Cười ha hả mấy tiếng, Thiên Ảo Quỷ Tiêu ngắm nhìn bầu trời u ám phía trước, cất giọng có vài phần kỳ quái:
- Thái Âm xuất hiện, khí chí âm chí sát của nhân gian ngập tràn trời đất, khí chí thánh chí dương suy giảm yếu ớt vô cùng. Rất nhanh thôi, Thiên chi tam giới sẽ đối mặt với sự hủy diệt, Vực chi tam giới hẳn sẽ thống trị nhân gian, đó sẽ là thời khắc cho Tà Thần ngươi hành động, ngươi đã nghĩ ra ngươi sẽ làm gì chưa?
Hừ lạnh một tiếng, Tà Thần Chu Hỉ kiêu ngạo nói:
- Gặp phải Thiên Tà nhận, thần quỷ cũng phải chết. Ai muốn chạm đến ta, hắn tự mình lãnh lấy thống khổ. Giờ đây, ta cho ngươi một cơ hội nữa, hãy nói thật mục đích của ngươi, nếu không ta sẽ thử xem ngươi, được gọi là cao thủ Quỷ vực, thật lực gia tăng nhiều ít thế nào vào thời điểm Thái Âm Tế Nhật.
Lời vừa dứt, nhãn thần lạnh lại, một luồng sát khí sắc bén lợi hại bắn thẳng ra, khiến cho Thiên Ảo Quỷ Tiêu toàn thân chấn động, khẽ quát lên một tiếng kinh hãi.
Lắc mình lùi lại ba trượng, Thiên Ảo Quỷ Tiêu kinh dị thốt:
- Không hổ là truyền nhân của năm đại tà binh, thực lực quả nhiên khiếp người. Chỉ có điều hôm nay ta không phải đến đây để cùng ngươi động thủ, ta muốn báo cho ngươi một việc, biết đâu ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.
Tà Thần Chu Hỉ lãnh đạm nói:
- Có thể ngươi phải thất vọng, bổn Tà Thần gần đây tâm tình không được tốt, đối với mọi việc đều không cảm thấy hứng thú.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu trong lòng đã có chủ ý nói:
- Chuyện này chắc chắn sẽ làm ngươi cảm thấy hứng thú, bởi vì nó liên quan đến phân hạng và mạnh yếu của năm đại tà binh khí.
Tà thần Chu Hỉ ánh mắt khẽ động, lạnh lùng hỏi lại:
- Thật sao? Ngươi chắc ta sẽ quan tâm đến vấn đề đó?
Thiên Ảo Quỷ Tiêu đắc ý nói:
- Ngươi nếu không quan tâm thì hà cớ gì phải hỏi như thế? Tốt, không nói lời thừa nữa, cứ thẳng thắn thôi. Giờ đây, năm đại tà binh đã xuất hiện bốn, duy chỉ còn Liệt Nhật Long thương của Yêu vực tạm thời còn chưa nghe thấy động tĩnh gì, nhưng chắc cũng không lâu nữa đâu. Còn trong bốn đại tà binh trước mắt, hiện nằm trong tay của Sát Huyết Diêm La, Ma Thiên tôn chủ, Giang Nam tài tử và ngươi. Luận về thực lực, trong bốn người các ngươi Sát Huyết Diêm La là mạnh nhất, nhưng hiện tại hắn ta đang bị thương rất nặng.
Tà Thần Chu Hỉ lãnh đạm cười nói:
- Ngươi muốn mượn đao giết người? Hắn không phải là Diêm Quân của Quỷ vực các ngươi sao? Ngươi vì sao trái lại muốn đối phó hắn?
Thiên Ảo Quỷ Tiêu âm hiểm nói:
- Hắn đích thực là Diêm Quân của Quỷ vực, nhưng ta cũng không phải là thuộc hạ của hắn. Hắn chết đối với ta tự nhiên sẽ có chỗ tốt.
Tà Thần Chu Hỉ nghi hoặc nói:
- Ngươi rất minh bạch, chỉ có điều ngươi nói như vậy, không phải sẽ khiến ta do dự hoặc có thể rút lui sao?
Thiên Ảo Quỷ Tiêu thần sắc điềm nhiên, không quan tâm đáp:
- Sự tồn tại của Sát Huyết Diêm La, dĩ nhiên đối với ta có ảnh hưởng rất lớn, nhưng ảnh hưởng cuối cùng đối với ngươi sẽ càng lớn hơn. Bởi vì giữa các ngươi có một mối liên hệ mật thiết, đó là năm đại tà binh. Với tính cách cuồng ngạo của hắn, trước mắt tạm thời bận rộn ứng phó với chánh đạo, một khi mọi chuyện đã hòa hoãn trở lại, chắc chắn sẽ đối phó ngươi.
Tà thần Chu Hỉ nghe thấy cười lớn, trào phúng nói:
- Nói không căn cứ, ngươi đơn giản chỉ miễn cưỡng nói thôi, muốn đem việc đó đẩy lên mình ta, quả thật không có sức thuyết phục rồi. Theo như ngươi nói, thiên hạ ai ai cũng đều có thể trở thành địch nhân của ta, như vậy ta không phải cần giết toàn bộ người trong thiên hạ mới có thể an tâm được chăng?
Thiên Ảo Quỷ Tiêu không hề để tâm, cũng không giải thích lí do lời nói của mình có nhiều sơ hở như vậy, tiếp tục nói:
- Cho là ta nói có phần khiên cưỡng, nhưng ngươi một chút cũng không động tâm chăng? Hơn nữa, ngươi có chắc ta đã nói tất cả những gì ta biết với ngươi sao?
Tà Thần Chu Hỉ lạnh lùng nhìn hắn, thấy hắn gương mặt bình tĩnh, không nhịn được nói:
- Ngươi còn ẩn giấu chiêu số lợi hại nào thì cứ tung ra, xem xem đối với ta có hữu dụng hay không.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu điềm nhiên cười khẽ một tiếng, xoay mình vừa ly khai, vừa lên tiếng:
- Sát Huyết Diêm La từ khi chịu thiệt nặng nề dưới tay Kiếm Vô Trần, cuối cùng đã đào tẩu đến Thiết Tùng lâm. Nơi đó cách đây khoảng năm trăm dặm về phía tây. Trong lúc đào tẩu, Sát Huyết Diêm La tấu xảo bị một người vô tình phát hiện, âm thầm theo dõi phía sau, tính chuyện đoạt lấy Huyết Sát Chiến phủ trong tay hắn. Còn về tên tuổi người này ta cũng không rõ, bất quá chỉ nghe nói hắn đã từng đến Quan Đế sơn, lúc đó có một huynh đệ tốt gọi hắn là lão tam.
Tà Thần Chu Hỉ biến sắc, phẫn nộ hỏi lại:
- Ngươi dám lừa gạt ta?
Thiên Ảo Quỷ Tiêu thân ảnh đã đi xa, nhưng thanh âm truyền lại rành mạch:
- Đã không tin thì cứ coi như ta đánh rắm được rồi, ngươi không cần phải nổi giận đâu. Ha ha ha…
Tà Thần Chu Hỉ hậm hực nói:
- Ngươi tốt nhất đừng có lừa ta, nếu không Thiên Tà nhận của ta quyết không dung tình.
Nói rồi thân ảnh lóe lên, biến mất giữa không trung.
Sau khi Thiên Tuyệt Tà Thần đi mất về phía tây, Thiên Ảo Quỷ Tiêu lóe lên hiện ra, nhìn về hướng tây, cười ha hả nói:
- Lời xưa đã nói, lời của quỷ ngay cả ông trời cũng không tin được, mà ngươi lại tự mình rơi vào tròng, sao có thể trách ta chứ? Ha ha ha.
Tiếng cười đắc ý theo gió bay đi, nhưng một thanh âm lạnh lùng vô cảm đột nhiên truyền lại:
- Ngươi cũng không nên cười đắc ý quá.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu lập tức ngưng cười, kinh hãi chuyển mình nhanh chóng, quát lớn:
- Kẻ nào đang nói, mau ra đây!
Một tiếng cười lạnh, tàn khốc, thanh âm đó lại cất lên:
- Ngươi vốn cũng biết cảm giác như vậy là không dễ chịu a, như thế nào, hãy nhìn vào giữa bầu trời, có thể phát hiện ra ta không?
Thiên Ảo Quỷ Tiêu hơi bình tĩnh trở lại, thận trọng thốt:
- Cao thủ có thể ẩn tàng thân ảnh và khí tức, trong tam gian thất giới cũng không phải là ít. Nhưng có thể lẩn tránh không lộ tung tích trước mặt Thiên Ảo Quỷ Tiêu ta, chỉ có một khả năng, ngươi không chỉ dựa vào năng lực của bản thân mình.
Trên không trung âm thanh hơi có chút kinh ngạc, tán thưởng vang lên:
- Ngươi cũng có mấy phần thông minh, có thể nhanh chóng đoán ra. Đã thế, ta cũng không ẩn tránh ngươi nữa.
Nói rồi kỳ quang lóa sáng giữa không trung, chỉ thấy một con kỳ thú tám mắt mang trên lưng Ma đồng Dao Quang xuất hiện cách Thiên Ảo Quỷ Tiêu khoảng ba trượng.
Kinh khiếp nhìn vào Bát Bảo, Thiên Ảo Quỷ Tiêu nghi ngờ nói:
- Là ngươi, ngươi như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?
Dao Quang lãnh đạm nói:
- Ta vốn chỉ đi ngang qua thôi, chỉ vì nhìn không quen hình dạng đắc ý của ngươi, nên mới ra mặt một lần, xem lúc ngươi kinh hãi thì biểu hiện như thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Thiên Ảo Quỷ Tiêu cười khan, tròng mắt chuyển động, cất tiếng hỏi:
- Nói như thế, ngươi không biết trận chiến giữa Kiếm Vô Trần và Lục Vân?
Dao Quang hừ lạnh nói:
- Ngươi lại muốn diễn vở kịch quỷ quái của ngươi rồi, ngươi không nhận ra lúc này thi triển chiêu đó là rất ngu xuẩn sao.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu cười âm trầm vài tiếng, lên giọng phủ nhận:
- Ta không có ý như vậy, ta chỉ là biết được một số tình huống lúc đó, ngươi có muốn biết hay không?
Dao Quang hừ giọng nói:
- Ta nói không muốn, ngươi sẽ không nói sao?
Khuôn mặt đang cười trở nên rắn lại, Thiên Ảo Quỷ Tiêu xấu hổ nói:
- Ma đồng ngươi quả là người đúng như tên, niên kỷ còn nhỏ nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, kinh nghiệm không nhiều, nhưng mưu trí cao thâm. Được, ta không vòng vo với ngươi nữa, cũng chỉ là những tin tức lỗi thời, cung cấp miễn phí cho ngươi.
Dao Quang không nói, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu cũng không để ý, điềm nhiên nói:
- Lần này Kiếm Vô Trần lập mưu muốn lấy Trương Ngạo Tuyết, để dẫn dụ Lục Vân vào bẫy. Kết quả là Lục Vân đến thì đến rồi, đáng tiếc còn chưa gặp được Trương Ngạo Tuyết, trái lại bị Diệp Tâm Nghi giả mạo, đánh cho Lục Vân một chưởng. Chỉ có điều Lục Vân cũng không đơn giản, hoàn toàn không thụ thương. Sau đó, Quỷ vực tham gia, ba phe hỗn chiến, Lục Vân đánh Chánh Đạo liên minh đến trọng thương, rồi sau đó Huyền Phong môn đột nhiên tập kích, lại đả kích Kiếm Vô Trần thêm một lần nữa. Mà đúng vào lúc đó, một người bất ngờ xuất hiện, tố cáo với Lục Vân về tin tức của Trương Ngạo Tuyết, ai ngờ lại vì thế mà lại trở thành đưa tiễn tính mạng của Thương Nguyệt.
Dao Quang ánh mắt khẽ biến đổi, lạnh lùng nói:
- Sau đó thì thế nào?
Thiên Ảo Quỷ Tiêu trả lời:
- Sau đó, Lục Vân giận dữ vô cùng, sử dụng con kỳ thú bên mình giết chết Ngũ Thải đại bàng của Thiên Kiếm viện vừa đến ngăn cản, khiến cho Chánh Đạo liên minh rơi vào tuyệt cảnh, còn hắn tự mình đi truy tìm thi thể Thương Nguyệt. Cuối cùng, Chánh Đạo liên minh thất bại bỏ chạy, Sát Huyết Diêm La trốn đi, Huyền Phong môn chủ trước khi chết còn khơi dậy Thái Âm Tế Nhật, tất cả kết thúc như vậy.
Dao Quang cười lạnh nói:
- Tin tức này của ngươi quả thực đã quá lỗi thời, chẳng còn có chút giá trị sử dụng nào.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu thản nhiên nói:
- Cho dù là ai, không thể câu nói nào, thời khắc nào cũng có mục đích. Ta cho ngươi biết, cũng chỉ là miễn phí cung cấp, không có ý đồ gì cả. Đương nhiên, ngươi có thể cho là ta có ý đồ khi nói như thế, còn ý đồ như thế nào, ngươi cứ tự mình đoán đi.
Dao Quang chăm chú nhìn giây lát, thấy hắn không giống có âm mưu, vì thế cất tiếng:
- Đã là như vậy, ngươi nói cũng đã nói xong rồi, sao còn chưa đi?
Thiên Ảo Quỷ Tiêu hỏi ngược lại:
- Ta ở đây đợi người không được sao?
Dao Quang lãnh đạm thản nhiên nói:
- Ta nói không được, ngươi đi hay là không đi?
Thiên Ảo Quỷ Tiêu tròng mắt nheo lại, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn động thủ?
Dao Quang hừ giọng nói:
- Ta thấy ngươi không vừa mắt, thế nào?
Cảm nhận được ma khí khiếp người phát ra từ thân thể Dao Quang, Thiên Ảo Quỷ Tiêu trầm tư giây lát, cuối cùng chọn cách rời đi.
Trong lúc đi, Thiên Ảo Quỷ Tiêu hỏi lại:
- Ngươi thật chỉ đơn giản nhìn thấy ta không vừa mắt thôi sao?
Dao Quang cười tà đạo đáp:
- Ngươi muốn biết rất đơn giản, lưu lại đừng đi, cuối cùng ta sẽ cho ngươi biết.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu không cam lòng trừng mắt nhìn Dao Quang một cái, sau đó trong tiếng hừ giận lắc mình li khai.
Nhìn không gian trống trơn xung quanh, Dao Quang nói với Bát Bảo:
- Chúng ta đã chậm một bước, giờ đây có đến kịp cũng đã quá muộn rồi.
Bát Bảo hống lên một tiếng nho nhỏ, như an ủi hắn.
Vì thế, Dao Quang thôi đi vẻ mất mát, chấn chỉnh lại tinh thần nói:
- Không nói chuyện này nữa, ta tin tưởng Lục thúc thúc là người mạnh nhất. Hiện tại, chúng ta đến Trừ Ma liên minh, ta nghĩ ở nơi đó nhất định sẽ đợi được thúc thúc. Đi thôi.
Bát Bảo kêu nhẹ một tiếng, toàn thân hào quang chuyển động, mang Dao Quang li khai.
Mà ngay sau khi hắn rời đi, Thiên Ảo Quỷ Tiêu bất ngờ quay lại, lẽ nào hắn đúng là đợi người? Đáp án sẽ nhanh chóng được biết, đích thị là hắn đang đợi ai đó, bởi vì người hắn đợi không lâu sau cũng tới rồi.
Cách vài trượng, Thiên Ảo Quỷ Tiêu nhìn Trúc Tiên đang từ từ đi tới, cười khổ nói:
- Ngươi lúc nào đã thay đổi thành không đúng giờ rồi, hại ta đợi ngươi lâu như vậy.
Trúc Tiên nhẹ than:
- Thái Âm xuất hiện quá đột ngột, khiến ta có chút kinh ngạc. Ta liên tục tính toán ngày tháng, ai ngờ lại là hôm nay.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu nói:
- Thôi đừng nói những chuyện này nữa, tu vi của ngươi càng tinh tiến rồi, chỉ có điều trên thân thể ngươi tựa hồ có nhiều hơn một luồng âm khí, nguyên nhân bởi vì Thái Âm Tế Nhật chăng?
Trúc Tiên gật đầu nói:
- Đúng vậy, tam gian thất giới mọi sinh linh cũng đều bị ảnh hưởng, làm thế nào ta có thể trốn thoát được. Gần đây, ngươi đang bận rộn chuyện gì, tựa hồ đang mưu tính việc gì đó