Mai Hoa Tiễn Biệt Những Ngày Buồn

Đóng góp: TIỄN BIỆT NHỮNG NGÀY BUỒN

Cõi người ta
Cõi người ta
Niềm vui thì ít xót xa thì nhiều
Nông nổi giữa trăm chiều dở dang
Nông nổi giữa trăm chiều dở dang
Em ơi chiều đổ nắng vàng
Cớ sao mưa đổ cắt ngang đường về...
Em vê gói bánh phu thê, gói đi gói lại cõi mê lòng mình
Ngỡ rằng sau cuộc chiến chinh
Đôi vai anh ghé ghé xuống tìm em
Sắc rồi Không!
Sắc lại Không!
Cõi người với những mênh mông tràn trề
Gió xiêu xiêu
Sương xiêu xiêu
Mở lòng ra hết u mê
Sắc rồi Không!
Sắc lại Không!
Em vể gói bánh Phu Thê
Trăng soi ngõ nhỏ chim về ngủ đêm
Người ơi, người ơi, buồn có buồn thêm

Bao giờ hết gió mùa đông
Người ơi, người ơi gánh trái ngang
Cho anh gánh với đa mang đường về

Cõi người ta
Sắc rồi Không.

Nói thêm:
Theo quan niệm về nhân sinh của Phật giáo, muôn vật do sự biến đổi mà sanh ra, vốn không có thiệt. Thân thể của chúng ta hay của vạn vật là Sắc, chỉ có tạm trong một thời gian sống, sau đó chết đi, xác thân rã tan biến trở lại thành Không. Rồi từ chỗ Không lại biến hóa thành hình tướng tức là Sắc.
Ai nhận biết được chơn lý Sắc Không nầy thì không còn chấp cái Sắc tướng, tức là chấp cái xác thân nơi cõi trần nầy, thì người đó dứt được phiền não.
Các vật sống trên cõi trần không bền bỉ, thấy có đó (Sắc) rồi lại mất đó (Không). Sự có không ấy rất dễ dàng và mau lẹ như bọt nước trôi sông, như sương đeo ngọn cỏ.
Hơn nữa, cõi trần thuộc Dục giới, con người ham muốn tham lam, ưa vật nầy thích vật nọ và muốn gom về mình càng nhiều càng tốt. Cái túi tham không đáy chứa mãi chẳng đầy.
Lòng tham dục khiến con người đắm đuối mãi trong Tứ Đổ tường: Tửu, Sắc, Tài, Khí, sa mê vào bả lợi danh, cứ quanh quẩn trong trường mộng ảo, không xét kỹ cuộc đời nầy là giả tạm. Các vật sắp bày trên mặt đất đều phải bị hư hoại, mà cứ tham lam bo bo giữ lấy, bỏ chỗ thật mà đi tìm cái giả. Cả cái xác thân nầy cũng là giả tạm, khi xác thân hư hoại thì linh hồn sẽ rời bỏ xác thân để trở về chỗ Hư Không.
Chúng ta cũng nên nhớ rằng, cái Hư Không đó không phải là hoàn toàn trống rổng, không có gì, mà cái Hư Không ấy là một khối sinh động mãnh liệt vô biên, bao gồm đủ mọi cảnh giới, mọi trạng thái, đủ các pháp, mà từ đó sanh ra tất cả.
Không sanh ra Sắc, rồi Sắc trở lại thành Không. Vạn vật cứ thế biến đổi một cách tuần hoàn trong vòng sanhtử luân hồi.
Sắc không là chỉ giáo lý của Phật giáo, hay chỉ sự tu hành.
Nguồn: mp3.zing.vn/bai-hat/Tien-Biet-Nhung-Ngay-Buon-Mai-Hoa/IW6OI70O.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận