Ác Ma Pháp Tắc Chương 592

Chương 592
Nếu Điện hạ chết thì ta theo ai?
Dịch: Chaos0205
Biên tập: vandai79
Nguồn: st


Đỗ Duy nhìn ánh mắt sợ hãi của các học viên, thấy quá nửa những học viên ở đây tròn mắt lên nhìn, không một ai nói chuyện. Đỗ Duy cười khẽ.

Hây! Xem ra các ngươi không hoan nghênh ta quay lại nhỉ…. Sao không ai nói gì thế này…

Lời này vừa nói ra, các vị học viên lập tức hướng tới, dồn dập kính chào. Có người còn liều mạng chen lên trước, vẻ mặt cười tươi. Một lúc sau, trên thao trường nhiệt liệt tiếng hoan nghênh viện trưởng đại nhân quay về, cảnh tượng khá náo nhiệt, chỉ là những người này rất sợ Đỗ Duy đến, đến mức không dám thể hiện ý nghĩ ra ngoài, tất cả đều mang một bộ dạng cung kính… tất cả cùng một loại…



- Tốt rồi.
Đỗ Duy khoát tay…

- Ngưng những lời khen tặng ta lại… tập tức đi xuống chỉnh đốn hàng ngũ.
Đỗ Duy nhìn những đệ tử chậm rãi nói.

- Ta nghe nói mấy ngày này, các ngươi được giải phóng, rất thoải mái, rất khoái hoạt… phải không? Hắc … hắc… tốt. Mọi người đều trẻ tuổi, tinh lực dồi dào, cần phải phát tiết, ta hiểu, nhưng ta nghĩ, các ngươi không nên đem chính sự vứt qua một bên. … Bây giờ, ta đã trở lại,… phải cẩn thận khảo hạch sự tiến bộ của các ngươi. Như vậy đi, từ hôm nay, buổi tối, cấm ra ngoài. Bỏ chế độ nghi ngơi, huấn luyện hoàn tất, tất cả tập trung vào sảnh đường. Để ta xem xem, ta không tin, mấy ngày này, trong các ngươi không có ai là kẻ lười biếng, ta khẳng định lại là không bỏ qua bất kỳ ai đấy nhé…[COLOR=#DFEBFA]
Nói tới đây, ngữ điệu Đỗ Duy khẽ trầm xuống.

- Nhiều ngày không thấy các ngươi, ta không muốn vừa thấy mặt đã phải xử phạt nha, hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng đấy.

Nói xong, Đỗ Duy ra hiệu, tùy tùng hai bên tập tức đẩy xe lăn, rời khỏi thao trường.

Sau khi Đỗ Duy ly khai một lúc lâu, các học viên mới hoàn hồn, mặt mày ủ dột, có rất nhiều người tìm đến Gabri tìm hiểu:
- Gabri này, ngươi là đệ đệ của viện trưởng, chắc quen thuộc tính tình của viện trưởng, đến khi khảo hạch, sẽ khảo hạch những phần nào? Vạn nhất chọc giận viện trưởng. Mọi người đều gặp xui xẻo nhé…

Gabri cũng cười khổ:
- Ca ca ta mấy ngày trước ở nhà đều không đề cập đến sự tình học viện, ta cũng không biết anh ấy sẽ khảo hạch chúng ta mục nào. Ngươi hỏi ta, ta cũng không dám đi hỏi hắn… Mà lại …
Hắn làm ra vẽ mặt cam chịu:
- Các vị huynh đệ, mọi người tự tin lên một chút đi, với cả ca ca ta, trước đây chuyên trách hậu cần, không chuyên trách những vấn đề khác. Ca ca ta thường nói, đánh nhau, quyết định là hậu cần, Anh trai ta rất quan tâm đến hậu cần, nghĩ đến quá nửa là sẽ có khảo hạch ở phương diện này. Trước đây vài ngày, Chúng ta chơi bời quá, quên cả tham gia khóa học về điều động quân nhu, chỉ sợ ca ca ta cũng biết tình huống đó.

Hắn không nói còn tốt, hắn nói như vậy khiến mọi người đều biến sắc.

Những người này đều là từ quân đội tinh nhuệ cử đến, mỗi người đều kiêu ngạo, mắt để trên đầu. Nhưng đối với Đỗ Duy lại kính sợ đến tận xương tủy.

Đỗ Duy đã giao việc ra, chỉ việc làm theo, cấm ý kiến, nhất nhất tuân theo…

Tính ra thì mấy ngày qua cũng thật thống khoái. Viện trưởng trở lại, chỉnh đốn kỷ luận, giả như viện trưởng muốn đánh ta. Ta cũng không thể không phục…

Những lời này lập tức được hưởng ứng, toàn trường không thấy bóng học viên đi chơi, … nhất loạt trở về doanh trại, cầm sách học…

Đỗ Duy trở về phòng hiệu trưởng, đem mấy giáo quan hỏi rõ các sự tình. Sau đó trong lòng tính toán lại, đem những gã đội trưởng Knight gọi tới, hỏi kỹ các tình huống. Hắn nghe nói các đệ tử hiện tại đã trở về đọc sách, muốn đối phó với khảo hạch của mình... nên cũng dở khóc dở cười… những binh lính của các đại gia tộc này muốn quản thúc cũng thật không dễ a…

Lúc trời sẩm tối, Đỗ duy triệu tập các đệ tử, trong mấy ngày mình vắng mặt đã vi phạm kỷ luật, tùy tiện tìm ra một cái cớ, kéo ra đánh cho một trận đòn.

Những học viên này không phục, chỉ là đối với Đỗ Duy sợ đến tận xương tủy, chỉ thấy vị viện trưởng đại nhân này, tuy bệnh nặng, ngồi xe lăn, tưởng là yếu đuối. Nhưng đối với chính mình, ngay cả một tia phản kháng cũng không dám đưa ra.


Uy tín Đỗ Duy trong đám đệ tử cực lớn, sau khi đánh xong trận đòn, buổi tối lại đến tận doanh trại, tự tay cấp cho những đệ tử kia thuốc trị thương tốt nhất, cái này gọi là tát một cái, lại cấp cho một quả táo ngọt để ăn. Những chiêu này, Đỗ Duy sớm đã thập phần thuần thục, những đệ tử bị đánh kia không những không hận Đỗ Duy, ngược lại vì mấy câu vỗ về nhẹ nhàng của hắn, cảm động đến nước mắt rưng rưng, trách mình đã không nghe lời viện trưởng dạy bảo. Đã tối thế này, thân thể bệnh tật, ngồi xe lăn đến xem bệnh cho chính mình, thật sự trong lòng rất hối hận, chỉ hận là sao không bị đánh thêm mấy lần nữa, đánh thêm một lần mới có thể giảm tội lỗi của mình đi.

Sau khi cáo bệnh nhiều ngày, công tước Hoa Tulip cũng ra khỏi nhà, không nói một tiếng, cũng không cùng hoàng thất tranh đấu gì, cũng không thông tri quân bộ. Cứ như vậy nghênh ngang đến học viện quân sự, tiếp tục huấn luyện. Những hành động cổ quái này khiến nhiều người ở đế đô không hiểu tâm tư.

Càng cổ quái là, rõ ràng trước đó vài ngày, Đỗ Duy cùng hoàng thất muốn trở mặt, nhưng hiện tại dường như chưa có chuyện gì xảy ra, có vẻ như trường phong ba kia chưa từng xảy ra.

Thậm chí, ngày thứ hai, sau hôm về học viện quan sự, Đỗ Duy trình công văn yêu cầu về các vật dụng. Camille Ciro cười khổ, trình công văn lên Nhiếp Chính vương, Nhiếp Chính vương nhìn qua, ném lại Camille Ciro, bộ dạng có chút bực mình.
- Ta đã nói với ngươi rồi, phàm là trong học viện quân sự, những gì Đỗ Duy cần, không quản là quân giới, lương giới, việc gì cũng đồng ý, sao ngươi lại trình ta cái này?

Trong tâm ý Camille Ciro có chút buồn bực: “Điện hạ à …. Lúc trước là lúc trước, lúc đó người và Đỗ Duy quân thần tín nhiệm, quan hệ thân mật, cón hiện tại … tình huống không như vậy a…”

Hắn chỉ làm việc cẩn thận, không nghĩ ngược lại bị Nhiếp Chính vương mắng cho, tâm lý có chút oan uổng, cầm công văn về quân bộ, trực tiếp phê chuẩn.

Buổi tối về nhà, Camille Ciro mới cung kính thỉnh giáo tể tưởng Rabosil, cha vợ của mình.

Đối với lão tể tướng đã ngoài tám mươi này, tiết trời mùa đông, lại bị bệnh kinh niên, gần đây bệnh tình mới tốt lên mấy phần, người trong phủ cũng biết, lão tể tướng sợ rằng cũng không sống được lâu nữa.

Mấy ngày hôm nay, trời ấm hơn, lão tể tướng mới có thể rời giường xuống đất, đi lại vài vòng trong phòng, chỉ là lúc đi đứng, phải có người bên cạnh dìu dắt.

Camille Ciro đến lúc bố vợ đã ăn xong bữa chiều, nằm trên ghế, sưởi nắng, ngủ gật. Camille Ciro hướng bố vợ thức tỉnh, sau đó đem tâm lý buồn bực cùng nghi hoặc trong lòng nói ra. Chờ mong vị bố vợ, một cao thủ cả đời tắm mình trong vũng nước đục chính trị, chỉ rõ tình hình cho mình những điểm nghi vấn.

Lão tể tướng nhãn thần vẫn đục, đôi mắt híp lại. Nghe Ciro nói xong, lão đầu tử ho dữ dội, nhỏ cục đờm trong họng ra, thở dốc mấy cái, rồi than thở:
- Ngươi a… tuy là một người thông minh, nhưng có lúc, lại là thể hiện ra quá thông minh… Ai, chỉ đáng tiếc là ta sống không lâu nữa, sau này không có nhiều cơ hội chỉ bảo ngươi. Sự tình này, ngươi sai, ngươi sai rồi, sao ngươi không giả hồ đồ?

- Giả hồ đồ?
Camille nghi hoặc.

Lão tể tướng, cười nhạt, đôi mắt vẫn đục của lão mới lộ sáng lên, chỉ là lập tức sau đó lại biến mất, cười khẽ bảo:
- Ngươi không hiểu, trên quan trường, càng biểu lộ chính mình, chết càng nhanh, giả hồ đồ, mới là con đường bảo vệ mình cao minh nhất! Hừ, ngươi đừng nên cho rằng giả hồ đồ là dễ dàng, cái này không phải là học một hai ngày có thể lĩnh hội được đâu.

Nói đến đây, tể tướng ngồi hẳn lên, nhìn con rễ rồi chậm rãi nói:
- Ta hỏi ngươi, Nhiếp Chính vương đối với ngươi nói qua, sau này không quản chuyện trong học viện quân sự, Đỗ Duy có yêu cầu gì, đều đáp ứng, không có từ chối điều gì.

- Đúng, Nhiếp chính vương đã nói như thế. Nhưng hiện tại, tình huống bất đồng, lúc đó Đỗ Duy cùng Nhiếp chính vương chưa trở mặt…

- Ngốc!
Lão tể tướng xuất ra một ngón tay, tại trán của Camille Ciro dụng lực điểm một cái, lành lạnh nói:
- Hiện tại có phải Đỗ Duy và Nhiếp chính vương trở mặt? Làm sao ngươi biết được? Ngươi khẳng định được chăng? Ngươi thông minh? Ngươi đã minh bạch? Còn những kẻ khác đều là ngu ngốc?

Camille Ciro hoàn toàn á khẩu.

- Giả hồ đồ a.
Lão tể tướng hơi khẽ cười, cười đến cao thâm khó lường:
- Hiện tại Nhiếp Chính vương có lời như vậy, ngươi cứ trực tiếp mà làm theo là được rồi! Đỗ Duy muốn gì… cấp. Cho dù ngươi tính toán sai, chịu truy cứu lên. Ngươi đáp trả lại mình chính là thuận theo mệnh lệnh của đích thân Nhiếp Chính vương mà làm a, ai cũng không thể nói ngươi sai! Ngươi muốn tỏ ra mình thông minh, nghĩ trước mặt Nhiếp Chính vương muốn tranh công? Hừ... ngươi phải biết, tất cả hoàng đế từ xưa đến giờ, không ưa thích nhất cái gì?[COLOR=#DFEBFA]
- Không ưa thích nhất cái gì?
Camille Ciro thành thực hỏi.

Lão tể tướng hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt ngưng trọng, nhìn sâu vào mắt của Camille Ciro:
- Không ưa thích nhất... thần tử phỏng đoán tâm tư của quân vương!
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Hừ, tâm ý đế vương, há có thể để thần tử đi suy đoán? Quả như tâm tư đế vương đều bị những thần tử các ngươi nhìn thấu, như vậy đế vương còn cái gì thần bí đáng nói? Còn có cái gì uy nghiêm?

Camille Ciro không lên tiếng, sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, cẩn thận suy nghĩ những lời lão tể tướng nói.

