Người yêu của Ác Ma Chương 13


Chương 13
Trở về

6 năm sau…vẫn tại sân bay…
Nó bước xuống trong một tư thế khác hẳn so với khi nó trốn chạy khỏi nơi này…nó về để thực hiện đúng lời hứa khi nó ra đi….nó đã trở về rồi đây…
Xa nơi này 6 năm mà nó dường như chẳng thay đổi gì cả.Tất cả vẫn như thế,nó chợt thấy lòng mình bồi hồi…ngắm nhìn cảnh vật qua ô kính chiếc ô tô sang trọng…nó chợt mỉm cười…
6 năm…
Có lẽ đã quên được rồi nhỉ?
Bỗng chiếc điện thoại reo vang…
-Alo.uhm.Tuấn à,tôi đây…tôi xuống máy bay nửa tiếng chiếc…
-…


-Cảm ơn cậu…
-U có chắc là biết mình đang làm gì không,Bảo Anh?
-….
-Tùy cậu thôi,nhưng đừng tự khiến mình đau khổ nữa…6 năm qua cậu đã sống như thế nào? Sống vì cái gì? Hận thù hay mong nhớ… làm gì thì làm đừng khiến bản thân mình đau nữa…được không? Hãy hứa với tôi đi.
-…. Được rồi tôi hứa,nếu thấy đau thì tôi sẽ dừng lại.
Cúp máy.
Xin lỗi Tuấn(ai quên cha này là ai mời xem lại mấy chương đầu)tôi lại nói dối cậu nữa rồi….giờ đây dù có đau thì tôi vẫn phải tiếp tục bước tiếp thôi…6 năm tôi sống trong sự tuyệt vọng và thù hận…lẫn lộn giữa yêu thương và mong nhớ…để chờ ngày hôm nay,sẽ không ai có thể ngăn tôi lại được,ngay cả bản thân tôi…
Nó bước vào căn hộ chung cư cao cấp mà nó đã mua từ trước….tất cả đều giống hệt căn nhà mà nó đã bỏ đi cách đây 6 năm…ha…Bảo Quân…khi anh biết nó đa trở về và đang lên kế hoạch trả thù anh thì anh sẽ phản ứng ra sao nhỉ?? Thật đáng mong đợi nha…
Nó đi cắt toàn bộ liên lạc với mọi người trừ cha nó,nó đã cầu xin ông giúp nó và ông đã chấp nhận vì thế suốt thời gian ấy nó không hề biết tin tức gì ở bên này
Xem ra là phải điều tra một chút thôi…
-Tôi đây,Tuấn.Cậu điều tra toàn bộ thông tín của Vương Bảo Quân và Hoàng Nhật Huy trong sáu năm qua cho tôi được không?
-Oke,u bắt đầu rồi đấy à?
-Phải…đến lúc rồi.
-Good luck!
Nó thầm cảm ơn cậu bạn…6 năm qua cậu đã ở bên và động viên nó…giúp nó vượt qua những giây phút tưởng như chết đi được rồi…
Chắt một ly rượu vang đỏ,nó ngồi nhâm nhi vừa ngắm toàn cảnh thành phố lạ mà quen này…. Bảo Quân,giờ này anh đang làm gì? Ở đâu? Liệu còn nhớ tôi không?
Nó bất giác cười nhạt…6 năm dài nó sống nhờ vào níu kéo ý định trả thù…sống bằng những kỉ niệm ngọt ngào và cả đau đớn với hắn…vậy ra đến cuối cùng nó vẫn sống vì hắn…thế thì có coi là nó nợ hắn cái mạng này không?
-Ừ,tôi đây-nó nhận điên thoại
-Có rồi đấy…tôi gửi vào mail cho cậu rồi.Xem đi và cậu sẽ ngạc nhiên đấy-Tuấn nói vào điện thoại
Bây giờ thì còn có cái gì làm nó ngạc nhiên được nữa chứ? Bản thân nó vẫn đang sống và đứng đây đã là cả một sự ngạc nhiên rồi ấy chứ.
-Thank you.
Cúp máy
Mở mail ra và nó bắt đầu đọc…
Vương Bảo Quân….thời điểm sau khi nó biến mất thì bỗng cũng trở nên khép mình…không còn để con gái lại gần mình nữa trừ vị hôn thê tên Hoàng Yến,hắn trở nên lạnh lùng,tàn nhẫn và bất cần…thường xuyên tới bar uống rượu,đua xe
Chậc,đổ đốn quá nhỉ….nó thở dài lướt trên những dòng chữ và đột ngột dừng lại ở dòng cách đây 4 năm tức là 2 năm sau khi nó đi… Hắn bị tai nạn trong 1 lần đua xe và được gia đình đưa ra nước ngoài chữa trị,sau đó không còn thấy bất kì một thông tin gì nữa……..
Nó đọc đi đọc lại hàng trăm lần cái dòng ấy,không còn thông tin gì nữa,là sao? Là bỗng nhiên một con người đang sống bình thường thế này mà bốc hơi như không khí ấy hả? Ai tin được
Nếu chết thì cũng phải có giấy chứng tử ở đây chứ? Bảo Quân anh trốn đi đâu vậy? Nó không tin hắn đã chết…không tin…không muốn tin và không dám tin…
Tạm bỏ hắn sang một bên,xem Nhật Huy nào…cậu sau khi nó đi thì cũng lấy bằng Master ở Pháp và hiện tại đang điều hành tập đoàn bất động sản của gia đình.Nhìn tấm ảnh cậu trong bộ comle đầy chững chạc và điềm đạm,ánh mắt như đọc thấu tâm can người khác…thương trường đã rèn luyện cho cậu ánh mắt đấy sao?
Hiện đang yêu Hoàng Yến…Hoàng Yến lại Hoàng Yến? Nhân vật này là ai nhỉ? Không phải là hôn thê của Bảo Quân sao? Thế nà bây giờ lại thành bồ Nhật Huy thế này?
Xem ra khi nó đi,không ít chuyện đã xảy ra ngar…mà cậu yêu được người khác cũng tốt…nó cũng đỡ được cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng.
Còn Tuyết Ly không lâu sau đó đã bị cha nó đưa đi Úc du học…chắc bây giờ đang vi vu đâu đó rồi
Nhìn ảnh cũng xinh đấy chứ Hoàng Yến…là cháu của một chính trị gia nổi tiếng đã nghỉ hưu,sống ở Nhật trở về cách đây 6 năm-về đúng lúc nó đi luôn hả?Có duyên ghê nhỉ?- Hiện đang làm trợ lí C.E.O tại tập đoàn bất động sản Phương Đông.
Làm trợ lí cho Nhật Huy hả? Thế thì có làm ăn được gì không đây?
Một số quan hệ đối tác quan trọng:tập đoàn máy tính và công nghệ cao Encom Tower:C.E.O Nguyễn Nam Phong-25 tuổi-nam và…hết.
Cái gì? Sao cái tên đình đám thế này mà chả có tí thông tin nào thế? Mà không sao,đằng nào nó chẳng làm ở đó,trước sau gì chẳng biết cái tên được dân tình gọi là Quái kiệt trong làng công nghệ này.
Vừa gấp laptop lại…nhìn đồng hồ đã tới giờ rồi,nó vội mặc chiếc ao khoác và ra khỏi nhà đi xuống gara…ngày đầu nhận việc không nên đi trễ.
Lái chiếc Lamborghini Aventardo màu đen ra khỏi gara,nó vừa đi vừa nghĩ liên miên không biết tên Bảo Quân đang trốn ở phương trời nào mà nó đã đến trụ sở Encom từ lúc nào không biết.Đỗ chiếc xe bên cạnh cái Audi R8,nó bước vào thang máy,nó được thông báo là họp ra mắt ở phòng họp tầng 32.
Nở một nụ cười công sở đầy chuyên nghiệp,nó bước vào…
-Xin lỗi tôi có đến muộn không?-nó lướt mắt nhìn thầm đánh giá những con người đang tò mò nhìn nó trong phòng họp,toàn các bô lão nhìn đã thấy cổ hủ,tên Nam Phong điều hành được những lão này đúng là không phải tầm thường…
Một tên đứng lên giới thiệu…
-Đây là cô Phan Vy Linh,giám đốc phụ trách Marketing và PR của tổng bộ bên Anh mới được cử sang đây làm việc.
-Xin chào,tôi là Vy Linh,mong mọi người giúp đỡ-nó cúi nhẹ đầu.
Nó nhanh chóng vào vị trí không phải duy nhất còn trống nhưng là chỗ không phải ở trung tâm và không ghi chữ C.E.O trước mặt bàn…Cuộc họp chán ngắt,nó phải cố kiềm chế để không ngáp khi chứ phải lặp đi lặp lai chuỗi hành động đáng chán:cười-chào hỏi ai đó-cảm ơn(nếu người ta khen mình gì đó)-rồi lại cười.
Chán phát dồ.
-Công ty mẹ đưa thông tin sang đây gấp quá nên chúng tôi chưa kịp chuẩn bị văn phòng cho cô,chỉ còn trống mỗi văn phòng bên cạnh phòng C.E.O Nam Phong trên tầng 72 thôi,cô dùng tạm được chứ.
-Dạ,không sao.Em thích những nơi cao mà-nó mỉm cười với bà chị ở phòng Tổ chức.
Lên văn phòng mới…rộng rãi…thoáng đãng và có cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể bao quát toàn bộ cảnh vật ở dưới,đúng kiểu nó thích…và ở cuối phòng có cửa hình như là thông sang phòng bên cạnh thì phải…
-Ở đây chỉ có mỗi văn phòng của C.E.O nữa thôi ạ?
-Uh-bà chị đáp-do ở trên này cao quá nên ai cũng lười,chỉ có mỗi sếp thôi,mà cũng chả ai dám ở gần sếp thế này cả,đúng ra chị cũng không định để em ở đây đâu nhưng hết chỗ mất rồi,bên mình đang xây trụ sở mới nên em chịu khó vậy,đợi xây xong chuyển về thì chị sẽ sắp xếp cho em phòng khác.
-Dạ,không sao chị,…mà sếp ghê lắm hả chị?
-Uh-ghé tai nói nhỏ-sếp mình thì đẹp trai khỏi chê nhưn lúc nào mặt cũng như sát thủ ấy,lại khó tính nữa,cái gì cũng phải hoàn hảo…nhưng tóm lại thì vẫn rất manly,mơ ước của chị em trong công ti đấy em.
-Thế ạ?-gặp ngay bà tám rồi đây.
-uhm,khi nào gặp sếp em sẽ biết,thôi,chị đi đây,phải họp phòng bây giờ.
-Dạ,em chào chị.
Nó ngồi vào ghế,vô thức nhìn sang phòng bên cạnh,hắn là người thế nào nhỉ? Nó bắt đầu tò mò rồi đấy,Nam…Phong…
Nó bắt đầu làm quen với công việc và nắm bắt tình hình công ti.tên này làm ăn cũng được quá nhỉ,lợi nhuận khổng lồ,những khoản đầu tư sinh lời liên tục,nguồn vốn lưu động dồi dào…thảo nào mà hắn lại nổi tiếng và được công ti mẹ tin tưởng đến thế….
Cạch….cánh cửa phòng bên cạnh bật mở….đến lúc ra mặt sếp rồi đây.
Nó bước sang phòng Nam Phong và gõ cửa,nở một nụ cười chuyên nghiệp,từ lâu nó đã học được cách kiềm chế cảm xúc rồi,phải luôn luôn tươi cười trước đám đông và những nhân vật nguy hiểm.
-Mời vào-tiếng nói vọng ra.
Nó mở cửa bước vào trong phòng,một người con trai mặc đang cắm cúi bên cái latop.áo vét treo đằng sau ghế.
-Có việc gì thế?-hắn hỏi mà không ngẩng lên.
-Chào anh,tôi là người phụ trách marketing và PR mới của công ti,Vy Linh-nó giới thiệu.
Hắn ngẩng đầu khỏi cái laptop,nói
-Tôi đã được bên kia thông báo nhưng không ngờ cô lại tới sớm vậy…
Hắn nhìn nó và suýt chút nữa nó đã hét lên….tim nó chợt dừng lại không đập trong 1s…thịch…nó không tin vào mắt mình nữa….đó là…là….Vương Bảo Quân
Hắn…hắn là Nam Phong sao?
Chuyện này là sao đây? Dù rất thắc mắc nhưng khả năng diễn xuất của nó không phải là tồi,nó nhanh chóng lại sự bình tĩnh…chắc hắn không nhận ra đâu…6 năm có khi hắn còn không nhớ mình là ai ấy chứ…
6 năm do một lần bị bỏng nên khuôn mặt nó đã khác đi đôi chút,nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn có thể nhận ra được,liệu hắn có nhận ra không?
-Tôi là Nam Phong,C.E.O của Encom Tower,chào mừng đến với Encom VN-hắn giơ tay
-Cảm ơn-vậy là hắn không nhận ra-hi vọng rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt,à do hết phòng nên văn phòng của tôi sẽ ở cạnh phòng anh,không sao chứ sếp?
-Không sao,dù sao phòng đó cũng để trống mà.
-Vậy,tôi xin phép về làm việc
-…
Khép nhẹ cánh cửa lại,nó đứng tựa vào tường…vậy là hắn thật sự không nhận ra nó sao….chợt thấy lòng sao xót xa…
—–Bên trong phòng——-
Nam Phong hay Bảo Quân phải cố gắng hết mức để không hú hét lên…khoảnh khắc nhìn thấy nó…hắn thấy mình như đang ở trên thiên đường…6 năm tìm kiếm không chút dấu vết,hắn tưởng mình đã phải bỏ cuộc rồi chứ….vậy mà hôm nay nó lại xuất hiện trước mặt hắn…thông minh,tự tin và xinh đẹp…đúng là trời giúp hắn rồi….
Lần này thì đừng hòng nó có thể chạy thoát được hắn…nó không biết 6 năm qua hắn đã nhớ nó tới phát điên à…nhưng không…hắn sẽ không cứ thế mà kép nó quay về đâu…hắn biết nó nhận ra hắn và có lẽ vẫn đang hiểu lầm hắn…vậy thì hắn sẽ đùa với nó một chút cho bõ công tìm kiếm mấy năm qua vậy…
Hắn ngồi xuống ghế…mỉm cười thỏa mãn nhìn ra bầu trời
-Bắt được em rồi nhé,búp bê của tôi.

 Truyen8.mobi chúc bạn đọc truyện vui vẻ

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/21138


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận