Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 1


Chương 1
Ôi! Mẹ chồng xinh đẹp

Cuối tuần, mới sáng sớm kiểm sát viên cấp cao họ Trịnh đã gọi điện tới, bảo rằng tối nay sẽ đưa cô về nhà ăn cơm.

Trời ơi, phải gặp mẹ chồng tương lai sao?

Tiêu Mai bò lồm ngồm ra khỏi giường, nhảy tót lên kéo chiếc chăn đắp trên người cô bạn thân Bạch Băng ra, hỏi đường đi nước bước, câu hỏi là lần đầu tiên đến gặp bà mẹ chồng tương lai thì nên chuẩn bị quà gì. Bạch Băng tỏ rõ điệu bộ không hài lòng, lấy tay che miệng ngáp một cái thật dài, nói một cách cụt lủn: “Cậu vác xác tới nhà là đủ rồi, cậu chính là món quà lớn nhất”.

“Bạch Băng, mình hỏi cậu thật đấy, không đùa đâu”.

Bạch Băng không thèm để ý gì tới gương mặt đầy lo lắng của Tiêu Mai, cũng chẳng có lòng dạ nào mà đi tặng cho cô ấy một vẻ kiêu căng như thế. Đừng có xem thường tính sát thương trong con mắt kiêu ngạo của Bạch Băng, mặc dù là người thì ai cũng biết giương ra vẻ kiêu ngạo, nhưng muốn kiêu căng sao cho thật đẹp, thật nho nhã, khiến cho người khác run rẩy trong lòng thì đúng là cần sự thách thức lớn và khó.

Bạch Băng kéo chăn lên, đưa con mắt qua nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Tiêu Mai, lại nói một cách miễn cưỡng: “Được rồi, được rồi, mua một bó hoa đi”.

“Mua một bó hoa là được rồi sao?”

“Không được thì chuyển cả siêu thị tới”

“Tớ giết chết cậu!”

Tiêu Mai cầm chăn lên chụp kín đầu của Bạch Băng rồi đánh đấm một hồi. May mà trong phòng ký túc xá chỉ có mỗi hai người họ, còn những chị em khác vì bát cơm manh áo đã sớm rời khỏi phòng để thể hiện sự thần thông quảng đại của mình rồi. Giờ cho dù hai người họ dỡ nóc nhà ra cũng chẳng có ai nói gì.

Hoàng hôn, ráng chiều như bức tranh, cả khoảng trời đỏ rực.

Trịnh Sảng phơi phới lái chiếc xe của Viện Kiểm sát đi về phía sân trường trường C. Kiểm sát viên cấp cao họ Trịnh diện mạo hiên ngang, phong độ ngời ngời không ngờ được ở tuổi này mà còn có thể cho được một em 8x vào tròng. Cáo già ăn thịt nai tơ, Tiêu Mai thường lấy câu nói này để trêu đùa anh, và còn rêu rao nếu anh không trân trọng và đối xử tốt với con nai tơ này, cô sẽ chọn gả cho con cáo khác.

Nghĩ tới Tiêu Mai, Trịnh Sảng không khỏi nhoẻn cười, hai người quen nhau một cách ngẫu nhiên, bắt đầu từ một chiếc ôm chẳng có liên quan gì tới tình yêu cả. Mùa đông năm ngoái, anh đi ra ngoài làm án, lúc đang trên đường quay về, xe hỏng không chạy được nữa, vì vội về Viện Kiểm sát, anh để lái xe ở đó trông xe, anh bắt liền hai tuyến buýt, lúc đó trên xe có một chỗ ngồi bên cạnh Tiêu Mai. Ngồi xuống rồi anh mới biết trong xe lạnh như băng, lái xe thông báo hệ thống điều hòa trong xe bị hỏng.

Tiêu Mai lúc đó lại thất tình, trời lạnh, tim cũng lạnh, cơ thể cô không ngừng chiến đấu. Một âm thanh đầy sức hút cất lên bên tai cô: “Nếu lạnh, tôi không ngại tặng cô hơi ấm, tựa vào đây!”

Tiêu Mai rất tự nhiên, không hề do dự, cũng không nghi ngờ, giống như con mèo tựa vào anh. Trịnh Sảng giơ áo khoác ra ôm trọn lấy cô, cô lại ôm chặt lấy eo anh, đầu tựa vào vai anh. Dường như rất lâu, mà dường như cũng chỉ trong chốc lát, cô bắt đầu thổn thức trong vòng tay anh. Anh chẳng nói gì cả, cũng chẳng hỏi gì, bởi vì anh biết, một người khóc ắt họ có lý do của mình.

Xe buýt vào bến, sau khi xuống xe, anh đưa tờ danh thiếp của mình cho cô, nói: “Trời lạnh, nhớ mặc thêm áo ấm. Có thể chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa nhưng vẫn nên nói một tiếng tạm biệt”.

Tiêu Mai đờ ra, tiếp đó nở một nụ cười, nói tạm biệt rồi quay người đi biến mất trong con phố đông đúc.

Trịnh Sảng không ngờ được là nửa tháng sau lại nhận được điện thoại của Tiêu Mai, lúc trước anh đưa danh thiếp cho cô là chỉ có ý muốn cảm ơn đơn thuần, cảm ơn sự tin tưởng của cô đối với anh, đã yên tâm nhận chiếc ôm từ một người lạ như anh. Trong điện thoại Tiêu Mai nói, bố của người bạn học gặp chuyện phải vào Viện Kiểm sát ở địa phương, muốn hẹn anh ra có chút chuyện cần hỏi, không biết anh có thời gian không. Thực tế Trịnh Sảng đang bận tối tăm mặt mũi với vụ án hối lộ, nhưng lại chẳng hề do dự gì mà nhận lời mời của Tiêu Mai, bởi vì có một số chuyện một khi đã trôi qua rồi thì giống như làn nước sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Một lần rồi hai lần, hai người cứ thế cấu kết với nhau, “cấu kết” chính là từ Tiêu Mai dùng, cô còn nằng nặc ép bằng được Trịnh Sảng thừa nhận lần đầu tiên gặp nhau trên xe buýt, anh đã bị vẻ đẹp của cô hớp hồn, nảy ra ý muốn ở bên nhau, ý đồ này cứ thế được thực hiện rất nhanh.

Nụ cười trên môi Trịnh Sảng càng tươi, tăng tốc, chiếc xe nhỏ bay đi vùn vụt…

Ráng chiều như bông, lộng lẫy choáng ngợp.

Tiêu Mai ôm một bó hoa lan được bó một cách khéo léo đứng trước cổng trường, thỉnh thoảng lại nhìn ngó, chiếc xe màu trắng mang biển số Viện Kiểm sát đi vào tầm ngắm của cô, cô chạy lên trước mấy bước. Trịnh Sảng dừng hẳn xe lại, mở cửa xe ra, cô bước lên xe và liếc anh một cái đầy kiêu căng.

“Nói, em đã cảnh cáo anh bao nhiêu lần rồi, anh đừng có lái chiếc xe này tới trường em mà, sao mà vẫn lái tới. Có phải lời nói của em cũng chỉ như gió thoảng qua tai không hả? Sự việc này mà để bạn nào không hiểu rõ tình hình biết thì lại tưởng em phạm phải lỗi gì bị Viện Kiểm sát đến giải về đồn, anh nói em có mất mặt không?”

Trịnh Sảng vuốt nhẹ mái tóc của cô, rồi bảo: “Được rồi, chỉ có em, chưa đủ để bọn anh có thể bắt, huống hồ anh lại thấy em tốt như thế này”.

Tiêu Mai buông lời dọa nạt: “Kệ, lần sau anh mà còn lái nó tới đây nữa thì em sẽ không lấy anh đâu”.

“Được rồi, thế thì anh phải uống rượu chúc mừng lần này thôi”

“Chúc mừng cái gì?”

“Chúc mừng vì anh đã có được cơ hội để yêu một lần nữa”

“Anh dám! Em chết cho anh xem”

“Hi hi, không phải anh đùa cho em thấy đâu? Nhưng phải nói thật, đợi bắt em về quy án, sau khi "chấp pháp" xong, thực sự anh phải mua một chiếc xe. Cứ lái xe công đi làm chuyện riêng đúng là thấy không được đúng lắm”

“Ai phê bình anh không đúng?”

“Là cô em chồng của em, em gái anh”

Em gái của Trịnh Sảng là Trịnh Hân Di, một tiếp viên hàng không nổi tiếng, 27 tuổi, nhiều hơn Tiêu Mai 5 tuổi. Theo lời của Trịnh Sảng, cô ấy thường ở trong ký túc xá của công ty, không thường xuyên về nhà. Ai cũng nói em chồng chị dâu khó sống với nhau, mà Bạch Băng cũng từng cảnh cáo cô, con út trong nhà nhiều ít gì thì tính cách cũng có chút kỳ quái. Nhưng “nữ tiếp viên hàng không” trong đầu của Tiêu Mai chính là đại từ tiêu biểu cho sự ngọt ngào và luôn nở nụ cười trên môi.

Vì thế Tiêu Mai có lý do tin rằng cô và cô em chồng kia sẽ không khó để cùng sống chung dưới một mái nhà.

Còn về mẹ chồng, vì chưa gặp nên không dám phát biểu, đột nhiên Tiêu Mai trầm xuống. Phát ngôn lung tung, có thể bị trừng phạt!

***

Bước vào cổng nhà Trịnh Sảng, đầu tiên đã trông thấy mẹ chồng tương lai, trong lòng Tiêu Mai đã bị mẹ chồng át vía rồi, trong mơ cô cũng không nghĩ tới được là mẹ của Trịnh Sảng lại trẻ và quyến rũ đến như thế. Một đôi dép đế mềm tinh xảo, một bộ đồ cho dù là khâu thủ công hay là may máy đều vô cùng cầu kỳ, cộng với một gương mặt trắng trẻo, nhìn thế nào cũng chỉ như một người phụ nữ tuổi mới 40. Lúc trước Tiêu Mai tưởng tượng mẹ chồng là một bà lão để tóc ngắn hoặc búi lên sau gáy, mà chẳng ngờ được bà lại là một đại mỹ nhân, có một bộ tóc đẹp tuyệt vời.

Nếu sớm biết trước điều này Tiêu Mai đã “hạ độc thủ” với bản thân, ít ra thì cũng làm dáng một chút rồi mới bước vào cửa nhà người ta, biết gây ấn tượng đầu tiên là một nhân tố quan trọng quyết định sự hòa hợp trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này. Tại sao tên Trịnh Sảng đáng chết này lại không nói sớm cho cô biết chứ?

Tiêu Mai lườm Trịnh Sảng một cái, Trịnh Sảng biết cô đang dùng ánh mắt để mắng anh, cười he he, rồi ôm lấy vai cô và nói: “Tiêu Mai, em không ngờ được mẹ anh là một đại mỹ nhân đúng không? Hôm đó em tự giương vẻ đẹp của mình trước mặt anh, giờ trông thấy mẹ anh rồi, em có thấy hổ thẹn vì mình không bằng không? Ha ha”.

Tức quá! Một Tiêu Mai với khuôn mặt bụ bẫm nhỏ nhắn, tướng mạo bình thường phải im ỉm cắn răng chịu đựng, vừa nhìn mẹ chồng cười, vừa không nói câu nào mà dùng ánh mắt tức giận nhìn Trịnh Sảng.

“Nói linh tinh gì thế?” - Mẹ Trịnh Sảng vỗ cái tay anh đang đặt trên vai cô, “còn không mau mời Tiêu Mai ngồi xuống, để mẹ đi cắm hoa”.

“Dì Cương, đưa hoa cho tôi, tôi cắm cho” - Người giúp việc Thu Nhi bước lại gần nói.

“Không cần, để tôi tự cắm”. Cao Hiểu Cương nói xong quay sang cười với Tiêu Mai, “cảm ơn hoa của cháu, bác rất thích, cháu ngồi đây một lát nhé, bác sẽ ra ngay”.

Cao Hiểu Cương khá hài lòng với Tiêu Mai, nhưng tới tận sau khi ăn xong bữa cơm, Tiêu Mai vẫn không cảm nhận thấy được sự nhiệt tình bà dành cho cô, nhưng cũng không lạnh nhạt. Trên bàn ăn tính cả người giúp việc là bốn người, bố của Trịnh Sảng là một thẩm phán về hưu và đã qua đời năm ngoái do mắc bệnh hiểm nghèo. Cao Hiểu Cương không nói nhiều, trước người mẹ chồng xinh đẹp, Tiêu Mai cố tỏ phong thái của một thục nữ, thực hiện đúng những lời dạy dỗ cổ xưa, ăn cơm không nói chuyện, ngủ không lên tiếng, vì ít người nên không khí không sôi nổi lắm, may mà thỉnh thoảng Trịnh Sảng chêm vào mấy câu đùa nên không khí cũng không đến nỗi nhạt nhẽo.

Lúc ra về sau khi ăn cơm xong, Tiêu Mai giơ nắm đấm lên bắt đầu giương ra quyền uy con gái, hướng về phía Trịnh Sảng gầm gừ: “Nói, tại sao anh lại không nói sớm với em mẹ anh là đại mỹ nhân để em chuẩn bị? Tại sao lại phá hoại hình tượng của em trước mặt mẹ?”

“Oan uổng quá, anh đề nghị xem xét lại”

“Bác bỏ”

“Làm gì có đạo lý nào lại bị lập tức bác bỏ như thế này? Điều này không đúng với trình tự tư pháp”

Tiêu Mai liếc mắt, nhắc tới pháp luật cô không thể là đối thủ của kiểm sát viên được, tự động chuyển chủ đề, “này, rốt cuộc mẹ anh bao nhiêu tuổi, sao mà nhìn lại trẻ đến thế?”

“Sắp 53 tuổi rồi. Nhưng bà không phải là mẹ đẻ của anh, bà ấy và bố anh chỉ có mình Hân Di thôi”

“Hả? Không phải là mẹ đẻ của anh á? Trời ơi, một bà mẹ chồng đã đủ rồi, anh lại còn mang lại cho em hai bà mẹ chồng à?”

“He he” - Trịnh Sảng giơ tay lên véo mũi cô - “đừng lo, mẹ đẻ anh ở quê, anh được người mẹ này nuôi lớn. Mẹ đẻ anh đã thề là mãi mãi sẽ không bước một bước tới Bắc Kinh, đã nhiều năm nay không tới, bà sẽ không bước vào trong cuộc sống của chúng ta để làm phiền em đâu, em yên tâm đi nhá?”

“Thế chúng mình kết hôn bà ấy cũng không tới sao?”

“Anh có gọi điện cho bà, nhưng bà nói cha dượng anh bị ốm, bà không tới được. Cho dù ông ấy khỏe mạnh bà cũng sẽ không tới, bà đã nói không tới Bắc Kinh, bà hận bố anh, cũng hận người mẹ hôm nay em gặp”

Cho dù nghĩ bằng gót chân Tiêu Mai cũng nghĩ ra được kết luận, không ngoại trừ hai khả năng, một là bố của Trịnh Sảng năm đó ham hố sắc đẹp, yêu người khác, hai là Cao Hiểu Cương dựa vào sắc đẹp của mình giành được tình yêu, dù có là khả năng nào cuối cùng cũng dẫn đến kết cục cho mẹ đẻ của Trịnh Sảng - một người phụ nữ nông thôn chân chất không thể không hận người chồng bội bạc và cả người phụ nữ kia - tức giận mà rời khỏi Bắc Kinh.

Phải là sự tức giận đến thế nào mới phát ra lời thề mãi mãi không bước chân tới Bắc Kinh!

Trong tình huống tự mình tưởng tượng ra, Tiêu Mai không khỏi mang lòng cảm thương tới người mẹ chồng đang ở quê, cô hỏi Trịnh Sảng: “Thế sau khi mình kết hôn nên về quê thăm mẹ anh chứ?”. Trịnh Sảng nói: “Được, khó có được người con dâu hiếu thảo như em, khi nào nghỉ tết anh đưa em về”.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91104


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận