Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 9


Chương 9
Ánh mắt đối ánh mắt, trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng chỉ cần một chất xúc tác là sẽ nổ ngay lập tức.

"Chị Mai" - Thu Nhi thấy tình hình không ổn chạy lại đứng mép cửa xoa hai tay nói - "chân của chị Hân Di bị chiếc đinh trên khung tranh làm cho bị sứt"

Tiêu Mai nhìn xuống dưới chân cô em chồng, đến da cũng không rách, chẳng qua chỉ là quệt một đường sứt nhỏ xíu màu hồng thôi, cái này cũng khiến cho Hân Di chuyện bé xé ra to ném khung tranh của cô xuống dưới đất sao? Tiêu Mai thấy em chồng thuộc kiểu không có chuyện gì thì kiếm chuyện, nên bực lên nói: “Ban công to như thế, người khác đi ra đi vào không làm sao, chỉ mỗi cô đi vào bị quệt phải. Tự cô không cẩn thận còn trách ai?”

“Phải!”

“Cô đánh tôi?!”

Tiêu Mai ôm mặt ngẩn ra, Thu Nhi cũng ngẩn ra.

Trịnh Hân Di hai mắt ngùn ngụt lửa giận, tỏ ra khinh thường nhìn lướt Tiêu Mai một cái, kiêu căng quay người đi.

“A…”

Cô vừa nhấc chân bước đi, Tiêu Mai đã xông lên túm lấy mái tóc dài của cô, hai người chốc lát đánh nhau um lên, Thu Nhi ở bên cạnh chẳng biết làm gì, kéo ai ra cũng không được, vội quá hét lớn lên một tiếng bảo hai người không đánh nhau nữa. Con gái đánh nhau chẳng ngoài thứ kiểu như túm tóc, Trịnh Hân Di sợ Tiêu Mai tóm làm cô bị thương ở mặt, nên cố tình không đưa tay ra, lúc nào cũng bảo vệ phần mặt của mình. Tiêu Mai thì không kiêng kỵ gì nhiều như Hân Di, vì thế có chút chiếm lợi thế.

Hai người đang lúc đánh nhau ác liệt, Cao Hiểu Cương đi làm về, vừa vào nhà bà đã nghe thấy tiếng trong phòng của Tiêu Mai có điều gì đó lạ, vẫn còn chưa hỏi tiếng nào, Thu Nhi đã kể hết chuyện: "Dì Cương, mau… đánh… chị Hân Di và chị Tiêu Mai đang đánh nhau"

“Hả?”. Cao Hiểu Cương đến giày cũng không kịp cởi, để tập công văn giấy tờ xuống vội chạy tới phòng Tiêu Mai. Nhìn hai người đang đánh nhau kịch liệt, bà tức đến mức lẩy bẩy cả người, thét lớn: “Dừng tay hết lại cho ta!”. Nhưng hai người đang đánh nhau tới đỏ cả mặt, ai cũng không chịu dừng tay trước, huống hồ giờ ai ngừng tay trước ít nhiều cũng sẽ chịu thiệt. Làm mẹ tất nhiên là hướng về con mình hơn, Cao Hiểu Cương không đi kéo Hân Di ra mà đi ngăn Tiêu Mai lại, Trịnh Hân Di nhân cơ hội đó xông lên đánh thêm cho Tiêu Mai mấy phát, lại toàn tấn công vào phần mặt cô, Tiêu Mai vừa ngẩng đầu lên, phần cổ bị Hân Di dùng móng tay vạch cho một đường tứa máu.

“Được, mẹ con hai người liên thủ lại đấu với tôi phải không?”. Tiêu Mai tức đến loạn lên, đẩy Cao Hiểu Cương ra định xông về phía Trịnh Hân Di. “Cô nói linh tinh gì vậy?” - Cao Hiểu Cương chặn cô lại - “trong con mắt cô còn có người mẹ chồng này không?”. Mắt bà như bó đuốc, lườm chằm chằm vào mặt cả Hân Di và Tiêu Mai, nói: “Nhìn dáng vẻ hai đứa hiện giờ xem, ít nhiều thì hai đứa cũng là những người được giáo dục tử tế, thế mà chị dâu em chồng lại ở nhà đánh nhau tới mức tan mày bay tóc ra, thử hỏi còn ra thể thống gì không?”

“Tại sao mẹ không hỏi nguyên nhân sự việc là do ai gây chuyện trước? Không ra gì thì cũng là do cô con gái thần kinh của mẹ chẳng ra gì!”. Vết thương trên cổ xót và nóng bừng cùng với sự phẫn nộ khiến nước mắt Tiêu Mai cứ ào ào tuôn xuống. Từ nhỏ tới lớn ở nhà Tiêu Mai cũng lớn lên trong vòng tay cưng chiều của bố mẹ, có bao giờ phải chịu nỗi bực như thế này đâu? Cô thấy mẹ chồng thiên vị, một bát nước không bằng, biết rõ Trịnh Sảng đi công tác, ở Bắc Kinh cô cũng chẳng có người họ hàng nào, bực mình cô xông ra khỏi nhà chạy thẳng tới chỗ Bạch Băng.

“Á, sư huynh, có phải mắt em hoa rồi không? Đây chính là cô gái nhỏ đã kể hạnh phúc của cuộc sống sau đám cưới với chúng ta đó sao?”. Bạch Băng và Mạc Thành vừa tan làm về tới nhà đã nhìn thấy Tiêu Mai tan nát như chú chó lang thang ngồi thu lu ôm đầu gối ở trước cửa nhà, không đừng được trêu ghẹo vài câu.

“Tiêu Mai, xảy ra chuyện gì thế?”. Mạc Thành cúi người xuống, vỗ vai cô hỏi.

“Mạc đại ca”. Tiêu Mai ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt.

“Có phải tên Trịnh Sảng khốn kiếp đó ức hiếp cậu không?”. Nhìn cô với dáng vẻ đó Bạch Băng lập tức gào lên.

“Không phải”

“Không phải thì cậu làm sao mà khóc?”

“Đi vào nhà trước rồi nói”. Mạc Thành đứng dậy lấy chìa khóa ra, khuôn mặt trắng tinh của anh có đeo thêm cặp kính gọng vàng, bởi vì gương mặt đẹp như con gái này mà bị Bạch Băng gọi là vẻ đẹp lừa tình. Trước khi kết hôn, Tiêu Mai nhiệt tình động viên anh đến ở cùng Bạch Băng, anh yêu thầm Bạch Băng từ lâu, nhưng chưa bao giờ có đủ dũng khí nói ra lời yêu, trong thời gian còn học ở trường, suốt ngày anh vây quanh Tiêu Mai, khiến cho rất nhiều người tưởng rằng anh đang theo đuổi Tiêu Mai.

“Cái gì? Mẹ chồng và em chồng cậu liên thủ bắt nạt cậu? Có nhầm không vậy, cậu vừa mới lấy chồng được có bao lâu đâu”. Bạch Băng nhảy lên từ trên sofa, mở tròn mắt ra tỏ vẻ khó tin.

"Ừ". Tiêu Mai nước mắt lưng tròng gật đầu, kể lại hết sự việc từ đầu tới cuối một lần.

“Nhị đại gia nhà nó chứ”. Bạch Băng mắng liền cả Cao Hiểu Cương và Trịnh Hân Di, sau đó lặng xuống, nhìn Tiêu Mai, nhẹ nhàng hỏi, “không phải cậu bị họ đuổi ra khỏi nhà đấy chứ?”

“Không phải, trong mấy ngày này tớ không muốn ở nhà, mọi người cho tớ ở nhờ với được không? Tớ muốn đợi cho tới khi chồng tớ về rồi mới về lại nhà đó”

“Không được, đó là nhà cậu, cậu làm sao mà phải chạy đi? Đi, tớ đưa cậu về nhà, cậu đúng là kẻ ngốc, sau này có cãi nhau tày trời với họ cậu cũng nhất định phải ở lại căn nhà đó”

“Không, tớ không muốn về”

“Tiêu Mai, không phải là bọn anh không muốn cho em ở lại”. Mạc Thành đẩy kính lên, giảng giải lý lẽ: “Em đã nghĩ chưa, nếu như đợi chồng em tới đón em về, như thế chỉ khiến mâu thuẫn thêm sâu sắc, mẹ chồng em sẽ cho rằng em cố ý khiến cho bà ấy và chồng em bất hòa”

“Đúng, sư huynh nói đúng, chúng ta có lý thì nói lý, chạy trốn không phải là cách tốt nhất. Đi nào, bọn mình đưa cậu về nhà, sư huynh anh cũng đi cùng nhé, người càng nhiều lực lượng càng mạnh, chúng ta coi như là người đằng nhà Tiêu Mai đi đến nói lý với bọn họ. Khốn kiếp, còn lợi dụng Tiêu Mai không có thân thích họ hàng gì ở Bắc Kinh!”

Đương nhiên là Mạc Thành đồng ý cùng với Bạch Băng làm người nhà Tiêu Mai, như thế khiến anh cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Bạch Băng vô hình chung gần thêm một bậc, anh ấy làm gì có lý do từ chối! Hai người thuyết phục Tiêu Mai, “sát khí đằng đằng” cùng tới nói lý lẽ với Cao Hiểu Cương.

Bên này Trịnh Hân Di đang than trách với mẹ: “Mẹ, mẹ không đói, con đói, tại sao phải đợi cô ta về rồi cùng ăn? Nếu cô ta không về lẽ nào tối nay chúng ta không được ăn tối? Cũng chẳng phải chúng ta đuổi cô ta đi, tự cô ta bỏ đi còn nói gì nữa?”

“Đợi thêm chút nữa đi, bình thường cũng có bao giờ thấy con kêu đói thế này đâu”. Cao Hiểu Cương nhìn cô con gái với ánh mắt không vui.

“Nếu đợi thì mẹ cứ đợi, con không muốn đợi”

“Hân Di à, chuyện hôm nay là do con sai”. Cao Hiểu Cương đã tìm hiểu nguyên nhân sự việc qua lời kể của Thu Nhi, không nhịn được nên nói Hân Di, “mặc dù Tiêu Mai nhỏ hơn con vài tuổi, nhưng rốt cuộc thì nó vẫn là chị dâu con, con phải học cách tôn trọng nó. Lúc nãy mẹ không ngăn con mà kéo nó ra, nói thực, mẹ có sự thiên vị, vì thế mà nó bị con đánh thêm cho mấy cái. Nhưng sau lưng nó mẹ phải nói con, con đừng có không nghe, đừng có hễ mẹ cứ nói đến là con kéo vali đi. Việc này là con gây sự trước, người động tay chân trước cũng là con, tại sao con lại gây khó dễ cho nó như thế? Biết là một cô gái tỉnh lẻ như nó gả vào một gia đình ở Bắc Kinh như chúng ta, ngoài chúng ta ra nó chẳng còn họ hàng thân thích nào cả, nói thế nào đó cũng là chị dâu con, con không lo cho nó gặp chuyện gì ở ngoài sao?”

“Có chuyện gì chứ? Nhất định cô ta chạy tới chỗ bạn học rồi. Theo con cô ta nhất định không về đâu, cô ta nhất quyết ở nhờ bên chỗ bạn học đợi anh con về đón, muốn anh con tưởng là mẹ con mình hợp tác với nhau bắt nạt cô ta khiến cô ta tức quá mà bỏ đi. Mẹ, mẹ đừng nhìn cô ta bề ngoài thật thà, thực chất trong lòng có nhiều mưu mô quỷ kế lắm đấy”

Điều Cao Hiểu Cương lo lắng chính là điểm này, bà không ngờ được là Tiêu Mai lại có thể tức tới mức này, nếu như cô ấy cứ ở bên ngoài đợi bằng được Trịnh Sảng về, thì trong lòng Trịnh Sảng ít nhiều đều có chút không vui, cho rằng trong lúc anh không ở nhà hai mẹ con bà tìm cách đối phó với Tiêu Mai. Việc này đúng là khiến cho con người ta phiền lòng! Mặc dù nói Trịnh Sảng là đứa con bà nuôi từ nhỏ, chẳng có gì khác con đẻ, nhưng nói cho cùng thì không phải đứa trẻ chui từ trong bụng mình ra, vẫn còn có chút cách biệt.

Nhíu mày lại, Cao Hiểu Cương nhìn Trịnh Hân Di, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Hân Di, có phải con từng mua một bộ quần áo với giá hơn 8.000 tệ?”

“Tiêu Mai nói với mẹ à?”, Trịnh Hân Di hỏi vặn lại mẹ.

“Nói như thế thì việc này có thật à? Hân Di à, nhà chúng ta không phải là gia đình đại phúc đại quý, theo đuổi cái đẹp là không có tội, nhưng ăn mặc và trang điểm của bản thân cũng phải sao cho phù hợp với thu nhập của mình, nếu không sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Con cũng không phải đã chọn được người bạn trai có nhiều tiền, nên mua bộ đồ xa xỉ như thế người khác sẽ nhìn con và nghĩ con như thế nào, con từng nghĩ chưa?”

“Mẹ, con chỉ là thỉnh thoảng lắm mới mua một bộ, mà cũng là vì thích lắm thì mới cắn răng mua. Cô ta lắm mồm thật đấy, con mua quần áo như thế nào cũng chẳng cần tới cô ta đi báo cáo với mẹ. Đúng là đồ khiến cho người khác ghét!”

Mặt của Trịnh Hân Di dằn xuống, Cao Hiểu Cương cũng chạm đúng chỗ đau của cô, cô đã làm người tình bí mật với Mạnh Vân Phi được 5 năm rồi, mặc dù mối tình của họ rất bí mật, mỗi lần Mạnh Vân Phi đến sân bay đón cô, cho dù là xuân - hạ - thu - đông đều đeo một cặp kính râm, cô cũng đi tách khỏi nhóm bạn rồi mới lên xe của anh, có điều cô biết vì những bộ đồ cô mặc toàn hàng cao cấp, nên nhóm bạn đã sớm nói này nói nọ, chỉ trỏ sau lưng cô. Mấy tháng trước cô có cãi nhau với một người nữ tiếp viên hàng không khác, người kia còn nói bóng nói gió là cô cặp với đại gia.

Nghĩ tới những điều này, tâm trạng của Trịnh Hân Di lại tiếp tục tệ đi, chẳng nói lời nào mà định đứng dậy đi về phòng, đúng lúc này Tiêu Mai đưa Bạch Băng và Mạc Thành tới.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91112


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận