Ngọc Lan Ma Chương 7

Chương 7

Vừa nói, cô gái vừa rảo bước hướng về phía ngôi nhà lúc nãy cô chỉ.

Khoa tự cười thầm trong bụng, Mình quả là đứa đa nghi, mới thấy con người ta đã vội vàng đánh giá này nọ, thiệt là hồ đồ quá đi mất! Còn cô gái đó nữa, làm như thợ sửa xe không bằng, biết xe hư gì mà dám nói chắc sẽ giúp mình sửa? Hì hì… để coi sao…

Chỉ trong nháy mắt cô gái đã quay trở lại, trên tay cầm theo một cây nến nhỏ màu trắng.

Cô chụm tay xòe diêm châm nến rồi soi vào chiếc xe của Khoa, chăm chú nhìn vào từng bộ phận của chiếc xe. Còn Khoa, khi ấy Khoa lại chăm chú nhìn vào gương mặt cô gái.

Quả thật cảm nhận của Khoa lúc nãy không sai tí nào hết. Cô gái thật đẹp! Một vẻ đẹp dịu dàng, ngây thơ không son phấn, và đặc biệt là mùi thơm dịu nhẹ toát ra từ người cô khiến cho Khoa có cái cảm giác như đã thân thuộc với cô từ lâu lắm rồi vậy.

Dưới ánh nến lung linh, cô gái đẹp một cách kỳ ảo, khiến cho Khoa nhìn ngắm say sưa không thể rời mắt.

- Anh cầm giúp em cây nến!

Khoa giật mình khi nghe tiếng cô gái và vội đưa tay ra như một cái máy, đón lấy cây nến nhỏ từ tay cô.

Thật lạ kỳ, gió thổi lồng lộng vậy mà cây nến nhỏ bé với đốm lửa leo lét của nó cứ chao qua chao lại mà không hề bị tắt phụt đi.

Nhưng lúc đó tâm trí Khoa đã dồn hết vào cô gái nên chỉ thoáng có ý nghĩ vậy rồi thôi, không nghĩ nhiều tới việc đó nữa.

Cô gái mở công tắc và rồ ga, tiếng máy nổ giòn giã như chưa hề có trục trặc vừa rồi!

Khoa ngớ người nhìn cô gái đang tươi cười, mấy lọn tóc bị gió thổi tung lòa xòa trước mặt càng làm cho vẻ đẹp của cô trở nên huyền bí, liêu trai hơn nữa…

- Cô… cô thật giỏi! Tôi thật không ngờ một cô gái chân yếu tay mềm như cô lại biết nghề sửa xe này nữa!

Khoa vừa ngượng nghịu vừa nói.

Cô gái cười khúc khích:

- Anh đừng nói quá lời! Tại hồi xưa anh trai em làm nghề này, em lại hay tò mò bắt chước nên cũng biết sơ sơ chút ít vậy thôi mà! Xe anh xong rồi nè, anh về được rồi đó!

Cô gái chìa tay ra như muốn nhận lấy cây nến trong tay Khoa.

Khoa chần chừ, muốn níu kéo thêm chút thời gian nữa được ở bên người đẹp:

- Thật tình tôi cảm ơn cô nhiều quá, nếu không nhờ cô, tôi phải ì ạch dắt chiếc xe này về tới nhà, mệt xỉu luôn đó!

Cô gái che miệng để giấu môi cười:

- Anh lại nói quá nữa rồi, nhà anh ở cách đây đâu có bao xa, nếu mà lỡ phải dẫn xe về cũng đâu đến nỗi mệt xỉu?

Khoa ngạc nhiên:

- Cô biết chỗ ở của tôi à?

Cô gái ngước đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Khoa:

- Ai ở khu vực này lại không biết anh? Ông thầy giáo dạy văn vừa mới về dạy học ở đây?

Khoa gãi gãi hai bên tai mình, lúng túng:

- Trời… tôi thật không ngờ… Không ngờ mọi người lại quan tâm tôi như vậy…

- Thôi, anh về đi, khuya lắm rồi đó!

Cô gái thúc giục.

Khoa vẫn cố chần chừ:

- Tôi biết phải đền ơn cô sao đây? Hôm nào mời cô tới nhà tôi chơi nhé?

Nét mặt tươi cười của cô gái chợt biến mất, thay vào đó là một nét buồn lặng lẽ. Cô cúi mặt xuống nhìn ngọn nến và nói nhỏ:

- Em sắp phải chuyển đi rồi, đi xa lắm… chắc là em sẽ không còn cơ hội để đến thăm anh nữa đâu.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t102697-ngoc-lan-ma-chuong-7.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận