Đóng góp: Em . đã bao giờ em xoá đi một dòng chữ mà do chính tay em viết để tặng 1 người thân yêu nào đó ? em có từng ? đành tâm quên những nụ hôn ngày đó đành tâm quên những yêu thương ngày đó gạt đi em có từng ? gạt đi năm tháng phút giây gần nhau em có từng ? nhìn theo cơn gió cùng mây về đâu em có từng ? Để cây bút chì mòn mỏi tìm theo những dấu chân. Để trang giấy nhoè mực hoen tàn phai theo tháng năm, Về đâu ? để con tim ấy gạt hết nỗi buồn ? Về đâu ? Để giọt nước mắt còn có chỗ chôn ? Đi về đâu ? Để khi em đi ko còn thổn thức ! ko còn chỗ trống trong căn phòng lạnh ai oán những trái ngang ! Để ngày mai, tia nắng đốt cháy tàn úa đêm dài và bàn tay, nhẹ nâng phím đàn vốn bẻ làm hai và nhìn lại, sẽ ko còn những nỗi đau tồn tại và nhẹ nhàng lê bước chân vượt qua nơi tim ai !
Có lúc, muốn cất bước đi
Nhưng khi, có những bước chân
Níu kéo,cố gắng bước qua
Tay buông, chân bước ko dừng
Nước mắt vẫn cứ mãi rơi
Trong gương em đứng mãi thôi
Dối trá vẫn cứ tốt hơn
Lang thang theo giấc mơ buồn
Sao em ko đốt cháy hết đi ?
Trong khi anh đang níu kéo những gì ?
Trong cơn mưa nước mắt ướt my
Mưa giăng rơi,nơi đôi vai anh, thấy bóng em như đang khuất dần
-p2:………� ��� sao xa quá !
Màn đêm điếu thuốc mưa rơi cùng điệu nhạc, mặc cho ngoài tai âm thanh bị lệch lạc. Đâu có trăn trở thêm 1 lần thứ 2, nghĩ về em là đã quá đủ cho đau đầu that’s right. Và anh đã cố, tìm lại cho mình 1 nơi chốn yên bình và anh đã cố, xoá tên em ra khỏi những tấm hình. Nhưng khi nhìn lại, bỏ dỡ những gì mà ta đã chung vai thì em phải biết, đau thương thế này là do ai ! Nếu biết khi xưa, em ko nhẫn tâm xoá đi 1 tờ giấy thì h phải thấy hạnh phúc 2 đứa năm chăt đôi bàn tay. hay có thể anh mang 1 lời nói dối làm lá chắn, mà có thể trong vở kịch này anh ko được may mắn, anh là diễn viên đồng thời là nhà viết kịch bản, nghĩa vụ của anh là làm câu chuyện ko chán nản. Kết thúc đơn giản, khán giả sẽ buông lời chỉ trích, còn nếu thành công, quá hay ko 1 lời giải thích !
….xa quá…… đã xa… rất xa…. Mất rồi…..