét lên một tiếng sắc nhọn, trên đuôi có mộ cây kim cực lớn. Vỗ cánh ném về phía bọn họ, chuẩn bị chờ lúc bọn họ ngã xuống sẽ há miệng ăn luôn.
“Cốt đầu! Nắm lấy!” Mắt thấy Hoa Thiên Cốt dần dần trượt xuống, Đường Bảo vội vàng lái lá cây vào mây.
Bỗng nhiên một tiếng kêu du dương vang lên, như tiếng ngâm của phượng. Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo ngẩng đầu lên, thấy phía chân trời có một con chim lớn bay đến, lông chim màu lửa đỏ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Thuần Điểu! Được cứu rồi!” Đường Bảo cười đắc ý.
Hoa Thiên Cốt trợn mắt há mồm nhìn con chim vừa theo đuổi bọn họ giờ lại cắp đít chạy trốn, nhưng tốc độ không nhanh như Thuần Điểu, liền bị nó tợp luôn.
Con chim đỏ rực như lửa liếc mắt nhìn bọn họ, kêu một tiếng, sau đó xoáy người bay đi.
Hoa Thiên Cốt còn chưa định hồn ngửa mặt nằm trên lá cây, tất cả những cái chân sâu đều cứng ngắc.
Làm sâu cũng thật khổ, không những bị chim bắt nạt, suýt tí nữa thì bị ăn luôn. Hu hu hu…
“Nguy hiểm thật!” Đường Bảo lau đống mồ hôi vã như như tắm, “Loài chim đuổi theo chúng ta tên là Khâm Nguyên, bình thường chim chóc bị nó thích đều chết hết, nếu thích cây cối thì loài cây đó cũng bị chết héo, người gặp phải nó cũng lành ít dữ nhiều. Còn con chim to có màu đỏ rực như Phượng Hoàng đã cứu chúng ta kia tên là Thuần Điểu, là thiên địch của Khâm Nguyên!”
Lúc này Hoa Thiên Cốt mới phát hiện như một nơi tựa tiên cảnh như Côn Lôn hóa ra cũng đầy rẫy nguy hiểm.
“Tới rồi!” Đường Bảo hưng phấn hô to.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, Dao Trì thật lớn nơi nơi tràn ngập ánh sáng, nước ngũ sắc lọt vào trong mắt, sóng ánh sáng màu sắc rực rỡ lóe sáng, đẹp đến kinh người. Phía đông Dao Trì là rừng đào ngàn năm, hoa đào sum suê tươi tốt nở thành tầng tầng lớp lớp, nặng trĩu nghiêng cành xuống. Một mảng phấn hồng kéo dài đến tận chân trời, một lớp cánh hồng bay như mây, chao liệng thành từng lớp sóng lớn trong làn gió nhẹ.
“Đẹp, đẹp quá!” Đường Bảo để lá cây dừng trên một đóa đào. Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn bầu trời màu hồng phấn, còn có cả trận mưa hoa không ngừng rơi xuống, vui vẻ ôm lấy Đường Bảo. Đường Bảo lấy một cánh hoa bắt đầu gặm, đưa một cái khác cho Hoa Thiên Cốt.
“Cốt đầu, mẹ cũng nếm thử chút đi.”
Hoa Thiên Cốt cắn cánh hoa không biết to hớn bao nhiêu lần sao với trước kia, chợt cảm thấy vô cùng thơm mát, dòng nước ngọt lành thấm vào yết hầu, không biết ngon hơn bao nhiêu lần bánh hoa đào.
Cúi đầu nhìn về phía tiên tỳ đã sắp đặt xong bàn ghế, ai cũng hoạt bát, dung mạo đoan trang.
Đường Bảo đột nhiên nghe thấy từng hồi chuông vang lên, gió thổi tiếng cười của chúng tiên bên tai.
Quần Tiên yến, sắp bắt đầu rồi.