Ngọc Lan Ma Chương 8

Chương 8

Khoa còn đang ngẩn ngơ chưa kịp nói lời nào thì cô gái đã ngập ngừng nói tiếp:

- Em… em muốn xin anh một việc mà sợ là quá đường đột…

- Việc gì? Cô cứ nói đi, không sao đâu mà.

Khoa tò mò.

- Em… em muốn trước lúc em đi xa, được anh tặng cho em tập thơ của anh viết… được không anh?

Cô gái ngước nhìn Khoa bằng ánh mắt khẩn thiết đến tội nghiệp, còn Khoa thì lúc đó đã giương tròn hai mắt ra với thái độ cực kỳ kinh ngạc:

- Cô biết tôi làm thơ? Tại sao cô biết được điều đó? Tôi nhớ hình như cả những người dạy cùng trường với tôi cũng chưa ai biết chuyện này mà? Thế mà cô lại biết sao? Tại sao cô biết được thế?

Thấy vẻ ngạc nhiên thái quá của Khoa, cô gái bật lên tiếng cười nho nhỏ.

Rồi cô lại nhìn Khoa nói khẽ:

- Anh hứa tặng em đi, rồi em sẽ nói cho anh biết!

Giọng cô gái nghe thật nũng nịu và thân thiết làm sao.

Khoa gật đầu:

- Được tôi hứa ngay sáng ngày mai tôi sẽ tặng cô.

Mắt cô gái sáng lên mừng rỡ:

- Anh nói thật nhé? Không nuốt lời nhé? Em cảm ơn anh nhiều lắm… Ngày mai… ngày mai anh đem tới nhà em đi nhe, nhà em ở chỗ đó, tới đó là anh thấy em ngay, em sẽ đợi!

- Ừ, cô yên tâm đi, tôi sẽ giữ đúng lời hứa của mình mà! Với lại có người thích đọc thơ mình, tôi càng phải biết ơn nữa chứ!

Khoa nói.

Cô gái cười:

- Em thuộc nhiều bài thơ của anh lắm nhe…

- Cô thuộc thơ tôi? Trời… cô làm tôi tò mò đến chết mất thôi…

Khoa giả bộ ôm đầu lảo đảo.

Cô gái lại cười khúc khích:

- Ngày mai anh sẽ biết lý do nào em biết anh làm thơ và thuộc được thơ anh. Giờ anh về đi, em cũng phải về đây…

Dứt lời, cô gái khẽ gật đầu chào Khoa rồi quay bước về nhà.

Khoa cũng lên xe rồ máy chạy về trong sự thắc mắc không thể tả.

Từ lúc về đây đến nay, Khoa chưa từng để lộ ra với bất kỳ ai về cái nghề tay trái của mình.

Những bài thơ, truyện ngắn Khoa viết lại không bao giờ ghi tên tác giả là tên thật mà chỉ là bút danh thôi. Thế thì tại sao cô gái kia lại biết được nhỉ?

Chẳng lẽ cô ta lại đi điều tra về Khoa ở trường đại học hay sao? Hay cô ta là một sinh viên cùng trường mà Khoa chưa biết mặt? À, điều này nghe rất hợp lý đây! Vì có mấy lần Khoa đã đọc thơ mình trong các đêm văn nghệ do trường tổ chức… Sao lúc nãy mình quên mất, không hỏi cô ấy có phải là sinh viên cùng trường với mình không?

Mà thôi, vội làm gì, sáng mai mình sẽ tới nhà cô ta mà, mọi việc sẽ rõ thôi!

Khoa tự nhủ thầm với mình như thế!

Về tới nhà đã hơn mười một giờ đêm. Cả ngày bận rộn nhiều việc nên lúc này Khoa cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ ghê gớm. Vừa đặt lưng xuống giường là Khoa ngủ như chết, nhưng vẫn nghe thoang thoảng quanh mình mùi thơm dịu nhẹ quen thuộc mấy tháng qua…

Khi Khoa thức dậy thì đã hơn tám giờ sáng nhưng Khoa cũng không vội lắm. Vì hôm nay Khoa dạy tiết cuối. Bây giờ dậy chuẩn bị đi, ghé thăm nhà cô gái một chút vẫn còn sớm chán!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t102698-ngoc-lan-ma-chuong-8.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận