Ca dao: Lúc đêm sương sương lạnh trăng mờ, Canh tàn, rượu tỉnh, lúc bấy giờ em nghĩ thương thân, Em tiếc thay trong giá trắng ngần, Nỡ gieo mình vào đám phong trần mà chơi, Chốn hang sâu lẩn khuất hương trời, Non xanh nước biếc để ai người biết cho, Con chim khôn đã mắc phải dò, Vui gì cái kiếp giang hồ hỡi chị em ơi, Tính đốt tay quá nửa xuân rồi, Đầu xanh mấy nỗi da mồi tóc sương, Kiếp hồng nhan nghĩ đến
Lúc đêm sương sương lạnh trăng mờ Canh tàn, rượu tỉnh, lúc bấy giờ em nghĩ thương thân Em tiếc thay trong giá trắng ngần Nỡ gieo mình vào đám phong trần mà chơi Chốn hang sâu lẩn khuất hương trời Non xanh nước biếc để ai người biết cho Con chim khôn đã mắc phải dò Vui gì cái kiếp giang hồ hỡi chị em ơi Tính đốt tay quá nửa xuân rồi Đầu xanh mấy nỗi da mồi tóc sương Kiếp hồng nhan nghĩ đến mà thương Tài tình chi lắm để mang nợ đời Trông non sông mà thẹn với Trời Khi vui vui gượng, khi cười em cười suông Ruột con tằm trăm mối tơ vương Bên trời góc bể biết gởi can trường vào đâu Ai về nhắn ả Mạc Sầụ
Có bản khác: Không có câu 13: Trông non sông mà thẹn với Trời
Lúc đêm sương sương lạnh trăng mờ, Canh tàn, rượu tỉnh, lúc bấy giờ em nghĩ thương thân, Em tiếc thay trong giá trắng ngần, Nỡ gieo mình vào đám phong trần mà chơi, Chốn hang sâu lẩn khuất hương trời, Non xanh nước biếc để ai người biết cho, Con chim khôn đã mắc phải dò, Vui gì cái kiếp giang hồ hỡi chị em ơi, Tính đốt tay quá nửa xuân rồi, Đầu xanh mấy nỗi da mồi tóc sương, Kiếp hồng nhan nghĩ đến