Đóng góp: Nó đã cho
mày biết đôi chân mày đang đứng chỗ nào
Nó đã giúp cho mày
đương đầu với cơn bão
Tương lai của mày không còn
là những điều hứa hẹn
Những ước mơ không trọn vẹn
Đứng trên đỉnh núi cao
và đón những cơn gió nhẹ
Mong tâm can được thanh thản hơn
nơi không gian lặng lẽ
Hướng đến ánh mặt trời
cho đến khi hoàng hôn buông trôi
Mày lại cảm thấy bóng tối
khiến mày khép mình bên cuộc đời
Đội chiếc mũ kín
kéo cao cổ áo
Lầm lũi trên con đường
và không muốn gặp người nào
Giật mình khi có ai đó gọi tên mày
Mày sợ họ nhận ra mày sao ?
Mày đã từng là một niềm tự hào
Đã từng tìm thấy
trong cuộc sống những thứ ngọt ngào
Đã từng chấp nhận
để mong một ngày nào đó
điều này
đáng để hi sinh nhưng thật không dễ
Vì có lẽ
trong từng bước mày đã đánh mất một số thứ
Có thể
mày không muốn nghe bất cứ điều gì về tương lai
Vì thực chất
nó không có gì một chút hứa hẹn
Và thắp một ngọn lửa
khi không có ai kề bên
Và mày chỉ muốn
bài hát của mày sẽ được cất lên
khi mày là một thằng không tên
Mày không muốn vượt quá giới hạn đường chân trời
nơi đích đến
Vì mày biết đi trong bão tố
làm sao có thể bình yên
Say trong giấc mơ
thì làm sao có thể thực hiện
Mọi thứ khiến mày ngã quỵ trên mặt đất
và mất thăng bằng
Giờ chỉ còn một ánh trăng,
sầu vương
Để mày có thể ngồi và suy nghĩ về những cái được-mất
Điểm tựa cuối cùng của mày là Viet Dreamerz
Nhưng những ngày đầu mày đặt chân vào đó thật xa lạ
Và giờ cũng cùng với một cảm giác đó
khi mày quyết định phải bước ra
Tất cả những ánh mắt đang nhìn vào mày
Nhưng đó không phải vì họ chú ý
họ thích mày
Bước đến ranh giới của những hố sâu khi mày
đã nhụt chí
Và nhìn lại
khoảnh khắc của mày trong cuộc đời
Đó là những điều nhỏ bé
nhưng lại làm cho mày cười
Mày bật cười
mày cố cười
mày sợ khi phải cười
Và giờ mày không còn có thể cười
vì đó là lần đầu tiên khi mày phát hiện ra tình yêu tuyệt vời
Đó là khi
mày sát cánh cùng với những người..anh em
Và niềm tự hào
khiến mày không phải nghĩ ngợi
Nghe lại những bài hát
theo thời gian và từng giai đoạn
Có phải vô tình ?
vì làn khói này đã khiến nước mắt mày rơi nhẹ 2 hàng
Và ngày từng ngày trên suốt con đường
chạy xe về nhà là mày và cảm giác đơn độc
bước chậm bước nhanh
Đặt giấu giày chệch choạc cùng những tiếng thở gấp
Mở mắt
Một ngày không phải chứng kiến thêm điều gì giả và thật
Mệt mỏi với những âm thanh
vần điệu lạc lõng trong nhịp đập
Có lẽ đã quá đủ cho mày hiểu rằng
Đã có những khoảnh khắc
có những ý nghĩa quan trọng
trong cuộc đời mày
mà mày đã đánh mất
Và nhấc điện thoại lên
Và không có ai cả
nhìn mày ở trong gương
Và chẳng có nơi nào
sự thật mờ dần
và những lời dối trá ẩn hiện rõ hơn
Có phải không khi đôi mắt mày cần gột rửa ?
Có phải không khi đôi tay phải đưa ra một lần nữa ?
Tất cả những âm thanh đời thường
bắt đầu xáo trộn với nhau rối loạn
Và mày không thể hiểu được ý nghía của cảm giác
Mày không tìm được cách bỏ lại quá khứ sau lưng
níu gần tương lai
Vì thực sự