Ác Ma Pháp Tắc Chương 556 : Đoạn thứ hai còn thiếu

Chương 556: Đoạn thứ hai còn thiếu

Dịch: Athox
Biên tập: vandai79
Nguồn: TTV



Cho dù là nhân loại cũng vậy, tinh linh cũng thế, cả ải nhân, thú nhân, long tộc, vân vân… Mỗi vị thần của các chủng tộc đều là thần, theo ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ không phải “Thần” do tôn giáo sắc phong.

Khi đám tín đồ cuồng nhiệt đối với thần linh lên tới mức cực độ, để khiến cho tôn giáo khoác thêm một sắc thái thần thánh khiến thần linh nằm trong sương mù càng thêm không thể suy xét, thông thường đều sẽ trao cho thần linh một loại “thần tính”.

Cho nên bất kể là dân tộc, chủng tộc gì, thần linh được sùng bái đại đa số đều có tính cách vượt xa những người thường. Loại “thần” này không có nhân tính, chủ yếu là không có những nhược điểm của người bình thường, vô luận là dục vọng hay tham lam… những thiếu hụt đó đều bị loại bỏ hoàn toàn.



Trở thành một vị “thần” cao cao tại thượng, không vui không giận, không ăn thức ăn trần gian.

Song, những cường giả thần cấp trên thế giới lại hoàn toàn không phù hợp với những điều kiện này.

Xét về một mặt nào đó, họ quả thực có năng lực siêu phàm, song xét trên một mặt khác - xin lỗi đã khiến những tín đồ đông đúc thất vọng, bởi họ không có cái gọi là thần tính.

Những cường giả thần cấp này đều có tính cách của bản thân, có dục vọng, có tham lam, thậm chí có cả cảm tình.

Họ, không có cái gọi là “thần tính”.

Ma thần kết hôn với nữ thần của nhân loại, về mặt ý nghĩa mà nói, chỉ là một loại… nhu cầu!

Chỉ là một loại “nhu cầu” mà thôi.

Ma thần muốn dùng cách này thay đổi sự hủ hóa đọa lạc của ma tộc, hạ thấp những chèn ép điên cuồng của họ đối với những chủng tộc khác. Theo lời Đỗ Duy, hành động này thậm chính có thể coi là một loại… diễn biến hòa binh?

Chẳng hề liên quan tới tình yêu, cũng chẳng hề thê mỹ.

Thậm chí, ngươi có thể nói, đây có thể coi là một cuộc “hôn nhân chính trị” điển hình.

- Thật… quá nực cười.

Khi Đỗ Duy nói câu này, khuôn mặt của chính hắn lại chẳng hề có một chút ý cười mà hoàn toàn ngược lại, hắn vừa nghiêm túc vừa ngưng trọng, lắc đầu than thở lia lịa.

Sau đó, hắn nói một câu mà những người nghe truyện cổ đều sẽ hỏi:
- Sau đó thì sao?

- Sau đó thì sao?
Câu chuyện cổ “Ma vương và thiếu nữ” được cho là thê mỹ, chủ đề là ở sự phản bội.

Phản bội tình yêu - cho nên đây là một bi kịch.

Song khi đã nhận rõ đây chẳng qua là một cuộc hôn nhân chính trị, như vậy tiếp theo cũng chẳng liên quan gì tới tình yêu cả.

Ngay cả tình yêu cũng không có vậy tất nhiên cũng chẳng có “phản bội” rồi.

Mà đã không có phản bội, vậy càng không nói tới “bi kịch.”

Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy câu truyện cổ “Ma vương và thiếu nữ” mà mình nghe trước đây không ổn.

Nó giống cái gì nhỉ? Giống như bộ «La Sinh Môn» Cũng là một truyện cổ, mỗi người kể khác nhau, đứng trên góc độ khác nhau, khi kể lại đều sẽ đem nội dung và cảm tình rẽ theo hướng có lợi cho mình.

Khi Ares kể lại câu truyện kia đã đem mình và Ma thần trở thành hai nam nhân bị nữ thần âm thầm ám hại, trở thành kẻ bị hại.

Hay có thể nói, đó cũng không phải Ares cố ý nói dối, chỉ là hắn là một nam nhân đã chịu đau thương, để tránh điểm yếu trong lòng, hắn vô thức đã đem đoạn lịch sử kia “biến đẹp”, trong nội tâm đã diễn dịch bản thân mình thành một vai diễn “tình thánh” không ngừng ra sức vì nữ thần song lại bị phản bội.

Đây không phải cố ý nói hoang, mà là nhân tính. Đúng, không phải thần tính ! Bởi vì Ares dù là «Chiến thần» song hắn cũng là người!

Mà trong phiên bản Chris kể lại lại không hẳn như vậy.

Rốt cuộc đâu mới là thật?

- Đều là thật.
Chris cười nói:
- Phiên bản ngươi nói do tên Ares mềm yếu ấy kể phải không? Như vậy trong đó có một số chuyện hắn cũng không biết, hay nói trên góc độ khác là không nhìn thấy. Như ta vừa nói đó, đoạn thứ nhất thiếu mất một chút. Loại tình cảm này, Ares hẳn là yêu nữ thần cho nên câu truyện của hắn lại thành người yêu hắn bị người khác đoạt mất, mình trở thành kẻ bị hại. Vì trái tim bị lừa gạt hắn phủ lên trên câu truyện một màu sắc thê mỹ của tình yêu, còn sự thật… thế giới thật thường không có nhiều lãng mạn như vậy! A, đúng rồi, lãng mạn, từ này cũng là do Aragon dạy ta.

- Nội dung còn thiếu ở đoạn thứ hai…
Chris đột nhiên cười một tiếng.

Trong lòng Đỗ Duy chấn động bởi hắn phát hiện mỗi khi Chris lộ ra nụ cười quỷ dị như vậy cũng là lúc hắn sắp ra nói ra những lời khảo nghiệm tâm trạng đối với người nghe - hắn nhất đính sắp nói ra một chuyện rất đáng kinh ngạc.

- Nội dung còn thiếu của đoạn thứ hai… Được rồi, chúng ta cứ đối chiếu theo truyện cổ ma vương và thiếu nữ ấy mà kể lại… Ừm, thiếu nữ gả cho ma vương, nhưng, thời gian này rốt cuộc trong bao lâu?

Đỗ Duy sửng sốt.

Đúng rồi, bao lâu nhỉ?

Nếu theo như truyện cổ tích thì chẳng cần nhiều tiểu tiết như vậy, ngươi chỉ cần biết thiếu nữ sau khi được gả cho ma vương, thu được sự tín nhiệm của ma vương sau đó tìm ra nhược điểm của y, liên kết các tộc nhân đánh bại rồi giết chết ma vương…

Rất đơn giản song cũng quá qua loa.

Vấn đề là… Trong lịch sử, nữ thần cưới ma thần. Ừm, nói vậy trước khi bọn họ trở mặt, cuộc hôn nhân đó rốt cuộc kéo dài bao lâu?

Một ngày? Một tháng? Một năm? Hay là mười năm?

Thời gian quan trọng vậy sao?

Đáp án: đương nhiên rồi, rất quan trọng.

Chris phủ nhận tình yêu trong cuộc hôn nhân này, đây hoàn toàn là một cuộc hôn nhân vì chính trị. Song lại nói… Nữ thần làm sao có thể lừa được sự tín nhiệm của ma thần?

- Sáu năm hai tháng lẻ chín ngày.
Chris nói ra ngày tháng vô cùng chuẩn xác, ngữ khí của hắn khẳng định khiến Đỗ Duy không thể không tin.

- Phiên bản kia ngươi đã nghe hẳn cũng biết đại khái các cường giả thần các cùng tổ chức một âm mưu, họ đã hợp lực tạo thành thàn khí mạnh nhất, mũi thương Ronkinus – À, điểm này Ares nói không sai, mũi thương đó quả thực là vũ khí mạnh nhất. Đám cường giả thần cấp đó liên hợp lại muốn cùng lúc lật đổ địa vị thống trị của ma thần, lật đổ thống trị của ma tộc, đó là dưới cái nhìn của Ares, là thứ hắn nghe được, song, ta muốn nói tới cuộc sống sau khi kết hôn của thiếu nữ và ma vương.

Chris nói đến đây lại đột nhiên thở dài, giọng nói hắn đầy vẻ giễu cợt đồng thời mang theo một tia bi ai. Từ ngữ hắn dùng cũng khiến Đỗ Duy có cảm giác cổ quái khó tả.


- Đó thực sự là một trường phong hoa tuyết nguyệt.

Chris nói như vậy.

- Rốt cuộc có tình yêu thật hay không? Không có tình yêu vậy làm sao có tín nhiệm? Không có tín nhiệm thì cũng lấy đâu ra phản bội?
Đỗ Duy hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt:
- Muốn lừa được sự tín nhiệm của ma thần, có được bí mật của hắn, vậy nữ thần dựa vào cái gì? Nếu ngươi đã phủ nhận tình yêu tồn tại, vậy chân tướng thực ra là gì?

Chris bình tĩnh nghe Đỗ Duy hỏi, hắn không trả lời ngay mà chậm rãi đứng lên, dùng sức vươn eo một cái giọng nói u sầu.

- Ai, đã bao nhiêu năm rồi. Nói tới những chuyện cũ này thật khiến người ta đau lòng! Ta trước giờ không có cảm giác thế này… Giờ mà có một chén trà thì tốt biết mấy.

Đỗ Duy hiểu ý lập tức lấy từ trong giới chỉ ra một cái bao, bên trong là tuyết liên trà lấy được từ chỗ Lam Hải Duyệt, còn có một bình nước.

Rất nhanh chóng đã có nước trà.

Chris tựa hồ thờ ở đối với hành động của hắn, ánh mắt hắn trống rỗng nhìn vào vách tường đầy bảo thạch óng ánh ngũ sắc kia, dường như lâm vào trầm tư.

Khi Đỗ Duy đem nước trà đặt tới trước mặt Chris, Chris lại dùng một ánh mắt gần như gian nan nhìn chén trà bốc hơi nóng kia, sau đó thở dài:
- Cảm ơn ý tốt của ngươi, song… ta không cách nào hưởng thụ trà tốt như vậy.

- Vì sao?
Đỗ Duy tùy ý hỏi lại.

Chris mỉm cười vươn tay ra, nhè nhẹ đưa tới chén trà, sau đó, bàn tay hắn cứ như vậy xuyên thẳng qua…

- Thấy chưa? Ta là một tù đồ. Ta không có thân thể, một vạn năm nay ta vẫn tồn tại dưới dạng linh hồn.

Thấy vẻ kinh ngạc của ĐỖ Duy, Chris hờ hững cười:
- Được rồi, trả lời ngươi đã. Ta phải nói trước một chuyện... Thân phận của. Ta, Chris là người hầu của ma thần, nhưng ta tưởng ngươi nhất định sẽ hỏi vì sao nữ thần lại giam ta ở nơi này vạn năm, thậm chí để giam ta còn đem cả Long thần đặt ở đây trông giữ. Dạng “Đãi ngộ” này có vẻ không nên dành cho một người hầu đơn giản, phải không?

Chris nhìn vào đôi mắt ĐỖ Duy mỉm cười nói:
- Được rồi, ta biết ngươi sớm muộn gì cũng hỏi chuyện này cho nên cứ trả lời trước thì hơn.

Sau đó hắn đột nhiên dùng ánh mắt như mê luyến nhìn vào chén trà đang tỏa hơi trước mắt, dường như đang nuốt nước miếng, rồi mới cười khổ nói:
- Thẳng thắn mà nói, ta quả thực không phải một “người hầu bình thường.”

Đỗ Duy không nói gì, bình tĩnh đợi Chris nói xong.

- Vừa rồi ta đã nói với ngươi, Ma Thần đại nhân thật ra không phải thần cấp, người vốn không phải.
Chris cười lạnh một tiếng:
- Đỗ Duy, ngươi hiện tại ở cấp bậc gì? Thánh giai? Lĩnh vực? Ngươi hiểu rõ về đẳng cấp lực lượng được bao nhiêu?

- Trên Thánh giai là Lĩnh vực. Lĩnh vực lĩnh ngộ thần cách là thành thần cấp.
Đỗ Duy dùng lời lẽ đơn giản nhất nói ra những gì mình biết.

- Ngươi nói không sai.
Chris bĩu môi:
- Vậy trên thần cấp thì sao?

Vấn đề này không phải Đỗ Duy có thể trả lời, bởi cho dù là Bạch Hà Sầu hay là chiến thần Ares đều chưa hề đột phá thần cấp. Hiểu biết Đỗ Duy về lực lượng đều đến từ hai tên gia hỏa đó.

Trên nữa là gì, đây không phải vấn đề hắn có thể trả lời.

- Quy tắc của lực lượng, khống chế thời gian và không gian.
Chris chậm rãi nói:
- Nhưng trên thế giới này rốt cuộc không có thần theo ý nghĩa của tôn giáo, cường giả thì là cường giả, thần cấp cường giả cũng không phải vạn năng, tuy nhiên đến cấp bậc lĩnh vực rồi là cón thể khống chế cả quy tắc của thời gian và không gian. Còn thần cấp bất quá chỉ là dựa vào lực lượng của thần cách mà khếch đại lực lượng này lên vô hạn. Đương thời tựa hồ mọi người đều công nhận đó đã là điểm cuối.

Đỗ Duy lập tức nói:
- Đây không phải điểm cuối phải không? Ma thần đã siêu việt thần cấp?
xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Là sáng tạo ra sinh mạng.
Chris cười rất khó nhìn:
- Chuyện này rất thú vị, vị thần mà nhiều tôn giáo của nhiều chủng tộc tô vẽ ra đều có năng lực “tạo vật”. Đó đều là do những sinh linh phổ thông vì tăng cường tính thần thánh của thần linh mà tự mĩnh huyễn tưởng ra. Cường giả thần cấp có thể khống chế thời gian cùng không gian, thậm chí có thể tạo ra một không gian đơn độc ngoài thế giới này, tự do khống chế thời gian nhanh chậm trong đó. Song... Xem ra thần cấp cường giả tựa hồ miễn cưỡng đạt tới mức không gì không thể, song họ vẫn còn khuyết thiếu một năng lực mà thần do các tôn giáo miêu tả có... Tạo vật! Hay có thể nói là... sáng tạo sinh mạng!

- Sáng tạo sinh mạng?
Đỗ Duy nhíu mày.

- Đúng, sáng tạo sinh mạng.
Chris cười ha hả nói:
- Ngươi cũng đừng nghĩ tới vấn đề sinh sản của sinh vật, cho dù là người sinh người hay thú sinh thú dều không phải “sáng tạo sinh mạng” thực sự, đó là một loại phục chế. Đó gọi là phục chế sinh mạng chứ không phải sáng tạo. Sáng tạo sinh mạng mà ta nói là chân chính tạo ra một sinh mạng độc lập!

- Cho nên trên thần cấp, tiêu chuẩn là: Sáng tạo ra sinh mạng. Đây mới thực sự là “không gì không thể”

Đỗ Duy im lặng.

Muốn có ánh sáng, có ánh sáng.

Muốn có trời đất, có trời đất.

Muốn có thời gian, có thời gian.

Cái này quả thực cường giả thần cấp có thể làm được, đối với họ mở ra một không gian độc lập không phải việc khó.

Song… Sáng tạo ra sinh mạng lại không được.

- Ma thần làm được.
Chris chậm rãi nói:
- Ngài tạo ra ta, mà sự tồn tại của ta chỉ có hai người biết. Một người là ma thần, một người là thê tử của ngài, nữ thần.

- Lúc trước ta nói câu chuyện này thiếu mất một chuyện, đoạn này chỉ có ma thần đại nhân, nữ thần và ta, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết…
Chris chớp chớp mắt với Đỗ Duy:
- Trong cuộc sống vợ chống “sáu năm hai tháng lẻ chín ngày” của ma thần và nữ thần đã xảy ra một việc.

Đỗ Duy trợn tròn mắt.

- Nữ thần, mang thai.
Khi Chris nói ra đáp án này, Đỗ Duy hét lên một tiếng, lập tức té từ trên ghế xuống.

Nguồn: tunghoanh.com/ac-ma-phap-tac/chuong-556-zrkaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận