Đóng góp: Ver1:
Quang Định
Anh đã mệt mõi . và đôi chân a k thể nào bước tới
Em đừng có nói cũng chỉ là giả dói thôi . thật sự là a chưa mún wen nhưng e sẽ là điểm bất đầu cho 1 ngày mới
Đây là bài thứ mấy a vít về e rồi k bít
Trong tim chịu nhi`u vết thương dù a có vít 100/1000 bài đi nửa chắc e cũng k cần bít
A k cần thiết là tình cảm kia em trao ai . nhưng mà sao e vô tình bỏ lại mình a trên con đường dài
A Yếu đúi lắm hãy kéo a đứng dậy đi
Hãy cho a đi cùng e trên con đường này
Cũng chỉ là mơ thôi viết rồi lại nhớ . nhớ r` lại cố quên
Cần bao nhiêu thời gian để quên ?
A k bít đc đâu .. a xin em đừng đem trái tim a ra để cá cược … Đau
Ver 2:
KD
Hôm nay ngày mấy rồi……anh cũng không biết nữa….
Khi xung quanh anh 1 màu đêm u tối em đã đi ngủ chưa
Mình đã từng hạnh phúc như những cặp tình nhân trong truyện xưa…
Nhưng mà rồi em cũng ra đi để anh trở thành một kẻ tiễn đưa…
Em biết đó ,//// anh sẽ không cố gắng nhiều nữa đau….
Chiếc nhẫn nhỏ ///nay bỏ xó vì nó sẽ không còn là của nhau…
Quên em qua thời gian với anh chữ này sẽ không có trong quyển từ điển….
Vì đơn giản yêu thật sẽ khó đối diện với cảm xúc của tự nhiên…
Người ngoài cứ nói tại sao anh quá yêu và đó là sai lầm
Vì đơn giản em ko nắm tay anh mà đưa tay đó cho ai cầm….
Khó quá……..anh đã từng nghĩ đến cái chết….
Vì anh đau lắm……..muốn đưa mọi việc vào chấm hết….
Hết rồi….xa thôi…..níu kéo 1 đôi chân thật vội….
Người di trước, vội quay bước bỏ lại sau lưng chỉ 1 mình tôi…
Mưa rồi….sẽ trôi đi /những ký ức cu?a ngày tháng đã củ….
không nhớ nữa kỉ niệm xưa và bước đi con đường đã ngủ
Ver 3
Jake.P
Mục rỗng trong sương mù ảo ảnh , nhẹ nhàng như chiếc lá trên cành
Căn nhà yếu ớt làm sao chống chọi với 1 cơn sống mạnh
đừng hỏi tại sao mây vẫn bay và gió nó vẫn thổi
cứ như lòng người có trắng có đen cũng rất dễ thay đổi
chiếc hợp màu đỏ chứa đựng tất cã wa' khứ ở trong đấy
A ko dám mở nó ra lần nữa chỉ có thế nhìn ngắm nó hàng ngày
A cầu mong cho 1 sự êm dịu nhẹ nhàng như ánh trăng
A muốn tâm hồn như 1 nốt trầm giữa 1 bản nhạc lặng
đôi chân vẫn đang chạy trốn niềm vui vì nó mang đầy sự giả tạo
tình yêu mang đầy màu sắc nhưng mà h đây nó trở thành 1 màu
trở thành màu đen tâm tối của sự cô đơn và đau buồn
khi từ chân trời xa mờ màng đêm đã chợt dần dần buông
hiện tại nặng nề trối chặc chồng chéo ngang dọc những nghĩ suy
A ko pải người ích kỷ nên anh để cho e bước đi
thấp lên 1 ánh hồng ấm áp cho đời ta
chẳng làm dc gì mình đã biết mình đã mất tất cả