Một ốc đảo nhỏ xanh ngát nằm giữa vùng sông nước, nhìn xa hai bên bờ sông, một mặt là những tòa nhà cao tầng cao chót vót, mặt khác là những cây xanh rậm rạp thành rừng. Mặt sông mênh mông lấp lánh, phản chiếu quang cảnh trên bờ, dưới ráng chiều hết sức xinh đẹp. Bến sông lãng đãng vài chiếc thuyền con, ở công viên trên đảo tùy ý nhìn một cái là có thể nhìn thấy ngay cây quýt, nhưng còn chưa đến mùa chín, đợi đến lúc vào thu cảnh sắc nơi đây mới thực sự mê người.
Làm việc cả một ngày bây giờ bụng đói meo, hai người tìm đại một cái bàn ven bờ sông ngồi xuống ăn cơm, giống hệt như dân Châu Phi chạy nạn càn quét sạch một bàn đồ ăn, no căng bụng hết nhét nổi nữa mới đứng lên ôm cái bụng tròn vo đi dọc theo con đường nhỏ coi như vận động tiêu cơm.
“Đồ ăn bên này vẫn là ngon nhất.” Đàm Vi đối diện với bóng đêm hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhớ tới chuyện buồn cười. “Em có biết vì sao gọi là “vịt vàng kêu” không?”
Nữu Nữu phì cười một tiếng. “Biết a, trước kia Gia Vũ có nói rồi, bởi vì loại cá này con vịt đặc biệt thích ăn, nhất là loài vịt lông vàng, vừa nhìn thấy loại cá đó nó liền kêu cạp cạp, cho nên mới gọi là vịt vàng kêu.”
“Tiêu rồi, em thật sự tin à.”
“Cậu ta lừa bịp tôi hả.” Chuyện gì cũng nói được y như thật ấy, thật sự đúng là ác ôn mà!
“Tên nhóc xấu xa. . . . . .” Hắn cũng cười lên, “Lần đó anh cũng thật sự bị lừa. Có nhớ lần đó cậu ta bị rơi xuống nước không?”
“A, cả hai chúng ta đều bị lừa.” Khi đó Đàm Vi vừa mới chuyển tới Danh Dương không bao lâu, chủ nhật mấy người họ đến sông chèo thuyền, Gia Vũ cứ muốn đứng dậy bằng được, bên cạnh có chiếc thuyền lớn chạy qua, sóng nước hơi cao khiến cho chiếc thuyền nhỏ lắc lư và cái, kết quả chỉ nghe phịch một tiếng cậu ta trực tiếp bị lắc lư trong nước luôn. Một lát sau nổi trên mặt nước tứ chi bất động, kêu thế nào cũng không có phản ứng, Đàm Vi cùng Cẩn Ngôn sợ tới mức giày cũng không kịp cởi liền lao xuống nước cứu người, cậu ta thì ngược lại muốn người ta tức chết, sau khi được cứu liền vuốt nước trên mặt mắng chửi người ta không có đầu óc. “Anh nói xem sao cậu ta sao có thể nghĩ ra cái mưu ma chước quỷ đó, bơi nổi trên mặt nước giả bộ cương thi dọa người ta.”
“Ăn no rửng mỡ, còn dọa em phát khóc nữa.”
“Tôi không khóc, nước bắn tung tóe vào mắt đó.”
“Còn chưa khóc, khóc đến nỗi mấy thuyền bên cạnh đều chèo qua đó xem náo nhiệt, dỗ thế nào cũng không dỗ được. Em về nhà có đi mách lẻo không?”
“Không có.”
“Vậy sao cậu ấy không thèm để ý đến em vài ngày lận?”
“. . . . . . Nhất Nhất mách rồi.” Nữu Nữu chật vật xoay mặt đi không nhìn hắn. “Hắc, đợi lát nữa về nhà lên mạng nói cho Gia Vũ nghe tôi đã được ăn món vịt vàng kêu, cho hắn thèm chết. Cũng không biết cậu ta bao giờ mới về. . . . . .” Dụi mắt, cái mũi đột nhiên có chút cay cay. “Tôi sao cứ nhắc đến cậu ta hoài làm chi?”
Bởi vì chỉ có cậu ấy ở đất Mĩ không trở về, thiếu đi một người luôn cảm thấy tiếc nuối. “Đứng qua đây chút.” Đàm Vi kéo cô đến giữa đường, sợ cô không cẩn thận rơi xuống nước. “Lạnh không?” Ban đêm nhiệt độ thấp đi không ít.
“Không lạnh.” Một trận gió thổi tới xác minh cô đã nói dối, cô lạnh rùng mình một cái. “Trở về thôi, ngày mai còn phải đi làm.”
Chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể rơi xuống đầu vai, Nữu Nữu do dự một chút, không cự tuyệt, mặc anh dắt tay đi về phía để xe. Đây tính là tình huống gì? Vô cớ tự dưng dắt tay, trong lòng lại thấy ấm áp, giống với độ ấm trong lòng bàn tay anh tấy. Trên áo có mùi hương nước giặt và mùi khói thuốc, không có mùi nước hoa. Trên người Cẩn Ngôn lại có, Nữu Nữu luôn luôn tò mò đàn ông vì sao xức nước hoa, Nhất Nhất nói với cô đó được gọi là quý ông. Một quý ông đi lấy một phụ nữ cực kì quê mùa, thật thú vị.
Đàm Vi như bị mê muội nhìn lúm đồng tiền trên khóe miệng cô như ẩn như hiện, tầm mắt chạm đến chiếc cổ trắng mịn màng ẩn hiện sau cổ áo hình chữ V. “Nhóc?”
“Cái gì?”
“Anh muốn hỏi em. . . . . . Muốn mở điều hòa không?”
“Không cần, hiện tại không lạnh nữa rồi.” Chân đá đụng phải chiếc lọ nhỏ hình cánh hoa, cầm lên nhìn thì thấy đó là nước hoa dùng cho xe hơi. “Thích ném đồ linh tinh. . . . ” Phát hiện lái xe không quá chuyên tâm, cô trừng mắt, “Nhìn đường!”
Hắn quay đầu đi rất thành thật lái xe, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Trong xe tiếng nhạc du dương, cô gái ngồi bên cạnh mặc áo của hắn đùa nghịch một món đồ, cảnh tượng giống như đã từng quen, trong đầu đột nhiên nghĩ đến kiếp này kiếp sau. Môn ngữ văn của hắn không tốt, nghĩ không ra những từ ngữ hoa lệ khác, chỉ hy vọng giờ khắc này có thể kéo dài đến vĩnh viễn.”Ngày mồng một tháng năm đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?”
“Khả năng là cùng đồng nghiệp đi Phượng Hoàng, còn chưa quyết định.”
“Từng đi chưa?”
“Chưa. Nhưng nếu đông người quá thì cũng lười đi.”
Đàm Vi biết cô không quá thích nơi chật chội. “Ngày mồng một tháng năm khẳng định nhiều người, người ta đều tận dụng mấy ngày này để đi chơi.”
“Vậy còn không bằng ở nhà cho rồi.” Lọ nước hoa giống thủy tinh sáng long lanh, cô nheo một con mắt lại nhìn xuyên thấu qua nó để nhìn đèn đường, tinh quang xán lạn khắp nơi. “Anh thì sao?”
“Tăng ca thôi. Nếu em ở nhà, thì mình đi dạo khu chợ sinh viên? Đi phố Đọa Lạc ăn đậu hủ thúi.”
“Được đó!” Đó là món ăn vặt cô thích nhất.”Nhưng anh đâu thích ăn.”
“Anh nhìn em ăn.” Liếc thời gian, mới mười rưỡi. “Nếu không thì bây giờ đi luôn? Dù sao vẫn còn sớm.”
“Uhm. . . . . . Quá no rồi lần sau đi.”
“Anh lâu quá rồi không qua bên đó, từ lúc về đến giờ cũng chưa đi qua.”
“Tôi cũng vậy, anh đi rồi sau đó tôi cũng không đi qua đó nữa, Nhất Nhất Gia Vũ bọn họ cũng kêu đi suốt nhưng tôi không chịu đi. Tôi còn nhớ có lần tự học buổi tối xong anh gọi xe đưa tôi đi, lúc về sợ tôi bị mẹ nhằn nên kêu tôi ăn sing gum để bớt mùi, hại tôi dùng sức ăn. . . . . .” Đoạn cuối đột nhiên dừng lại, ngón tay vô thức xé rách nhãn hiệu trên nắp chai.”A. . . . . . Tôi nói với anh những điều đó để làm gì. . . . . .”
Tim đập bỗng nhiên dừng lại, yết hầu giống bị bóp chặt có hiện tượng hô hấp khó khăn, thật lâu sau hắn mới tìm được giọng nói của bản thân: “Xin lỗi em.”
Xin lỗi cái gì? Bởi vì lúc trước đi không từ giã, hay là bởi vì điều gì khác? Phía trước đang thi công, kẹt một dãy xe thật dài, cộng thêm người đi đường không quá tuân thủ quy định giao thông, tình huống càng loạn thêm. “Anh nhìn coi người kia đang luyện tạp kỹ kìa.” Nữu Nữu chỉ vào một đôi đang lật lan can trêu ghẹo. Người đàn ông trực tiếp nhảy qua, người phụ nữ kia đại khái bởi vì mặc váy không muốn nhảy qua, bị người đàn đó ép đi qua, kết quả bị lộ hàng hết rồi. hoho. . . . . . Hắc, quần lót! Cô che miệng cười đến High, “Anh nhìn thấy không?”
Đàm Vi đen mặt, đứa nhỏ này giống hệt sắc lang. “Không.”
“Tôi đâu có hỏi anh nhìn thấy cái gì đâu.” Đàn ông quả nhiên là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ!
“. . . . . .”
“Đi theo chiếc xe phía trước đi?” Chiếc xe vận tải phía trước kia quẹo bên phải, hẳn là có đường khác.
“Thử xem sao.” Tay lái bẻ một cái đi theo, kết quả há hốc mồm. Con hẻm này còn tắc hơn nữa, đường xóc không nói làm chi, ven đường còn có nhiều quán vỉa hè lấn chiếm lòng đường. Muốn lui ra ngoài nhưng không kịp rồi, mặt sau đã có một chuỗi dài xe theo sau. Ven đường có người xem náo nhiệt, Đàm Vi quay kiếng xe xuống hỏi có thể đi qua hay không, người nọ có chút vui sướng khi người gặp họa nói cho hắn biết, phía trước có xe đâm phải quầy hàng của người ta, đang cãi cọ kìa phải chờ thôi.
“A. . . . . . Trách tôi, ” Nữu Nữu thật muốn đập vào đầu mình vài cái, “Không nên đi vào.”
Hắn buồn cười nhìn bộ dáng cô u sầu.”Nếu mệt mỏi quá em chợp mắt một lúc trước đi, về nhà anh sẽ gọi dậy.”
“Không buồn ngủ.” Trên radio còn đang thông báo tin tức tình hình giao thông, con đường nào đang kẹt con đường nào lượng người tham gia giao thông đông, nghe thấy mà phiền chán. “Có đĩa nghe không?”
“Có.” Từ trong hộc xe lấy ra vài cái, tất cả đều là nhạc cũ của Lưu Đức Hoa Trương Học Hữu. “Đông Tử quăng vào đó, anh bình thường không nghe mấy.”
Trước kia hắn là tên mù âm nhạc. Nữu Nữu lại cảm thấy dòng nhạc cũ mới hay, chọn đại một đĩa nhét vào ổ CD.
Đàm Vi đối với loại nhạc lưu hành này không mấy hiểu, nghe không thích lắm là đương nhiên, hắn tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô đang hơi híp mắt lại ngâm nga theo lời hát, chân còn nhịp nhàng phối hợp từng cái một, tâm tình không tệ. Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa bụi mù mịt, tiếng còi xe inh ỏi, xen lẫn tiếng thúc giục tiếng mắng người, xe bị chen chúc trong ngõ nhỏ tiến vào không được ra cũng không xong, tồi tệ hết sức. Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới hồi nhỏ khi viết văn hay dùng một câu: hôm nay trời trong nắng ấm, nghìn dặm không mây!
“Trên mặt tôi nở hoa rồi à?” Cô bị nhìn có chút lúng túng, quơ quơ lọ nước hoa. “Anh mua?” Đàn ông đàn ang ai lại chọn mẫu giống kiểu con gái chọn thế kia.
“Không phải, Diệp Lam mua một đống, cho anh một lọ.”
Đồ ăn trong bụng tựa hồ bị đảo lộn hai lần, có chút muốn phun ra. “A . . . . . Hình như đổ mưa rồi.” Buông cái chai ra nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ lẩm bẩm, “Biết đổ mưa tới khi nào a.”
“Nhóc? Có chuyện anh muốn nói cho em biết.”
“Tôi đi xuống xem rốt cuộc là có chuyện gì, lề mà lề mề đền ít tiền là được rồi,” cô ấn mở nút thắt dây an toàn, “Làm gì có nhiều chuyện như vậy. . . . . .” Một cánh tay đột nhiên vắt ngang đến tay cầm cửa xe.
“Anh có lời muốn nói!” Đàm Vi đề cao âm lượng, tay trái để ra sau ghế, dù sao xe cũng đứng yên nửa ngày rồi. “Diệp Lam. . . . . .”
“Đừng nói,” cô ngắt lời hắn, “Không cần phải nói với tôi.” Vì sao ngay cả khoảnh khắc tĩnh lặng bên nhau cũng bị phá vỡ?
“Nghe đây, anh muốn nói cho em nghe. Diệp Lam tốt nghiệp đại học thì đi Milan, vốn ba cô ấy đã chọn sẵn vị trí ở công ty cho cô ấy, nhưng cô ấy không làm, luôn luôn làm ở công ty của mẹ anh, thẳng đến năm kia mới tìm công việc khác. Năm trước anh về nước, hai tháng sau cô ấy cũng đã trở về. Tâm tư của cô ấy là gì anh không muốn đoán, anh chỉ biết cô ấy là bạn anh.”
“Anh không muốn đoán nó sẽ không tồn tại?”
“Anh không cảm thấy điều đó có liên quan đến anh.”
“Không liên quan đến anh, vậy người ở bên anh nhiều năm như vậy là ai?”
“Cô ấy muốn làm chuyện cô ấy thích liệu anh có phải thay cô ấy phụ trách không? Cô ấy chính là bạn anh!”
“Có người bạn như thế anh cũng thật có phúc, nhìn xem chung quanh có ai bỏ mặc việc của bản thân mà đi giúp đỡ anh nhiều năm như vậy?” Dòng xe phía trước nhích được một đoạn, bọn họ không nhúc nhích, phía sau nhịn không nổi bắt đầu ấn còi, Nữu Nữu quay đầu hướng về phía ngoài cửa sổ oán trách, “Kêu la cái gì, phía trước không phải cũng kẹt xe giống nhau sao, vội vã lúc này có ích lợi gì!”
“Nhóc?”
“Thật ra tôi vẫn cảm thấy Diệp Lam không tệ, hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy cũng nên. . . . . .”
“Em có bao nhiêu hận anh?”
“. . . . . .” Hốc mắt phút chốc đỏ lên. Có bao nhiêu hận? Lúc trước cứ như vậy bỏ đi! “Anh buông tay, tôi hiện tại buồn ngủ muốn về nhà, tôi xuống xe tự bắt xe về là được.”
Hắn không buông tay. “Đừng kéo Diệp Lam vào, cô ấy không quan hệ đến chúng ta.”
“Sao lại không quan hệ với anh? Tâm tư của cô ấy bày rõ ra như thế anh không thể coi như không nhìn thấy.”
“Thấy thì phải làm thế nào?”
“Vậy thì bồi thường cho cô ấy đi, nhiều năm như vậy anh dù sao cũng phải cho cô ấy một câu trả lời!”
“Buồn cười! Anh vì sao phải bồi thường, phải cho cô ấy một câu trả lời?” Hắn vừa tức vừa khẩn trương, lực đạo trên tay bất giác tăng thêm, “Em đừng kéo cô ấy vào, anh bây giờ đang nói chuyện giữa hai ta.”
“Tôi với anh thì có chuyện gì phải nói?” Cổ tay đau quá, tay người này làm bằng sắt hả?
“Nói chuyện anh phải làm sao thì mới nhận được sự tha thứ. . . . . .”
“Anh không cần làm điều gì hết! Đàm Vi, tôi hận anh!”
Trong đầu tựa hồ có quả bom oanh tạc, hắn chậm rãi nới tay.
“Anh hỏi tôi có bao nhiêu hận. . . . . . Anh cảm thấy sao?” Nữu Nữu ngẩng cao đầu mở to hai mắt, ngăn cản trong chất lỏng trong hốc mắt chảy ra. “Khi đó phải đi cũng không nói một tiếng, còn gạt tôi nói chỉ đi một năm sẽ trở lại thi đại học, tôi tin anh, giống hệt kẻ đần độn mỗi ngày học Anh ngữ tìm mọi cách giúp anh bổ túc. Kết quả vào một buổi tối liền như biến mất đột ngột, bốc hơi khỏi thế gian này, nhiều năm như vậy cũng không có bất kì liên hệ nào. Hiện tại thì sao, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện nói xin lỗi tôi, anh coi tôi là thứ gì? Anh có nghĩ tới cảm thụ của tôi không, anh có từng nghĩ chưa?”
“Anh cứ cho rằng. . . . . . Mình không về được nữa.”
“Anh cho rằng, cái gì cũng đều là anh tự cho rằng! Dựa vào cái gì mà anh cho rằng anh làm thế chính là tốt với tôi? Anh hỏi qua tôi chưa, anh cái gì cũng chưa hỏi liền tự quyết định, muốn đi thì đi muốn về thì về, lúc đi còn để lại thứ đồ rách nát đó cho tôi, làm kỷ niệm phải không, đã muốn chạy đi vì sao còn để lại vật đó? Nếu đã biến mất rồi sao còn quay về làm gì? Thậm chí trở về lâu như vậy ngay cả thông báo một tiếng cũng không chịu! Anh giờ còn nói xin lỗi tôi, hỏi tôi làm sao mà tha thứ cho anh được, làm thế nào hả? Anh có thể đảo ngược thời gian lại không? Anh có thể quay về lúc ban đầu nói sự thật với tôi được không? Không thể! Cho nên tôi nói cho anh biết, tôi không tha thứ! Tôi biết anh luôn luôn muốn hỏi cái dây chữ Thập kia còn hay không, vừa rồi anh muốn hỏi đúng không, tôi nói cho anh biết, tôi ném đi rồi, tôi biết thứ kia rất đắt ném đi rất đáng tiếc, nhưng đồ không cần đến vì sao tôi phải giữ lại! Đi dứt khoát như thế thì tốt nhất cũng đừng quay về, tối thiểu cũng đừng đến tìm tôi nữa, tự thân tôi sống cũng rất khá, nhiều năm như vậy cũng quen rồi, căn bản không cần anh phải nói câu xin lỗi kia, anh đi đường anh tôi đi đường tôi có được không?”
Đàm Vi không phản bác được, sau một lúc lâu khó khắn lắm mới mở miệng: “Vậy lúc anh nhập viện sao em lại đến thăm? Vì sao lại kích động như vậy. . . . . .”
“Cái đó là xuất phát từ sự quan tâm của bạn bè! Giống như Minh Nguyệt Nhất Nhất các cô ấy.”
“Được, chúng ta làm bạn.”
“Tôi không muốn làm bạn với anh.” Cô đẩy cửa bước ra, không quay đầu lại, “Đàm Vi, nếu thời gian có thể đảo ngược, tôi thà là không quen anh.”
Phanh một tiếng cửa xe bị đóng lại, trong kính chiếu hậu phản ảnh hình dáng cô chạy nhanh ra phía sau, một lát không thấy đâu nữa. Đàm Vi gục đầu xuống tay lái, tay phải đặt ở trên chỗ ngồi tay lái phụ, độ ấm còn lưu lại, nhưng người lại đi mất rồi.
Thì ra cảm giác bị vứt bỏ lại là như vậy, trái tim như bị xé rách đau đớn tưởng chừng như ngừng đập.