Nghe cho rõ!!! Ta đối với ngươi sớm nói qua, ngươi hiện tại thân là quân vụ đại thần, phải giả như cùng Đỗ Duy vứt sạch quan hệ... Cái "vứt sạch" này, ta không phải nói ngươi cùng Rowling gia tộc đứng ở vị trí đối địch. Cái gì gọi là "vứt sạch"? Tức là không địch, cũng không bạn. Đây mới là chân chính "sạch". Việc công vụ mà làm. Nên làm thế nào, phải làm thế nào! Hết thảy án theo quy củ của quân bộ mà làm. Không quản sự tình kết quả như thế nào. Ai cũng không thể nói ngươi đã sai! Đừng phí thời gian mà đoán tâm tư của Nhiếp Chính vương, ngươi hiện tại hỏa hầu không đủ, cứ thành thực dựa theo án chương mà làm. Thành thật vào, việc giao cho ngươi, nỗ lực làm cho tốt. Ngươi nên suy nghĩ sự tình trước! Không suy nghĩ được, phải chăng ngươi nên hỏi qua!

Nói xong những lời này, lão tể tướng mới lại hạ xuống, giọng trầm đi:
- Nhiếp Chính vương hiện tại đối với Đỗ Duy đến cùng là tâm tư gì, ai cũng không biết, trong đế đô nhiều thế gia quyền quý đều là đang phỏng đoán, nhưng ai cũng không minh bạch. Vào lúc này, ngươi hồ đồ mang điều đó đi thỉnh Nhiếp Chính vương? Ngươi muốn làm cái gì? Tưởng thăm dò đến cùng Nhiếp Chính vương đối với Đỗ Duy là thái độ gì ư?

- Ta ... .Không có a!
Camille Ciro cười khổ:
- Ta chỉ là cảm giác được ...

- Không có chuyện “cảm giác được”! Loại sự tình này tốt nhất không nên nghĩ tới. Không có chuyện của ngươi. Ngươi làm như vậy, ta hiểu tâm tư ngươi là vì Nhiếp Chính vương mà lo nghĩ, muốn làm tốt công việc. Tưởng đối với hắn biểu thị lòng trung thành. Nhưng hắn ngược lại sẽ nghi ngờ ngươi nhân chuyện này, thăm dò hắn đối với Đỗ Duy thế nào, ngươi hiểu chưa?

Camille Ciro trầm tư trong chốc lát, sắc mặt ngưng trọng, gật đầu, sau đó đứng dậy hành lễ cáo từ.

Nhưng hắn mới đi hai bước tới cửa, bỗng khựng chân. Xoay người, nhìn chăm chăm lão tể tướng. Giờ phút này, thần sắc của Camille Ciro loáng thoáng có chút đấu tranh, cuối cùng thì biến sắc. Mặt trầm tự nước, thở dài thườn thượt, cắn răng mở miệng:
- Trong lòng ta còn có một nghi vấn quan trọng, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể thỉnh giáo ngài thôi.

-… Nói đi.
Lão tể tướng thở dài một hơi.

Camille Ciro bước về, lại không ngồi xuống, mà bỗng quỳ một gối xuống trước mặt tể tướng. Vị quân vụ đại thần trẻ tuổi của đế quốc này vẻ mặt ngưng trọng, cắn răng nói:
- Ta muốn hỏi chính là… tương lai, nếu như… ta là nói nếu như! Nếu như công tước Tulip và hoàng thất trở mặt, ta nên tự xử thế nào?

Lão tể tướng rùng mình. Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Camille Ciro rất lâu, sắc mặt lão đầu tử hơi lộ ra vẻ uể oải, y trầm tư trong chốc lát. Thấp giọng nói:
- Ta chỉ e là không được nhìn thấy ngày đó. Có điều, dựa theo xu thế hiện tại, điều ngươi nói cũng chưa chắc sẽ không xảy ra.

Dừng một lát, ánh mắt lão tể tướng lấp lóe:
- Nếu Nhiếp Chính vương còn, vậy thì ngươi khỏi phải do dự. Đương nhiên là đứng bên Nhiếp Chính vương.

Camille Ciro nghe xong bỗng gục đầu, mắt cũng không nhìn lão tể tướng, lại buồn bã hỏi một câu:
- Nếu… Nhiếp Chính vương không còn nữa thì sao?

Lão tể tướng nghe xong, bàn tay bỗng run rẩy, quải trưởng vốn dĩ hai tay nắm bỗng ‘cạch’ một tiếng, rơi xuống đất.

Lão đầu tử run người, trái lại ì ạch hơi đứng dậ đầu đầy tóc bạc, da mặt như vỏ cam phơi khô, khóe mắt chi chít nếp nhăn lại phảng phất như giựt giựt vài cái.

Ánh mắt y trong nháy mắt trở nên sắc bén vô tả, như một con hùng sư lạnh lùng nhìn chòng chọc Camille Ciro ở trước mặt.
- Sao ngươi biết?http:///forum/images/misc/noiquy_06.pnghttp:///forum/images/misc/noiquy_07.png

Nguồn: tunghoanh.com/ac-ma-phap-tac/chuong-592-Zrkaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận