Chương 496: Chính là ỷ thể hiếp người
Dịch: quocvuong
Biên tập: vandai79
Nguồn: TTV
Nhìn hai vị kỵ sĩ của thần điện, còn có Giáo hoàng bệ hạ đều có dáng vẻ ngây người, Đỗ Duy nén cười, chậm rãi nói:
- Sao thế? Các vị, chẳng lẽ mọi người hoài nghi ta không có thực lực cửu cấp?
Giáo hoàng Paulo 16 nghĩ thầm: Thực lực cửu cấp ngươi tuyệt đối có, nếu không ngươi cũng không có khả năng xử một thiên sứ… Chẳng qua chắc là thực lực ma pháp. Vị công tước hoa Tulip này, trước giờ chưa nghe qua là y biết võ kỹ.
Thần hoàng tử nghe Đỗ Duy mạnh miệng muốn đoạt danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất”, bất giác buồn cười, tuy rằng lúc này đây ngồi bên cạnh là một hoàng đế giả lúc nào cũng lo lắng bị phát hiện, nhưng y cũng nhịn không nổi cười lên, sâu sắc nhìn Đỗ Duy: nguồn tunghoanh.com
- Đã vậy thì, công tước hoa Tulip, ta cũng không ép buộc, làm khó người khác. Chức trọng tài ta tìm người khác làm… Ngươi, ngươi… ngươi thì đi cướp cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất dũng sĩ đó đi! Ha ha ha…
Thật ra, Đỗ Duy đề nghị muốn tham gia thi đấu, vốn không phải là hắn đã suy nghĩ kỹ, mà là ý niệm vừa rồi đột nhiên xuất hiện. Nguyên nhân căn bản trong đó, không nghi ngờ gì, chính là bởi vì thần điện đột nhiên đưa ra yêu cầu tham gia thi đấu.
Đỗ Duy không phải tên ngốc, động não một tí liền hiểu rõ cái đám thần côn này tính làm trò quỷ gì.
Lần thi đấu này tất sẽ có một quán quân, mang theo cái danh hiệu Đại lục đệ nhất dũng sĩ. Không nói tới phần tiền thưởng của quán quân kỳ thi đấu này rốt cuộc có bao nhiêu, bởi vì ít nhất những cường giả đỉnh phong thật sự chắc chắn sẽ không chấp nhất mà tham gia cái loại đại hội tỉ võ thế này. Cường giả chân chính, cũng không thích cùng người khác dưới ánh mắt trừng trừng của chúng nhân mà quyết đấu. Ví như Hussein, ví như Rodriguez, cường giả như thế này khẳng định là không thèm liếc qua loại thi đấu này. Một khi như vậy, người tham gia thi đấu e rằng đa số đều là những nhân vật hạng hai thôi.
Tuy rằng tiền thưởng không đủ, nhưng nếu có thể giành được danh hiệu “Đại lục đệ nhất dũng sĩ”, hơn nữa, sau đó lại có địa vị đoàn trưởng của kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland… Đây là một bước rất quan trọng trong kế hoạch của Đỗ Duy. Mắt xích trọng yếu để chấn hưng Hiệp Hội kỵ sĩ chính là ở chỗ này.
Hiệp Hội kỵ sĩ cần một nhân vật cầm cờ đứng lên, đi đầu. Dù sao trên thế giới này, phần lớn mọi người đểu rất tôn sùng chủ nghĩa anh hùng.
Hơn nữa, Đỗ Duy cho rằng, tuy Hiệp Hội kỵ sĩ đã xuống dốc nhưng dù sao vẫn còn một cái chiêu bài bằng vàng phát sáng. Chỉ cần bản thân lập kế hoạch thực hiện tốt, không khó để làm sống lại tổ chức cổ xưa có truyền thống lâu đời này. Mà cái kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland đó càng là kỵ sĩ đoàn duy nhất trên đại lục về mặt lịch sử lâu đời có thể so sánh cùng với kỵ sĩ đoàn của Thánh điện.
Cho nên, dù đứng trên khía cạnh nào, Đỗ Duy cũng không thể để người của thần điện đoạt quán quân.
Thần điện muốn làm gì? Rất đơn giản, cái đám thần côn này chắc chắn là không hy vọng hoàng thất bồi dưỡng ra một tổ chức mạnh mẽ trên cả đại lục. Mà sau khi Hiệp Hội kỵ sĩ đại lục được hoàng thất bồi dưỡng, tất nhiên là kiên định đứng về phía hoàng thất… Thần điện sẽ không vì hoàng thất có thêm một trợ thủ mạnh mẽ mà vui vẻ được.
Dưới tình huống đó, sự gia nhập đột nhiên của thần điện chính là hành vi phá rối rõ ràng.
Ngươi muốn nhờ đại hội tỉ võ để tạo nên một nhân vật cầm cờ ư? Tốt, vậy thì ta phái một kẻ mạnh mẽ đi trước đoạt lấy ngôi quán quân.
Thử nghĩ xem, giả sử người đoạt được ngôi quán quân là một kỵ sĩ thánh điện, vậy thì cục diện sẽ thế nào?
Căn cứ thông báo của giải đấu, quán quân sẽ là đệ nhất dũng sĩ đại lục, hơn nữa còn đảm nhận đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland. Đây cũng là đội hộ vệ, lực lượng vũ trang chủ yếu của Hiệp Hội kỵ sĩ trong kế hoạch tương lai.
Một kỵ sĩ thánh điện đảm nhận đoàn trưởng nhánh lực lượng này? Đùa kiểu gì vậy.
Đỗ Duy sẽ không đồng ý. Thần hoàng tử càng không đồng ý. Ngay cả người của Hiệp Hội kỵ sĩ e rằng cũng sẽ không đồng ý.
Nếu như lùi một bước, giả sử quán quân bị Thần Thánh kỵ sĩ đoạt được, nhưng đối phương cũng cố ý lấy lý do mình là người của thần điện, uyển chuyển từ chối chức vị đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland.
Kết quả đó là thế nào… Kết quả đó chính là kế hoạch Đỗ Duy vẽ ra, cuối cùng lại biến thành một trò cười.
Không sai. Đỗ Duy có thể để cho á quân lên thay thể, nhưng nếu quán quân đường hoàng buông bỏ vòng nguyệt quế, vậy người thay thế còn có chút vinh dự gì chứ?
Về sau mọi người nói tới chuyện này, chỉ nhớ rằng: Ừ, đó là do cao thủ của thần điện buông bỏ đi nên hắn mới có cơ hội ngồi lên vị trí này.
Nếu như biến thành kết quả như vậy, vậy thì còn nói cái gì người cầm cờ? Cờ cái rắm ấy.
Ý đồ đó của thần điện, không thể nói rằng không độc, đơn giản là rút củi dưới đáy nồi.
Hơn nữa, Đỗ Duy mau chóng nghĩ tới một tình huống nguy hiểm: Nếu bản thân không nhúng tay vào, Thần điện tuyệt đối có thực lực đoạt chức quán quân này.
Dưới tình huống cường giả tuyệt đỉnh không tham dự, nói không chừng một kỵ sĩ cấp 8 đã đủ để tung hoành lần đại hội này rồi. Nói chi tới việc đẳng cấp kỵ sĩ được công nhận không có phân cấp Thần Thánh kỵ sĩ nha.
Sự thật được đại lục công nhận là: trong tình huống đẳng cấp tương đồng, Thần Thánh kỵ sĩ tuyệt đối mạnh hơn kỵ sĩ đại lục bình thường.
Mà nói tới cường giả dưới trướng… coi như là hoàng thất muốn ngăn cản, nhưng dường như trong tay hoàng thất cũng chẳng có cường giả tuyệt đỉnh nào có thể lên thi đấu.
Năm đó trong hoàng cung còn có một vị kiếm thánh áo xám danh chấn đại lục, đáng tiếc là trong ngày chính biến đã bị Rodriguez làm thịt rồi.
Cho tới bây giờ… Đỗ Duy thậm chí hoài nghi, trong đám tử sĩ cung đình của hoàng cung chỉ e là tìm ra một cao thủ cấp 8 cũng khó khăn.
Còn thần điện… đừng quên rằng, ngoài Thần Thánh kỵ sĩ, bọn họ còn một Thiên Sứ quân đoàn thần bí. Trời mới biết bên trong còn có hay không cao thủ nào nữa. Hơn nữa, đừng quên rằng, còn có một thiên sứ vẫn chưa lộ diện, tên gọi là Eupudeas.
Từ việc so sánh số lượng và chất lượng cao thủ mà nói, trên cả đại lục, e rằng cũng chỉ có thể lực của Đỗ Duy có thể so với Thần điện. Cái gì? Đại Tuyết Sơn? Ngươi cho rằng tên biến thái tới cực điểm Bạch Hà Sầu sẽ chạy tới công khai cùng một đám phàm phu tục tử đánh lôi đài tranh đoạt cái danh “Thiên hạ đệ nhất” ư?
***
Mấy “thằng cha” phía trên tuy rằng nói chuyện không lớn, nhưng mấy nhân vật nổi đình đám trên đại lục tập trung tại một chỗ rất dễ hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều khách khứa trong đại điện. Tuy rằng âm nhạc vẫn đang được diễn xướng, phía dưới vẫn có người đang nhảy, nhưng một vài người có thân phận không thấp lúc lúc lại hướng qua phía này nhìn tới nhìn lui.
Đỗ Duy đột nhiên công bố tin tức bản thân muốn tự mình tham gia thi đấu làm đám người thần điện có chút kinh ngạc. Giáo hoàng thâm trầm nhìn Đỗ Duy hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể cười hắc hắc vài tiếng… Nhưng mà cũng tốt, hắn rốt cuộc cũng dời sức chú ý khỏi thân lão hoàng đế.
Trái lại tên kỵ sĩ Randall kia, hôm nay bị Đỗ Duy và hoàng tử Charlie chế giễu vài lần, trong lòng có chút bất bình, nhịn không được cười lạnh nói:
- Đỗ Duy… đức ngài Giám mục! Đừng quên rằng ngài cũng có thân phận quý tộc. Thân là quý tộc mà lại tham gia loại thi đấu này, chẳng lẽ ngài không cảm thấy mất thân phận hay sao… Ừ, lời hoàng tử Charlie nói ban nãy, kỳ thật vẫn có chút đạo lý nha.
Đỗ Duy đột nhiên nổi nóng rồi.
Rõ ràng, tám phần lửa giận của hắn là cố ý giả vờ. Nhưng lúc này, Đỗ Duy cảm thấy bản thân phải phát tiết thật tốt rồi.
Cái đám thần côn chết tiệt này, gần đây cứ một mực khiến lão tử khó chịu. Khi ở Tây Bắc đã ám toán ta một lần, bây giờ lại tới làm loạn. Tuy rằng tình thế hiện giờ không thể trở mặt với bọn chúng, nhưng mà…
Phì. Ta không nổi giận, lại cho rằng ta sợ các người ư?
Đỗ Duy nhảy dựng lên, lạnh lùng nhìn kỵ sĩ trưởng Randall, sau đó là thanh âm băng lạnh của Đỗ Duy:
- Quý ngài kỵ sĩ trưởng Randall, xin hỏi trong nội bộ giáo hội, có phải là chức vị của kỵ sĩ trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn cao hơn Giám mục giáo khu địa phương không?
Randall ngây người một lúc:
- Đương nhiên là không…
- Tốt.
Đỗ Duy tiến tới một bước. Hắn cao ngạo vểnh cằm lên:
- Vậy thì ta lại hỏi ngài một câu. Có phải hiện nay tùy tiện một thường dân cũng có thể tùy tiện chỉ tay chỉ chân với một công tước của đế quốc không?
Randall nói không ra lời. Nhưng sắc mặt Giáo hoàng đã có chút u ám khó coi.
Đỗ Duy hừ một tiếng, tiếp tục lạnh lùng nói:
- Vậy ta lại hỏi ngài một câu. Ta thân là thượng tướng quân đội đế quốc, lĩnh chủ một địa phương, Tây Bắc quân chính tổng quản đại thần… Chẳng lẽ ta thích làm cái gì, muốn làm cái gì… tùy tiện một tên bình dân không tước vị, không quan chức cũng có thể đứng ra làm khó ta ư?
Randall sắc mặt lập tức đỏ lên.
Rõ ràng, Đỗ Duy chính là lấy thế hiếp người điển hình, vậy mà còn bài binh bố trận lấy địa vị ra để áp chế đối phương.
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn kỵ sĩ trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, từng chữ từng chữ lạnh lùng nói:
- Ta cảnh cáo ngài lần cuối cùng, ngài kỵ sĩ Randall. Mong ngài nhớ kỹ thân phận của mình, Đỗ Duy ta làm việc gì, có tới lượt loại người như ngài nhặng xị lên không?
Hắn với sắc mặt miệt thị, ánh mắt giống như cười lạnh:
- Ngươi là cái thá gì.
Randall dáng vẻ giống như muốn phát tác. Mà Giáo hoàng Paulo XVI vốn vẫn muốn xem Đỗ Duy có bao nhiêu can đảm. Hắn cho rằng Đỗ Duy không dám như vậy mà trở mặt… Nhưng theo như cử động cuối cùng của Đỗ Duy, dọa Giáo hoàng nhảy dựng lên.
Đỗ Duy đang cởi găng tay.
Chỉ thấy vị công tước hoa Tulip này nhanh chóng cởi găng tay bên phải ra, xem dáng vẻ thì muốn dùng găng tay quăng vào mặt kỵ sĩ Randall. Đây chính là ý muốn quyết đấu. Một khi đã quyết đấu, bất cứ ai ở đây cũng không thể ngăn cản được. Tới lúc đó, ngay cả Giáo hoàng cũng không thể ngăn cản được.
Trên Roland đại lục, quyền quyết đấu cũng là một loại truyền thống quan trọng. Mà hai bên quyết đấu, nếu có ai rút lui… bất kể là ngươi có nguyện ý hay không, vậy thì cả đời này e rằng ngươi phải đeo cái sỉ nhục này rồi.
Hơn nữa, người khác không biết lợi hại của Đỗ Duy, Giáo hoàng thì biết… Hắn rất lo lắng, tên này lỡ như khí lên tới não, nhân cơ hội quyết đấu, giết phức kỵ sĩ trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn của mình. Vậy thì bản thân dù có đánh gãy răng cũng không nói được.
- Randall.
Sau khi Đỗ Duy cởi găng tay, Giáo hoàng bỗng nhiên đứng dậy, quyền trượng trong tay dùng sức dộng mạnh trên mặt đất, "binh" một tiếng, sau đó Giáo hoàng mặt mũi nghiêm trang, sắc mặt thâm trầm, nhìn Thần Thánh kỵ sĩ của mình, hít sâu một hơi, nhanh chóng nói:
- Ta yêu cầu ngươi lập tức xin lỗi công tước hoa Tulip. Ngay lập tức.
Ngay khi Đỗ Duy nổi giận, Randall đã tức đến nỗi thò tay sờ phối kiếm ở thắt lưng. Đây là một hành động theo thói quen, nhưng hắn chỉ sờ vào khoảng không. Thì ra trước khi vào đại điện, theo quy định của hoàng cung, kiếm của bọn họ đã bị tịch thu rồi.
Nghe thấy mệnh lệnh của Giáo hoàng, Randall lòng đầy ủy khuất và bất mãn. Nhưng hắn dù sao cũng không dám xúc phạm uy nghiêm của Giáo hoàng, mà Giáo hoàng mặt mũi nghiêm trang, rõ ràng cũng tuyệt đối không cho phép xúc phạm.
Vị kỵ sĩ này hít sâu, sắc mặt vừa xanh vừa tím, cuối cùng cúi thấp đầu, nghiến răng ấp úng nói:
- Là... công tước hoa Tulip, là tôi vô lễ rồi.
Khi nói, răng đánh vào nhau kêu lách cách, rõ ràng trong lòng ủy khuất cùng cực.
- Hừ.
Đỗ Duy gần như đã đem 4 chữ "ỷ thế hiếp người" làm tới cùng, lạnh lùng nhìn tên gia hỏa này:
- Được rồi... kỵ sĩ Randall. Ngài nhất định cũng tham gia lần thi đấu này. Ta rất hy vọng hai người chúng ta sẽ đấu với nhau một trận.
Hiện trường đã náo loạn tới mức này, dù cho Giáo hoàng da mặt có dày hơn cũng không vui vẻ gì ngồi lại. Y dứt khoát quay người gật đầu với lão hoàng đế và Thần hoàng tử, cười có đôi chút không tự nhiên nói:
- Đã như vậy rồi, vậy thì ta xin từ biệt trước. Hoàng đế bệ hạ, còn có... con của ta. Rất vui vẻ các người đồng ý với thỉnh cầu của ta. Ta nghĩ, liên quan đến việc thi đấu lần này, đợi đến lúc thích hợp, chúng ta lại bàn tiếp. Đương nhiên...
Giáo hoàng liếc nhìn Đỗ Duy:
- Vì để công bằng, do công tước hoa Tulip đã là người tham gia thi đấu nên y không thể lại tham gia quy định luật thi đấu, đúng không?
- Điều đó đương nhiên.
Đỗ Duy cười cười.
Giáo hoàng gật gật đầu, thốt ra vài chữ "rất tốt", sau đó dộng quyền trượng trong tay vài cái, chậm rãi cáo từ rời đi.