Chương 281: Quái vật Rhine (phần 2)
Dịch giả: Keo kiệt
Biên Dịch: Cao Khánh
Biên tập: Thông thiên
Nguồn : TTV
Ầm một tiếng, vô số luồng khí lưu từ miệng hắn phun ra, thổi thẳng vào các hỏa cầu vốn đang chịu sự khống chế của Đỗ Duy lại chậm lại, sau đó va chạm mãnh liệt với khí lưu, lập tức bạo loạn. Đại bộ phận hỏa cầu bị thổi bắn sang hai bên, tự va chạm nổ mạnh, tuyệt đại đa số biến thành một đoàn lửa cháy trong không trung. Chỉ có số ít hướng thần thuật sư bay tới, đối phương rốt cục đã niệm xong chú ngữ, trên người huyễn hóa ra một vòng ngân quang thánh khiết. Hỏa cầu lao tới chỉ xuất ra một quầng lửa, nhưng không cách nào đột phá ngân quang.
Đỗ Duy dùng hỏa cầu lần đầu mất linh diệu nên không khỏi có chút căm tức, chộp vào khoảng không một trảo, ma trượng của mình đã xuất hiện trong tay, thủy tinh cầu trên ma trượng chớp động, Đỗ Duy nhanh chóng đọc ra một câu chú ngữ, lập tức trong không khí huyễn hóa ra một con chim lửa, hai cánh dang ra, trong ngọn lửa như có tiếng kêu vang sắc bén, đánh tới thần thuật sư.
Ngón tay của thần thuật sư nhanh chóng chỉ xuống dòng sông. Dòng sông đang chảy xiết lập tức xuất ma một con thủy long thật dài, lao lên không, nháy mắt hóa ra vô số cột nước nho nhỏ, ngón tay thần thuật sư liên tục chớp lên, từng bắn tới chim lửa, ngọn lửa cùng dòng nước va vào nhau, lửa làm nước hóa hơi, hơi nước bốc lên ngùn ngụt.
Mà phía dưới cũng đang đánh nhau.
Vừa rồi thần thuật sư giở trò, tạo ra sóng lớn, làm chao đảo thuyền của Đỗ Duy, vốn pháo nỏ trên đầu thuyền lập tức bị lắc mạnh, Đỗ Duy nhìn ra ý đồ của đối phương, kịp thời hạ lệnh bắn ra, nhưng dù sao trong chớp mắt, độ chuẩn xác chỉ có hạn. hai pháo nỏ đồng thời phóng ra, tên cứng được bắn ra, phát đầu cách con thuyền nhỏ của Carlsberg năm thước, dù là như thế, nhưng cũng làm đối phương sợ toát mồ hôi lạnh, mà thuyền nhỏ lại chao đảo không ngừng.
May mắn phát bắn thứ hai chuẩn xác.
Dùng bộ phận cơ giới để bắn ra tên cứng, tốc độ đâu chỉ nhanh gấp hai so với cung tên chứ? Ầm một tiếng, Carlsberg liền cảm thấy phía trước có một mũi tiễn lao tới, trong lòng kêu không hay, nhưng phía sau hắn là đồng bọn cùng cung tiễn thủ, thân là kỵ sĩ cấp bảy, hắn sao có thể né tránh?
Trong lòng quyết định, hắn dứt khoát cố gắng đón đã nỗ pháo đang phóng tới, tốc độ nháy mắt tăng lên tới cực hạn, hét lớn một tiếng, nháy mắt, thấy được cự nỗ bén nhọn phóng tới, nắm chắc kiếm trong tay, nhắm chuẩn mũi cự nỗ, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng keng.
Toàn thân Carlsberg chấn động kịch liệt, cánh tay nắm kiếm tê rần. Tường kiếm cơ hồ rời tay. Bất quá một kích toàn lực của p kỵ sĩ cấbảy, tất nhiên không bình thường, chém lên mũi tên, lập tức làm nó lệch ra. Nhưng mũi tên dù bị hắn đánh lệch đi, nhưng loại vũ khí hạng nặng dùng máy bắn ra nào phải tầm thường? Dưới quán tính, tên cứng chúi đầu xuống, nhưng lại mang theo kình phong rít gào, đâm xuống chân Carlsberg.
Tên cứng dùng thép tinh chế tạo, chiều dài có thể so với trọng mâu của kỵ sĩ dùng để đột kích. Sức nặng chỉ hơn chứ không có kém. Lại được máy phóng ra. Nếu như bị bắn trúng, chỉ sợ dù Carlsberg là kỵ sĩ cấp bảycũng khó mà không bị xương gãy gân đứt! May là hắn có bản lãnh thật sự, trong lúc vội vàng cảm giác thấy trước mắt tối sầm. Kình phong ập tới, nâng tay vung kiếm. Keng một tiếng, chuôi kiếm kỵ sĩ bằng tình cương, bị đánh gãy đương trường. Carlsberg trong lòng hoảng hốt, lúc này bất chấp tất cả, theo bản năng liền né sang bên.
Hắn vừa tránh ra nhưng sau lưng hắn còn có người. Vốn sau lưng hắn có hai cung thủ mặc giáp nhẹ. Liền nghe thấy ‘phốc” một tiếng. Tên cứng trực tiếp đánh tan đầu một cung tiễn thủ. Nhất thời đầu nở hoa, não bắn tứ tung. Một người phía sau không tránh thoát, bị tên đâm xuyên eo, kêu lên bi thảm, miệng tuôn máu tươi. Chỉ sợ cả nội tạng cũng đã bị đánh nát, nhìn qua đã chết mà người bay thẳng ra ngoà, đụng vào hai đồng bọn, kéo xuống sông.
Carlsberg là kỵ sĩ cấp bảy, lại là thân phận thần thánh kỵ sĩ, chợt chịu thiệt thòi lớn như vậy nên nhất định kinh hồn. Trong lòng căm tức ngút trời, hét lớn một tiếng, kiếm của mình đã bị gãy, liền đoạt một thanh trường kiếm của đồng bọn, dùng sức nhảy lên, thân thể lao lên cao như hùng ưng, lăng không lao tới thuyền của Đỗ Duy.
Đang lúc lao tới, lại thấy thủ hạ Rhine của Maximus. Rhine là kẻ to lớn nhất. Mục tiêu đương nhiên là rõ ràng nhất. Carlsberg đang ở trên không, trong lúc cuồng nộ, lại thấy một tên to con. Đấu khí của thần thánh kỵ sĩ cấp bảy nháy mắt bạo phát tới đỉnh điểm, trường kiếm được đấu khí rót vào toát ra màu bạc chói mắt , đúng là thần thánh đấu khí mà các thánh kỵ sĩ chuyên tu. Quanh thân mình hắn đều là ngân quang, trường kiếm dưới sự trợ giúp của đấu khí gào thét, theo người từ trên không lao xuống, vũ lực của bản thân cường hãn, hơn nữa từ trên không lao xuống, uy thế một kiếm này khiến người ta sợ hãi, điệu bộ phẫn nộ của hắn, tựa như hận không thể một kiếm chém tên to con trước mắt thành hai mảnh.
Lúc này, Đỗ Duy đang ở trên bầu trời, đang cùng thần thuật sư đánh đến khó phân thắng bại, song phương đều thi triển bản lĩnh, Đỗ Duy vừa gọi ra vài con hỏa điểu tới, bay vòng quanh thần thuật sư kia, thần thuật sư liều chết khống chế vô số thủy cầu phòng thủ nghiêm mật không chịu buông tay, vài con hỏa điểu bay múa, nhưng thủy chung không thể đột phá thủy cầu phòng ngự của đối phương.
Lúc này hai người đã đánh rất ác liệt. Tình hình của Đỗ Duy có tốt hơn đôi chút. Trên người hắn có vài bộ phận quần áo bị dính nước, chỉ bị ướt mà thôi. Thần thuật sư kia, mặc dù có thủy cầu bảo vệ, nhưng dù sao lửa không có mắt, không có khả năng ngăn cản toàn bộ, trên áo bào của thần chức nhân viên, sớm đã có nhiều chỗ bị cháy, đốt ra mấy cái lỗ thủng, ngay cả tóc cũng bị đốt cháy một ít. Chật vật hơn một chút.
Đỗ Duy mặc dù đang đứng trên trời, cũng không có quên quan sát sự tình phía dưới. Thấy thần thánh kỵ sĩ cấp bảy trong cơn tức giận, thôi thúc đấu khí toàn thân, cả người ngân quang, khí thế mãnh liệt lăng không chém xuông, mục tiêu là Rhine.
Đỗ Duy mặc dù không biết võ thuật, nhưng mấy ngày nay, bên người có hai tuyệt đỉnh đại cao thủ là Hussein cùng Rodriguez, cũng có biết chút ít, dần dần có thể nhìn ra. Hắn biết, một tên kỵ sĩ cấp bảy liều mạng thôi thúc đấu khí tòan thân, xuất ra một kích, uy thế như vậy, ngay cả đối thủ là kỵ sĩ cấp tám cũng tuyệt không nguyện ý chính diện ngăn cản thế công của đối thủ, mà hơn phân nửa sẽ lựa chon tránh lui.
Nhưng Rhine….
Tên quái vật này ngay cả ý tứ trốn tránh đều không có… cũng không biết hắn không nghĩ tới hay là căn bản không có ý thức “tránh”, hoặc là thân thể hắn quá nặng nề, căn bản trốn không thoát?
Tên kia lại cầm lấy cái trường phủ của mình, đột nhiên rống lên như dã thú, hai tay cầm búa lớn hướng Carlsberg đang từ trên trời giáng xuông, nâng tay vung lên….
Đỗ Duy xem tới đây, trong lòng có chút lo ngại.
Hắn thật sự rất thích Rhine, nhưng thấy cự hán này ngay cả đấu khí đều không có (hắn thực sự không biết đấu khí sao?) thuần túy dựa vào sức mạnh cơ thể giơ búa lên ngạnh kháng một kích toàn lực của kỵ sĩ cấp bảy sao? Dù là thân thể Rhine cường hãn, nhưng đối phương là một kỵ sĩ cấp bảy! Một kỵ sĩ cấp bảy dùng đấu khí tòan thân. Lực lượng đó dù gặp phải một đá tảng, cũng có thể một kiếm bổ ra.
Đỗ Duy rất thích loại mãnh tướng này, nhưng mắt thấy hắn dùng loại biện pháp ngu xuẩn này ngăn cản. Không khỏi thở dài trong lòng, theo bản năng nhắm mắt lại. Không đành lòng nhìn hán tử thô hào bị một kiếm chém làm hai nửa…
Nhưng ngay sau khi Đỗ Duy nhắm mắt lại. Lại nghe thấy phía dưới truyền đến một tiếng vang như sấm.
Bang!
Một thanh âm, cơ hồ truyền khắp con sông.
Đỗ Duy mở to mắt, liền thấy Carlsberg vừa rồi bộ dáng như hùng ưng, người đang ở trên không, ngửa miệng phún ra một dòng máu tươi thật dài. Lập tức cả người thẳng tắp bay ra sau… không. không phải bay, mà là bắn mạnh ra ngoài, bị đánh bay ra.
Ầm một tiếng. Carlsberg, kỵ sĩ cấp bảy, trong lúc chính diện đối quyết, bị một người đánh bay ra khỏi thuyền, hơn nữa truyền đến tiếng gỗ bị vỡ nát. Thế nhưng xu thế không giảm, đập vào thuyền nhỏ, tạo nên một lỗ thủng dưới đáy thuyền.
Đỗ Duy kinh hãi, nhanh chóng nhìn lại Rhine. Nhưng chỉ thấy vị trí Rhine vừa đứng trên boong thuyền đã tràn đầy vết nứt, ở giữa là một lỗ thủng lớn hình người, nhìn vài lần. nhưng lại phát hiện phía dưới truyền ra tiếng gầm tức giận. Theo đó từ lỗ thủng một bóng ngưuời bay ra. Hai tay cùng áo giáp đều bị vỡ nát. Cơ thể lõa lồ lộ ra, cơ thể đáng sợ quả thực không phải là con người.. Hơn nữa lại không có chút thương tổn.
-Con mẹ nó! Ngươi đánh ta thật đau.
Rhine đột nhiên gầm lên giận dữ. Thanh âm như sấm. Tựa nhự hùng sư rít gào.
Đỗ Duy ngây dại…
Không cần đấu khí, thuần túy dùng lực lượng cơ thể, đón đỡ một kích toàn lực của bảy cấp đấu sĩ? Lại trực tiếp đánh cho đối phương hộc máu bay ngược ra ngoài! Đụng vào thuyền nhỏ! Nhưng bản thân Rhine, không chút thương tích sao? Chỉ là bị đánh đau mà thôi?
Người này… hắn thực sự là nhân loại sao?
Nhưng Đỗ Duy vừa phân tâm, lập tức liền tạo cơ hội cho thần thuật sư. Đối phương liên tục thôi động pháp thuật, thủy cầu thuật bắn ra, Đỗ Duy không kịp khống chế vài con hỏa điều, đều bị thủy cầu bắn trúng. Trong tiếng xèo xèo, biến thành khói trắng.
Lúc này, trên bầu trời, hai người đang đối quyết, khói trắng dày đặc. không thể nhìn rõ bong dáng đối phương, Đỗ Duy vừa rồi phân tâm, lúc này đã tỉnh lại, nhưng lại phát hiện đã trúng ám toán.
Theo một tiếng cười dài của đối phương, Đỗ Duy liền cảm giác thân thể đột nhiên trầm xuống, quanh thân phảng phất đều không thể nhúc nhích, dùng sức giãy dụa, nhưng càng phát hiện thân thể càng nặng nề.
Thuật trói buộc sao?
Đỗ Duy giật mình. Hắn dù sao bây giờ đã có ma lực cấp sáu, tỉ mỉ nghiên cứu học tập ma pháp, cũng đã có cả thuật trói buộc, hắn ít nhất biết bảy tám loại phương pháp thoát ra. Nhưng hắn cố gắng thi triển ma lực, mắt thấy chú ngữ niệm ra, nhưng không có chút hiệu quả.
Thần thuật sư kia liên tục cười lạnh:
-Tên ngu xuẩn! ngươi cho rằng đây là ma pháp sao? Dùng ma pháp không thể giải trừ thần thuật! Đây là thánh lực thánh khiết nhất! Không phải ma pháp nguyên tố mà ma pháp sư các ngươi vẫn nghĩ.
Sự trói buộc của thánh lực, Đỗ Duy đích xác không thể tránh hoát, mắt thấy thần thuật sư từ trong ngực lấy ra một cây đinh ngắn màu bạc, cười nói:
-Đại công tước hoa Tulip, ta sẽ không giết ngươi, bất quá tâm tạng của ngươi sau khi bị cây thánh đinh này cắm vào,ngươi sẽ không thể dụng ma pháp. Ít nhất đảm bảo ngươi sẽ không tìm chúng ta gây phiền tóai.
Nói xong, hắn bay nhanh hướng Đỗ Duy, cái đinh trong tay, mục tiêu thực rõ ràng, đúng là tâm tạng của Đỗ Duy.
Đỗ Duy nào chịu ư? thời khắc nguy cơ, bỗng nhiên linh cơ chớp động.. thánh lực thánh khiết sao?
Vậy để phá giải thánh lực thánh khiết, có lẽ trên thế giới này chỉ có thứ tà ác hắc ám nhất.
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy không dám do dự, mặc dù thân thể bị trói buộc, nhưng hắn vẫn niệm đọc chú ngữ như cũ, nhẫn trữ vật trên tay, phóng thích ra khí thể đen tối.
Đúng là tử linh khí mà vong linh hắc ma pháp sư luyện chế! Quả nhiên thứ này đúng là thiên địch của thánh lực, tử khí bao vây tòan thân Đỗ Duy, vốn thánh lực bao vây cơ thể hắn là không nhìn thấy. Thấy lực hình thành khí tỏa, nhất thời hiện hình. Đỗ Duy dùng sức tránh thoát. Hễ thánh lực dính phải tử linh khí liền bị hòa tan.
Đỗ Duy một khi thoát khốn, liền lập tức cấp tốc lui ra sau. Thần thuật sư kia thấy Đỗ Duy cư nhiên thoát khốn, nhanh chóng dừng lại. Đỗ Duy sắc mặt âm trầm, trong lòng giận dữ.
Thực lực đối phương vị tất cao hơn mình. Mình lại chịu thiệt thòi khi đối mặt thần thuật lạ lẫm. Trong lúc đối quyết, chưa có kinh nghiệm, mới bị đối phương nhân cơ hội chế trụ. Lúc này, cơn tức giận trong lòng hắn đã hạ xuống. Đang muốn gọi mũi tên địa ngục Fedora, chỉ hận không thể một tiếng bắn thủng trái tim đối phương mới hả cơn tức. Nhưng vừa muốn động thủ, lại nghe thấy một thanh âm nữ tử đạm mạc phía sau:
-Đi chiếu cố người của ngươi đi. Tên này giao cho ta.
Đỗ Duy sửng sốt, quay đầu lại. chỉ thấy tuyệt sắc mĩ nữ đang nhắm mắt. Hắn hít một hơi thật sâu
- Tiểu thư Nicole, nàng….
Nữ vương Medusa tựa hồ đang cười. Chỉ có điều cười rất lãnh đạm:
-Ngươi dẫn ta theo, không phải để cho ta làm trợ thủ sao? Không cần giải thích. Đã đi với ngươi, bỏ chút sức lực giúp ngươi cũng là nên làm. Sao… dựa theo nhân tính nhân loại các ngươi mà nói, cái này gọi là trao đổi, đúng không?
Nói xong, Medusa nữ vương áo dài tung bay bay về phía thần thuật sư.
Đỗ Duy giật mình, rốt cục không cự thuyệt yêu cầu của xà mỹ nữ này, chậm rãi hạ xuống.
Lúc này, phía trên boong tàu đã loạn lên. Kẻ địch trên thuyền nhỏ vốn muốn nhân loạn cục nhảy lên thuyền. nhưng thủ lĩnh kỵ sĩ Carlsberg cư nhiên bị cự hán dùng một búa đánh bay. Mọi người sửng sốt, lại lao lên. Khí thế không khỏi giảm sút.
Thị vệ gia tộc hoa Tulip có nỏ ngắn, đối phương không xông lên được lại còn tổn thất mấy ngưuời. Rhine càng triển lộ ra thần uy, hễ là kẻ địch bị hắn gặp được. Hắn thuật tay bổ một búa, lập tức cả người cùng vũ khí phân làm hai! Kẻ địch có mấy kẻ lợi hại, nhưng cũng chỉ là võ sĩ cấp hai ba. Carlsberg Cấp bảy cũng bị quái vật này một búa đánh cho hộc máu bay đi, huống chi mấy tên lâu la này?
Chốc lát, người gia tộc hoa Tulip đã đẩy lui đối phương, những kẻ không kịp lui về chỉ có cách nhảy xuống sông chạy trốn.
Tiếp đó, cung tiễn thủ trên thuyền nhỏ cùng bọn thi vệ gia tộc hoa Tulip đấu tên, nhưng nơi này sớm có người giơ tấm chắn lên ngăn cản.
Mấy cung tiễn thủ chọc giận Rhine, tên kia thuận nay liền nhặt thi thể một kẻ địch trên mặt đất, một tay cầm đùi, một tay kéo, hét lớn một tiếng, xé thành hai nuẳ! Nội tạng máu tươi, các thứ linh tinh bắn lên mặt, hắn vẫn hồn nhiên không để ý, một tay cầm nửa mảnh thi thể, hung hăng ném về phía đối phương ở xa xa.
Thần lực của hắn đích xác làm người ta không thể không kinh hĩa, hai mảnh thi thể ném ra, đáp vào thuỳen nhỏ của đối phương, nhất thời đánh ngã mấy cung tiễn thủ, ngòai ra, mắt thấy huyết nhục cùng nội tạng bầy nhầy dưới chân, không ít người đều vứt bỏ cung tên, lăn bò ra thuyền nôn mửa.
Lúc này, Carlsberg đã được người ta vớt lên khỏi sông, kỵ sĩ cấp bảy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, toàn thân ướt sũng, suy yếu vô lực, khóe miệng không ngừng rỉ máu. Bây giờ bọn họ đại bại, chỉ trông cậy vào thần thuật sư đang chiến đấu trên trời.
Chỉ cần thần thuật sư có thể đánh bại ma pháp sư Đỗ Duy, vậy bọn họ có thể chuyển bại thành thắng.
Nhưng ý niệm này vừa hiện lên trong đầu nhiều người, lại nghe thấy từ trên trời truyền xuống tiếng thét kinh hãi, lập tức khí trắng đầy trời, một vật từ trên trời nặng nề rơi xuống, cuối cùng nện xuống một chiếc thuyền nhỏ.
Bịch một tiếng, tứ phân ngũ liệt, cái thuyền nhỏ liền bị đánh ra một lỗ thủng, thân vỡ nát, xem chừng sắp chìm nghỉm.
Những người khác nhìn lại, nhưng không khỏi kinh hãi thất sắc.
Cái thứ rơi từ trên trời xuống, không phải thứ gì khác, chính là thần thần sư mà bọn họ đặt hết hi vọng vào! Chỉ là lúc này, hắn sớm đã bị biến thành một tảng đá…. Không, phải nói là vô số tảng đá! Lúc hắn từ trên trời rơi xuống, là một khối thạch điêu đầy đủ, nhưng khi rơi xuống, liền vỡ thành vô số mảnh. nguồn tunghoanh.com
-Chết rồi… chết rồi sao? Đức ngài thần thuật sư trúng ma pháp hóa đá… chết rồi…
Carlsberg trợn mắt ngây dại, sau đó nói:
-Sao có thể… sao có thể như vậy! Thực lực của đức ngài, sao có thể nhanh chóng bị đối phương giết chết! Thủ hạ của công tước hoa Tulip sao lại có ma pháp sư cường đại như vậy.
Ngoại trừ Đỗ Duy, có lẽ không ai biết, thần thuật sư sao lại nhanh chóng bị biến thành tảng đá, cơ hồ chỉ trong chớp mắt.