Đóng góp: Một cảm nhận mới cho cuộc sống của anh
Khi ko có em bên cạnh, chỉ có 1 mình anh
Để rồi biết rằng anh đang bị mất thăng bằng
Nỗi buồn nó cứ trôi theo 1 đường thẳng
Tim anh đau thắt, chợt gọi tên em lên!
Một dòng nước mắt, rồi ko có em bên
chỉ có tiếng vang ở đầu kia vọng lại
Đảo mắt 1 vòng trong căn phòng thì không ai
Từng nhịp beat như đang chảy vào tai
Và thêm lần nữa anh ra bài
Vẫn cái cảm xúc này
Như chính ngày hôm qua
Chợt nhớ, chợt khóc, chợt lóe trong đầu chút hi vọng, như anh nghĩ
Rồi chợt mỉm cười với những gì/ a đang hình dung ra
Vẫn là cảm giác cũ… lại được có em, được bên e và tất cả
Cảm xúc của ngày xưa ấy thoáng hiện về/ nhưng thật là mong manh
chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi đi thật nhanh…
và a đã cố nắm lấy đôi tay ấy ..như theo 1 quán tính
nhưng em quay đi chỉ còn thấy lại đôi bờ vai xinh
về phía khuất.. dần xa dần/ rồi vụt mất trong vô định…
đó chỉ là ảo giác thôi…. diễn ra rất thật ở trước mặt
vị đăng đắng ở trên môi… lăn xuống từ 2 dòng nước mắt
muốn quên đi e sao a vẫn k đủ lí trí/ để dứt khoát tất mọi quyết định
Nếu như đây là bộ phim thì/ nó là bộ phim ko lời cũng ko người thuyết minh
Những cuộc cãi vã luôn bắt đầu, bằng những câu chuyện ko đầu cuối
Và một trong hai ta chẳng ai cho rằng, màu xanh hòa bình là màu cuối
Giờ đây thì hết rồi
Đâu còn nữa cái thời, ngồi chờ đợi từng tin nhắn,
chăm sóc cho nhau từng bữa ăn
từ sâu trong đáy lòng, a ko muốn điều này diễn ra
Nhưng Nào đâu ai có thể/ kiểm soát mọi chuyện được tất cả
Để rồi tự mình biến nhau thành 2 người xạ lạ
Nỗi buồn thì nên xóa
Vậy mà a cứ giữ nó mãi.. để làm gì ,….
đắm chìm trong u mị
ko thể nhớ nhưng cũng k thể nào quên
Đến b.h a lại có được hơi ấm từ nơi em!
Đến b.h khoảng cách giữa 2 chúng ta mới đc thu hẹp
Và Đến b.h xóa bỏ đc tất cả những lỗi lầm trc kia anh từng đem
biết b.h cho đến bao giờ đây hả em!?
Minh đã chia tay nhau 4 tháng rồi còn đâu
vẫn chưa thể quên, vẫn chưa hề hết hi vọng
vẫn ngỡ mình còn nhau và những điều khúc mắc ở bên trong
cánh cửa trái tim a… ko biết nên mở hay nên đóng..
A muốn được ngắm 1 lúc… nét môi cười thật xinh
nhưng khi a thấy em hp …bên ngta qua bức hình
A mới thực sự thức tỉnh
Rồi lại ko biết nên vui hay nên buồn, bỗng dưng nước mắt a rơi
đôi chân ko còn được giữ vững
vô thức lù về phía sau choáng vạng đặt lừng vào bước tường
một điều đã biết trc’
nhưng sao a vẫn k thể đón nhận nó được
a vẫn còn yêu em, rất nhiều!
đã bao nhiêu lần đồn hết can đảm để nói điều đó với em
không làm được để rồi nhiều lần trở thành thói quen….
Muốn kéo em lại nhưng lời nói/ nghẹn ở giữa đầu môi
Muốn xóa đi em nhưng sao hình bóng đó day dứt mãi đó ko thôi
Nụ cười hòa lẫn với niềm đau
Từng nhịp hòa lẫn với từng câu
Cứ ngỡ cứ mong cứ chờ và rồi mới biết ko còn nhau
Để một lần nữa a tự hỏi rằng là e b.h đang ở đâu….??
Đến b.h a lại có được hơi ấm từ nơi em!
Đến b.h khoảng cách giữa 2 chúng ta mới đc thu hẹp
Và Đến b.h xóa bỏ đc tất cả những lỗi lầm trc kia anh từng đem
biết b.h cho đến bao giờ đây hả em!?