Ác Ma Pháp Tắc Chương 1 . Tiền vô cổ nhân


Vô Lương Gia Đinh

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Chương 1. Tiền vô cổ nhân

(Chưa từng có ai)


Converter: Danglong
Dịch: Nhung Mắt Nai
Biên dịch & Biên tập: Bachung
Nguồn: tangthuvien.com

Chân thành cám ơn bạn DangLong đã convert và giới thiệu bộ truyện này!

Phần I.





"Thượng đế ôi... Mẹ ôi..."

Hà Tiểu Vũ liều mạng chạy như điên cuồng, hắn đã cật lực huy động tất cả mọi sức mạnh khí lực trong người, cái tốc độ chạy như thế này chỉ sợ ngay cả những vận động viên điền kinh vô địch Olympic cũng phải tự than thở là không bằng.

Hắn đã chạy tới mức ngộp thở, hô hấp quá gấp gáp, khò khè từng hơi giống như con trâu già lúc hấp hối, hai cẳng chân trầm trọng nặng nhọc như đúc bằng chì, thực sự là quá mệt không còn hơi sức để chạy được nữa.



Phía đằng sau có một đám người cầm cuốc xẻng gậy gộc đuổi theo sát không tha, tất cả cùng một bộ dáng hung hăng phải bắt hắn cho bằng được để trừng trị.

Má ơi, không phải chỉ là ăn cắp mỗi một con gà mái già nhách hay sao chứ? Cứ như là đã phạm tội tày trời giết một mạng người vô cùng quan trọng a...

Hà Tiểu Vũ kêu khổ không ngừng, khóc mà không ra nước mắt.

Nhớ rõ lúc ấy ngồi ở trước máy tính trong một thời gian rất lâu, chờ đợi đến cùng để đọc chương mới của bộ truyện Cực Phẩm Gia Đinh, nhất thời đầu óc quá kích động, đã hoa chân múa tay nhảy nhót loạn xạ, thế rồi không cẩn thận đã đem cả bộ máy tính lẫn ổ điện trên bàn lật nhào xuống, bị chập điện cháy khét mù, kết quả đương nhiên là không cần suy nghĩ, không làm cho hắn bị điện giật chết giãy đành đạch đã là kỳ tích rồi.

Không hay ho gì cả!

Đến lúc tỉnh lại thì đã thấy mình trần truồng nằm ở trong một khu rừng.

Hắn không biết là đang ở địa phương nào, dù sao thấy toàn thân cao thấp đều hoàn toàn trần như nhộng, đành phải bẻ lá cây bện thành một cái khố nhỏ màu xanh biếc để quấn quanh người.

Tại lúc này tuy nhiên lại đang thịnh hành mốt cởi truồng lõa thể, nhưng hắn không có thói quen ấy, có điều quấn cái áo lá cây xanh biếc này thực là không quen, gió lạnh thổi vù vù vào thân người rét cóng, thế nhưng may mắn là cũng che được toàn thân cho tới đôi mông.

Nhưng còn cả một đôi chân từ bẹn trở xuống vẫn phải để trần.

Ở trong khu rừng suốt một ngày một đêm mới đi ra ngoài, bụng đói cồn cào, đầu hoa mắt váng, chân tay tứ chi run lẩy bẩy, trong bụng sôi òng ọc, quả là một thảm trạng không thể miêu tả được.

Gặp ở gần đấy một cái thôn làng nhỏ với quang cảnh kiến trúc vô cùng lạc hậu cũ kỹ, còn thấy có dân làng ăn mặc trên người những bộ quần áo chỉ có ở thời cổ đại mà hắn từng xem trên phim cổ trang, hắn lập tức muốn hôn mê.

Ông Trời ơi ngươi thế nào mà làm cho ta xuyên qua thời gian trở về thời cổ đại thế này a?

Từ đầu năm nay, đại đa số người Trung Hoa rất thịnh hành xuyên việt a, chẳng qua người ta không phải giàu có thì cũng phú quý, tại sao cho lão tử ta toàn thân trần truồng trên răng dưới... hạ bộ, so với một tên khất cái rách nát cũng không bằng?

Mẹ mẹ nó, nếu sớm biết rằng phải xuyên việt trở về thời cổ đại thế này thì đã mang theo vài khẩu súng thì có phải tốt không? Chí ít thì cũng cầm theo một khẩu súng ngắn để phòng thân a, ai lại xuyên qua thời gian- không gian mà cứ trần truồng thế này, tình trạng thảm thương như vậy dùng lời nào mà nói hết được a, ô ô...

Chẳng qua không thể mơ mộng nhiều đến vậy, trước hết phải đi ăn cắp một bộ quần áo để mặc đã, tránh cho xuân quang phát tiết ra ngoài.

Lấy được bộ quần áo trong đó chiếc quần rộng thùng thình như một cái váy, lại không có dây lưng buộc lại nên cứ kéo lên lại tụt xuống.

Chẳng có biện pháp nào cả, đành phải dùng cành cây non quấn lại làm dây lưng, chỉ mong nó không bị gãy đứt ra là được.

Ài, đã đói bụng quá rồi, tìm được thức ăn đã rồi tính sau.

Gặp được một con gà mái già ốm ghé vào ổ rơm, mặc kệ là ba bảy hai mươi mốt cái gì, hắn liền một trảo bắt lấy.

Con gà mái già liền cào như điên, giãy đạp loạn xạ, mổ lia lịa, còn kêu lên quang quác ầm ĩ, thế là xảy ra thảm trạng như thế này, hắn cứ nhằm chỗ trống mà chạy trối chết, phía đằng sau là đám thôn dân truy đuổi đến cùng.

Nhưng cái số con rệp đến thời điểm đặc biệt khốn cùng, chính là chạy đến đường cùng tuyệt lộ.

Nhìn xuống phía dưới là dòng sông chảy cuồn cuộn, cả người Hà Tiểu Vũ phát run rẩy, rồi lại quay đầu ra đằng sau nhìn đám dân làng đằng đằng sát khí đang đuổi tới gần, hắn nhắm mắt lại cố gắng thúc ép bản thân phải có một quyết định sáng suốt.

Nếu như bị đám thôn dân loạn côn đánh chết, không bằng thà nhảy xuống sông, từ trên vách núi đen này tuy hơi cao nhưng cũng không sợ, chẳng qua trình độ bơi lội của hắn rất kém, nhưng dù là bị ngâm trong nước cũng chưa đến nỗi chết ngay mà.

Bên tai nghe tiếng gió gào rít, đang lúc thân hình còn lơ lửng giữa không trung đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng niệm Phật, tiếp theo thân hình đột ngột dừng lại, dường như có cái gì cuốn lấy phần eo, hơn nữa có một cỗ lực đạo phi thường cường đại kéo văng hắn lên trên.

"Bịch!" một tiếng, Hà Tiểu Vũ ngã sấp xuống, đôi chân mềm nhũn đạp lên đống cỏ khô.

Tuy nhiên đống cỏ khô này thật dày, lại rất êm, thế nhưng vẫn làm cho hắn nổ đom đóm mắt, thấy đất trời đảo lộn quay cuồng.

Giãy dụa một lúc lâu sau Hà Tiểu Vũ mới đứng lên được, đi tới gần một lão hòa thượng ngồi xếp bằng bên cạnh vái một vái: "Đa tạ đại sư."

"A di đà Phật!"

Lão hòa thường có khuôn mặt phúc hậu với hàng mi dài hiền từ tuyên một tiếng Phật hiệu: "Thí chủ tuổi tác còn trẻ, sao phải đi tìm giải thoát thế này?"

Tìm giải thoát? Thế là nói ta trở thành người đi tự tử à, toát mồ môi mất...

"Ta...... Ta...... Ta......"

Hà Tiểu Vũ dở khóc dở cười, lắp bắp hàng nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra được mấy từ: "Đại sư, ta đói quá......!"

Kỳ thật không cần đợi hắn phải nói ra mồm, từng loạt tiếng sôi ùng ục òng ọc trong bụng đã giúp hắn nói ra rồi.

Đói khát vô cùng!

"Thiện tai thiện tai!"

Lão hòa thượng xuất ra một cái bao vải: "Trong này có một ít bánh bao bột mỳ, thí chủ trước hết hãy dùng tạm đã."
Vừa nghe thấy bảo là có đồ ăn, Hà Tiểu Vũ dớt dãi nước miếng chảy ròng ròng.

Mặc kệ hết thảy, hắn liền mở bao bố, cầm lên một cái bánh bao hấp màu trắng làm bằng bột mỳ đút luôn vào mồm, chỉ một cắn đã ngoạm hơn phân nửa.

Hai cái bánh bao lớn thế mà chỉ hai ba miếng đã xử lý xong.

Cái bánh thứ nhất còn dễ dàng nuốt trôi, đến cái thứ hai thì hắn mắc nghẹn, mặt đỏ tía tai, hai mắt trợn trắng dã.

"A di đà Phật, thí chủ ăn chậm rãi thôi, nên cẩn thận mà."

Lão hòa thượng cầm một túi nước lớn đưa qua.

Hà Tiểu Vũ ngửa đầu há mồm tu một hơi ừng ực, sau đó như gió cuốn mây trôi đem năm cái bánh bao lớn trong bao bố tiêu diệt sạch sẽ, xong rồi mới hài lòng vỗ bụng.

Mẹ già Thượng đế ơi, hóa ra là bánh bao so với những thứ bào ngư tay gấu vây cá gì đó còn ngon hơn nhiều.

Ăn no, đột nhiên người cảm thấy mệt mỏi rã rời, hắn há mồm ngáp vài cái: "Đại sư, ta mệt quá, trước hết ngủ một lúc đã."

Mặc kệ lão hòa thượng có đáp ứng hay không, hắn liền gối đầu ngủ luôn.

Ở trong rừng cây một ngày một đêm, sau đó lại bị dân làng điên cuồng đuổi bắt không tha, quả thật mệt muốn chết, chỉ có điều sự đói khát cực độ đã chiến thắng cảm giác mệt mỏi mà thôi, giờ phút này ăn no uống đủ rồi thì đương nhiên lại có cảm giác mệt gần chết.

Cũng không biết ngủ trong bao lâu, dù sao cũng là ngủ đến lúc thiên hôn địa ám mới tỉnh lại, thế nhưng đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.

Lão hòa thượng vẫn nhắm mắt khoanh chân tại chỗ, vẫn không hề nhúc nhích giống như một bức thạch điêu.

Dò xét bốn phía xung quang, cảnh tượng nhìn thấy đã dọa cho Hà Tiểu Vũ một cú sốc.

Nơi hắn vừa nằm ngủ chỉ là trên mặt một tảng đá lớn nhô ra từ trên vách núi đen sì cheo leo hiểm trở, bên trên trải một tầng cỏ khô thật dày mà thôi, phía dưới là dòng sông cuồng bạo chảy siết, vạn nhất xoay người mà không cẩn thận rất dễ rơi tòm xuống dưới, chẳng phải là...

Hắn rùng mình thon thót, vội vàng lùi lại.

Phía trên đã là tuyệt cảnh rồi, căn bản là không có đường lên, chẳng lẽ phải nhảy xuống sông bơi đi thì mới có thể rời khỏi cái địa phương ma quái này?

"Đại sư đại sư!"

Hà Tiểu Vũ vội vàng gọi, "Như thế nào ta mới có thể đi khỏi cái chỗ quỷ sứ này?" 

"A di đà Phật!"

Lão hòa thượng mở to đôi mắt, "Thí chủ nếu muốn rời đi, lão nạp tiện thể tiễn ngươi tiếp tục."

Cũng không thấy lão hòa thượng có cái động tác gì, một đoạn dây vải dài đã thò ra bên hông của lão.

"Từ từ đã......" xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Hà Tiểu Vũ như bị sốc, khẩn cấp hét lớn tiếng.

Không ngờ được lão hòa thượng muốn dùng đoạn dây này quăng hắn bay lên trên đỉnh núi cơ chứ? Vạn nhất có cái gì xảy ra ngoài ý muốn, điều đó chẳng phải là thảm lắm ru?

Khoảng cách cao như vậy ai mà không sợ? 

"Thế thì lão nạp liền tiễn thí chủ một đoạn đường vậy."

"Vút!" Không thấy lão hòa thượng đứng lên, Hà Tiểu Vũ chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng bay lên, bên tai nghe tiếng gió rít vù vù, còn không có phản ứng gì thì đã thấy thân người hạ trên mặt đất. 

Ồ, hiện tại hắn đứng ở đúng ngay khu vực sát vách núi ngày hôm qua.

Hôn mê hàng nửa ngày hắn mới có phản ứng......

À, lão hòa thượng chính là một vị cao thủ võ lâm chắc chắn là rất lợi hại!

Hắn cũng từng đọc qua khá nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp rồi, nào là của Kim Dung tiên sinh, Cổ Long tiên sinh, Vũ Đông Lâu tiên sinh..., rồi thêm nhiều bộ truyện yêu thích đến nỗi đọc không rời tay nữa.

Từ dưới đó bay lên trên này, nơi đỉnh núi cao như vậy, lại còn phải mang theo một người, tuyệt đối là tuyệt thế cao thủ như trong các bộ kiếm hiệp đã từng miêu tả.

Hắn đột nhiên quỳ xuống khấu đầu, "Đại sư, cầu xin Ngài thu ta làm đồ đệ đi!"

"A di đà Phật!"

Lão hòa thượng tuyên một tiếng Phật hiệu, "Thí chủ cùng Phật môn vô duyên, lão nạp không thể thu ngươi làm đồ đệ được."

Hà Tiểu Vũ gãi gãi đầu, thế rồi cũng phải đứng lên, chuyện bái sư vừa rồi kia chính là nhất thời xúc động mà thôi, nếu thực sự phải làm một chú tiểu hòa thượng, cả ngày phải ăn chay gõ mõ luôn mồm niệm A di đà Phật, không thể ăn uống rượu thịt, không được đụng vào gái đẹp mỹ nữ nữa chứ, đó mới là hối hận không kịp a.

Làm thằng đàn ông mà phải chịu cái cảnh này, thà rằng đi sang Thái Lan làm "Gay" (đồng tính luyến ái, đồng dục nam) cho rồi.

"Thế còn......"

Hắn vốn định cầu xin lão hòa thượng truyền cho vài môn công phu đánh nhau, đột nhiên nghĩ đến trong tiểu thuyết vũ hiệp từng viết các môn phái đều có môn hộ quy định, nếu là người ngoài môn phái thì không thể truyền thụ bổn môn võ công, đành phải ngoan ngoãn ngậm mồm.

Theo thói quen hắn thò tay đút túi, lúc này mới phát giác ra là bộ quần áo cổ lỗ đang mặc trên người này không có may túi.

Không có túi, căn bản là không thể đựng được đồ vật linh tinh, đương nhiên cũng không có chỗ đựng tiền.

Nghĩ đến tiền, trong lòng hắn đột nhiên giật thót lên.

Nếu không có tiền thì cũng sẽ không thể đi vào nhà hàng quán ăn, chả nhẽ để cho cái bụng đói mốc meo lên a?

"Đại sư a..."

Hà Tiểu Vũ vê vê ngón cái vào ngón trỏ, cười hắc hắc nói: "Đại sư, Ngài có tiền cho ta không, trên người ta bây giờ không có một xu mẻ nào cả!"

Lời này vừa nói ra, lập tức công nhận da mặt mình dày hơn da trâu.

Người xuất gia tứ đại giai không, tại chùa chiền thiền tự chỉ biết bái Phật niệm kinh, đều chỉ có nhờ vào khách hành hương sùng đạo đi đến dâng hương bái Phật, thành kính quyên góp cúng tế tiền bạc cùng lễ vật đạm bạc, hoặc là xuất môn đi hóa duyên, có thể nói là người nghèo khổ nhất.

Còn hắn đường đường là một đấng mày râu đại nam nhân mà lại trơ trẽn há mồm hỏi lão hòa thượng xin tiền đòi ăn, da mặt quả nhiên thật dày, loại da mặt này chắc là từ trước tới giờ chưa từng có một ai, hơn nữa sau này có lẽ cũng chẳng có ai như thế. 

Đồ mặt dày, dày vô cùng!




.........

Nguồn: tunghoanh.com/ac-ma-phap-tac/chuong-1-FTqaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận