Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Chương 31

Chương 31
Gặp nhau ở bộ Lễ…

Tướng quân tìm Hồ Thanh, thật ra là vì chuyện sứ giả Đông Hạ sắp đến chơi, còn về chuyện cất quân hỏi tội, chẳng qua chỉ là phụ thêm.


Đại Tần đường đ ờng là một nước lớn, hoàng thượng hạ lệnh, phải thể hiện ra khí thế của thiên triều cho các quốc gia man di thấy, bộ Lễ đã định khung một tràng quy tắc đãi ngộ để chiêu đãi hoàng tử Đông Hạ, tiếp theo là phải đi vào chi tiết. Đáng tiếc Đông Hạ ở gần nước Kim, trước nay rất ít giao lưu quan hệ, ngôn ngữ và tập tục của hai nước khác nhau rất nhiều, bây giờ nếu buộc phải tìm ngay một người thông thạo đến thì có hơi gấp gáp quá.

Hồ Thanh thông minh từ nhỏ, sáu năm hành quân, đã học thông ngôn ngữ của bảy tám quốc gia xung quanh Mạc Bắc, đối với biến đổi lịch sử, phong tục tập quán và những điều cấm kỵ của họ cũng rõ như lòng bàn tay. Cho nên bộ Lễ đặc phái Diệp Chiêu đến mời Hồ Thanh quân sư đi thương thảo việc này.

Hồ Thanh nghe xong, im lặng suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Cút mẹ ngươi đi”

Ở một nơi khác,hôm qua Hạ Ngọc Cẩn bị nương tử chòng ghẹo, hắn thật không cam lòng, nằm trêm giường muốn quên chuyện đáng ghét đó đi, nhưng trí nhớ của con người thật là lạ, cái loại kích thích tràn đầy cảm giác xâm lược, sự khoái cảm xen lẫn sợ hãi này, vẫn như còn vương vấn trên người hắn. Hắn nghiêng trái lăn phải, trong đầu vẫn toàn là gương mặt tươi cười như ác ma của ai đó, muốn quên mà không thể nào quên được, muốn ngủ mà không làm sao ngủ được, đành phải âm thầm nguyền rủa tên khốn Diệp Chiêu này một trăm lần.

Tới tận lúc tờ mờ sáng, cuối cùng hắn cũng díp mắt, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Không ngờ lúc lâm triều hôm nay, thánh thượng hạ chỉ yêu cầu Lễ Bộ Thượng Thư gọi cả đám Kinh Triệu Doãn, Tuần Sát Ngự Sử vân vân đến hợp lực cố gắng hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi đoàn sứ của Đông Hạ, Lễ Bộ Thượng Thư đặc phái tùy tùng đến Tuần Sát Viện mời Ngự Sử, Lão Dương Đầu đứng ra nhận lệnh. Chờ ngược không thấy Hạ Ngọc Cẩn, chờ xuôi không thấy Hạ ngọc Cẩn, cuối cùng không nhịn được nữa, Lão Dương Đầu chạy thẳng đến Nam Bình Quận Vương Phủ, không có kết quả, lại chạy sang An Thân Vương Phủ, dưới sự trợ giúp của An Thái Phi, dựng vị Tuần Thành Ngự Sử đang nằm giả chết ở trên giường dậy.

Hạ Ngọc Cần ngoạc miệng ra ngáp, bực bội miễn cưỡng đến bộ Lễ họp.

Lễ Bộ Thượng Thư mở to đôi mắt mà nếu đem so với mắt chuột thì cùng lắm chỉ nhỉnh hơn một tẹo, vuốt vuốt chòm râu dê, cười tủm tỉm giao nhiệm vụ cho hắn: “Trung tuần tháng sau sứ giả Đông Hạ sẽ đến chơi, từ nay đến đó còn mười lăm ngày, trong khoảng thời gian này, hy vọng mấy vụ lưu manh gây lộn với trộm cắp lặt vặt ít đi một chút, vậy phải nhờ quận vương cố gắng nhọc công nhọc sức hơn.”

Hạ Ngọc Cẩn gật như gà mổ thóc.

Lễ Bộ Thượng Thư lại dặn dò: “Sứ đoàn sẽ đi qua phố Huyền Vũ và phố Thuận Thiên, đường xá phải sạch sẽ, không nên có rác rưởi linh tinh, mong Nam Bình Quận Vương giám sát quét dọn cho sạch.”

Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục gật như gà mổ thóc, một lát sau, cơn buồn ngủ hết, hắn vội vàng hỏi: “Ông bảo ta đi quét đường?”

Lễ Bộ Thượng Thư gạt đi: “Quận vương nói nhầm rồi, không phải để ngài tự mình đi quét, mà là giám sát quét dọn. Hơn nữa… thánh thượng cũng không mong muốn cháu mình phải mệt nhọc như vậy.”

Hạ Ngọc Cẩn hiểu ra: “Ta về giám sát Lão Dương Đầu, để Lão Dương Đầu giám sát cấp dưới đi quét dọn.”

“Đúng là như vậy.” Cuối cùng Lễ Bộ Thượng Thư cũng yên tâm, không còn lo lắng tên hỗn thế ma vương này làm hỏng chuyện, liên lụy đến bát cơm của mình.

Hạ Ngọc Cẩn nhận phân công xong, đang định về bàn giao công tác cho Tuần Sát Viện, trên đường đi vô tình nhìn vào phòng khách Bộ Lễ, đã thấy bên trong có hai bóng người đang ngồi ngay ngắn trên hai chiếc ghế thái sư bằng gỗ lim, đang bàn bạc cái gì đó. Bên trái là tướng quân với gương mặt lạnh lùng, bộ dạng trung hiếu tiết nghĩa, chính khí ngời ngời, tuy không nhiều lời lắm, nhưng từng chữ từng chữ đều như chém đinh chặt sắt, khiến người ta tin phục. Bên phải là quân sư không kiêu ngạo không xiểm nịnh, bộ dạng ấm áp như ngọc, siêu phàm thoát tục. Lời ra khỏi miệng ào ào như nước chảy, giọng điệu hài hước, từ ngữ tuyệt vời như châu ngọc.

Thật sự là một đôi cộng sự ra vẻ đạo mạo, cấu kết làm việc xấu rất giỏi.

Hạ Ngọc Cẩn vận hết khả năng dùng ánh mắt sắc bén nhất của mình nhìn chằm chằm vào tên khốn kiếp vô sỉ này, muốn cho Diệp Chiêu cảm nhận được phẫn nộ trong lòng hắn.

Diệp Chiêu nhận thấy ánh mắt “nóng bỏng” của hắn, mừng rỡ, nhỏ giọng hỏi Hồ Thanh: “Phu nhân của ta… đang liếc mắt đưa tình với ta phải không?”

Hồ Thanh nghiêm túc quan sát, nghĩ ngợi, rồi khẳng định: “Đúng vậy.”

Hạ Ngọc Cẩn đang ra sức trừng mắt với nương tử, chợt thấy Diệp Chiêu quay đầu, nhìn hắn mỉm cười. Đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết tan ra, khóe mắt còn cong cong lên, muốn bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu. Đến mức hắn choáng váng cả người, không hiểu vì sao mình hung dữ như thế, mà nàng vẫn có thể tốt tính như vậy?

Có câu bàn tay không đánh mặt cười, hắn tuy vô cùng oán hận, nhưng lại ngại không dám tiếp tục thể hiện ở đây, đành chán nản bỏ chạy.

Diệp Chiêu vội vàng phái người tới truyền lời: “Xin quận vương dừng bước, chờ tướng quân về cùng đi.”

Hạ Ngọc Cẩn gật đầu đồng thuận, quay lưng đi đã vụt một cái chạy như thỏ.

Diệp Chiêu ủ ê nhìn Hồ Thanh, hỏi: “Sao thế?”

Hồ Thanh không đợi nàng nói tiếp, giải thích: “Hắn đang ngượng.”

Diệp Chiêu ngẫm nghĩ.

Nàng nghĩ, có lẽ hành vi say rượu trêu ghẹo thật sự quá nôn nóng rồi? Còn nhớ hồi trước cường hôn tiểu cô nương nhà bên, làm con gái nhà người ta khóc như mưa mãi, nàng sợ bị cha mẹ trách mắng, đành phải trèo lên cây hái hoa, bắt chước khỉ làm trò, mua kẹo hồ lô, mua bánh hạnh… Hứa này hứa kia, dỗ suốt ba ngày, mới khiến đối phương bình thường trở lại.

Nhưng mà, Hạ Ngọc Cẩn không phải là con gái nhà lành, không phải là hoa khôi thanh lâu, mà là tướng công của nàng, là đại nam nhân, cho dù đẩy xuống tử hình tại chỗ cũng là chuyện quang minh chính đại, không cần phải vì việc nhỏ như thế mà lôi phong cách khuê phòng ra giận dỗi chứ?

Hồ Thanh phân tích: “Hắn nghĩ trước kia người ngươi trêu ghẹo không phải là hắn, cho nên ghen.”

Diệp Chiêu thừa dịp không ai nhìn thấy, túm lấy cổ hắn hỏi có muốn nếm thử chiêu vật mới nhất của Đông Hạ hay không?

Hồ Thanh lập tức chữa lời: “Có nam nhân nào bị nữ nhân trêu ghẹo mà lại vui vẻ được đâu?”

Diệp Chiêu đáp lời rất nhanh: “Nam nhân đến thanh lâu?”

Nói gì thì nói, quả thật Diệp Chiêu nhận thấy lúc Hạ Ngọc Cẩn giận dỗi rất đáng yêu, cảm giác lúc hôn lên cũng hay hay, nhất là ánh mắt sợ hãi bàng hoàng kia, y như ánh mắt con chồn tuyết lúc bị săn.

Tiến công nhanh quá, dọa con mồi chạy mất rồi.

Phải dùng mồi dụ dỗ hắn đến từng bước, từ từ nghĩ cách.

Lòng tự trọng của Hạ Ngọc Cẩn rất cao, vợ chồng chung sống với nhau, quyết không thể quá mạnh mẽ, tóm lại là phải cả hai cùng cam tâm tình nguyện mới được. Tình trường như chiến trường, rồi cùng sẽ xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn không thể khống chế, quan trọng nhất là phải một lần nữa thao túng lại tất cả trong lòng bàn tay.

Chung quy con người Diệp Chiêu rất bình tĩnh, nàng nhanh chóng bố trí xong xuôi mọi việc, kìm nén ham muốn đi trêu ghẹo một lần nữa xuống, định tìm Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục bồi dưỡng tình cảm.

Hạ Ngọc Cẩn thì đang vô cùng buồn phiền, hồi trước lúc hắn ở tiểu quan quán bị gã khách râu xồm trêu đùa, chỉ cảm thấy xuýt nữa thì ói ra, mỗi lần nhớ lại, đều như mơ thấy ác mộng. Nhưng khi bị Diệp Chiêu trêu ghẹo, nụ hôn mang mùi vị ngọt ngào loáng thoáng kia lại chẳng có cảm giác ghê tởm gì cả, chỉ khiến bản thân hắn vừa cảm thấy kích thích vừa cảm thấy sợ hãi.

Có lẽ vì Diệp Chiêu là nữ nhân, hoặc là nương tử của hắn.

Có lẽ vì Diệp Chiêu tuy giống đàn ông, nhưng ngoại hình cũng không tệ.

Có lẽ vì thái độ của nàng đối với mình và đối với người khác, có vẻ thân thiết hơn, quả thật cũng coi như chấp nhận được.

Nhưng hết thảy những điều ấy cũng không thể gộp thành lý do khiến hắn nhục mặt đi tha thứ cho đối phương.

Vợ chòng ghẹo chồng là hoàn toàn không chấp nhận được!

Vì thế, Hạ Ngọc Cẩn không thèm để ý Diệp Chiêu cứ xun xoe lấy lòng, ngày nào cũng đến Tuần Sát Viện, buổi sáng thì gật gà gật gù ngủ, buổi chiều túm vài tên đầu đường xó chợ đến dạy bảo, giám sát Lão Dương Đầu dẫn người đi quét đường, sau đó kiểm tra ba bốn thứ nữa, đến tận nửa êm mới về nhà, khiến dân chúng cảm động nước mắt lưng tròng, ngày ngày thắp hương cầu xin Bồ Tát để thánh thượng nhanh nhanh gỡ mũ ô sa của hắn xuống, để hắn về nhà ăn nương tử của mình đi.

Vì thế mà tâm trạng của Diệp Chiêu cực kỳ không tốt, mặc dù nàng tự kiềm chế rất giỏi, không giận chó đánh mèo trút giận lên người khác, nhưng đám binh lính trong quân doanh kinh thành thấy sắc mặt đáng sợ hãi hùng của tướng quân nhà mình, nhớ tới những việc làm hành vi trước kia của nàng, trong lòng vô cùng bất an. Có vài quan quân quen biết Hạ Ngọc Cẩn, nhận sự nhờ vả của các huynh đệ, không ngừng tìm hắn nói bóng nói thẳng, truyền thụ đủ loại phương pháp dỗ vợ, chỉ chờ mong hắn có lấy một chút tinh thần xả thân hy sinh, nhanh nhanh đi theo tướng quân, để cho quân doanh hết mưa trời lại tạnh, đừng bắt mọi người phải tiếp tục nhìn thấy gương mặt kinh khủng của Hoạt Diêm Vương nữa.

Gia đình lộn xộn, công tác bề bộn, nháy mắt nửa tháng đã trôi qua.

Ngày mai, sứ đoàn một trăm bốn mươi ba người của hoàng tử Đông Hạ sẽ vào kinh

Nguồn: truyen8.mobi/t20350-tuong-quan-o-tren-ta-o-duoi-chuong-31.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận