Ác Ma Pháp Tắc
Chương 656: Mê muội khó hiểu (Phần 1)
Tác giả: Khiêu Vũ
Dịch: Chaos0205
Nguồn: Tàng Thư Viện
Bỗng nhân trời đất tối sầm khiến đế đô lập tức hoảng loạn. Thực ra thị dân còn đắm chìm trong không khí tang lễ, vẫn còn lưu luyến thật lâu trên phố lớn mà vẫn chưa giải tán. Bỗng nhiên gặp phải bóng đêm, loại hiện tượng quỷ dị này khiến cho đám đông ngay lập tức bị chấn động, rất nhanh lâm vào khủng hoảng.
Ngay cả quân thủ vệ đế đô cũng đã có chút loạn. Tuy vương thành cận vệ quân là sư đoàn tinh nhuệ nhất nhưng dù được các sĩ quan kiệt lực khống chế mà vẫn có ngày càng nhiều binh sĩ quên mất chức trách của mình, đang trợn mặt há mồm mà nhìn thái dương đang biến thành một bóng đen trên bầu trời.
Mặt trời…
Không thấy mặt trời!!!
Trong thành bắt đầu đại loạn. Tuy thống lĩnh sở trị an đã có thể tự mình mang theo đội ngũ để duy trì trật tự trên đường phố. Nhưng tại sao trong ngày đưa tang trọng yếu như vậy mà… những vị quan to to nhỏ nhỏ đều không thấy trong thành.
Điều khiến tướng lĩnh quân tự vệ cùng thống lĩnh sở trị an buồn lòng là họ muốn xin chỉ thị cấp trên mà… mãi không tìm được người!
Những viên quan cao cấp đều đã đi hoàng lăng, đang bị một phen hoảng loạn trong đó. Điều khiến thống lĩnh sở trị an cười khổ là hiện nay trong đế đô, kẻ có quan chức cao cấp nhất lại chính là mình và tướng lĩnh của quân tự vệ vương thành.
Điều khiến người ta chấn động còn ở phía sau!
Khoảng một khắc sau khi nhật thực toàn phần, cảnh nhật thực vẫn y nguyên mà không có chút xu thế khôi phục nào, rất giống như thái dương đã hoàn toàn bị nuốt mất, vĩnh viễn sẽ không trở lại…
Mà trong lúc này, bỗng nhiên giữa đế đô, cho dù là những thị dân đang hoảng loạn hay binh sĩ đang cố gồng mình duy trì trị an đều đồng thời nghe thấy những thanh âm kinh thiên động địa.
- Oanh, long long…
Tiếng nổ vang đó là từ hướng hoàng cung truyền đến!
Tại nơi cao nhất của đế đô, là tiêu chí của đế quốc Roland, là nơi có ma pháp trận mạnh mẽ nhất đại lục, tòa bạch tháp đã từng khiến người Roland kiêu ngạo hơn một ngàn năm…
Phải hơn chục vạn người đang chứng kiến một cảnh tương tráng lệ này.
Phía trên toà bạch tháp cao ngất, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ. Cơn lốc xoáy này dường như được tạo thành, mà quỷ dị nhất là… đến một tiếng gió cũng không có!
Trong trung tâm cơn lốc, không khí xoáy tròn dày đặc mơ hỗ xen lẫn những luồng điện lưu màu đen, màu trắng, màu vàng, màu tím…
Những dòng điện lưu đó càng ngày càng tụ nhiều, dường như đang súc tích năng lượng.
Sau đó là một tiếng nổ vang khiến cho lỗ tai mọi người tại đế đô gần như điếc đặc. Vô số người đã nhìn thấy rõ ràng, trong trung tâm cơn lốc xoáy kia, một dòng điện thô to từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào khối ma pháp bảo thạch trên đỉnh bạch tháp.
Dường như chỉ trong nháy mắt, dòng điện lưu kia dọc theo thân tháp tràn xuống. Trong khoảnh khắc, bạch tháp như bị lửa thiêu. Ngay tại lúc nhật thực, xung quanh toàn là một màu đen tối, bạch tháp lại như một cột lửa khổng lồ cắm trên mặt đất!
Trên thân bạch tháp là một vùng sáng vừa giống như ngọn lửa, vừa giống như dòng điện hừng hực thiêu đốt, xung quanh mấy chục dặm cũng có thể nhìn rõ. Bỗng từng vòng ánh sáng nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía… Một đạo, hai đạo, ba đạo…
Càng lúc càng nhiều vòng sáng, lấy trung tâm là bạch tháp, rất nhanh đã lan tràn đến cả đế đô!
Mọi người không biết chuyện gì xảy ra, đều trợn mắt, há mồm nhìn vào kỳ cảnh trên bạch tháp. Trong khoảng thời gian đó, toàn bộ đế đô bỗng yên tĩnh một cách kỳ lạ. Không còn ai nói, tất cả đều đang há to miệng mà nhìn vào ngọn lửa khổng lồ…
***
Bạch tháp… ma pháp trận… chẳng lẽ… Chính mình đã phát động?
Cái cảnh tĩnh lặng diễn ra khoảng mấy phút, sau đó mặt đất bắt đầu chấn động. Cơn chấn động dường như lấy bách tháp làm trung tâm mà khuếch tán ra. Cơn chấn động này không mạnh, đối với kiến trúc cũng không có ảnh hưởng gì nhưng đám đông đứng trên mặt đất có thể cảm thấy rõ ràng từng đợt, từng đợt chấn động xảy ra rất có tiết tấu.
Đám đông tức thời… loạn rồi.
Đẩy nhau, dồn ép, dẫm đạp… Vài chục vạn thị dân trong đội ngũ đưa tang đang loạn lên, chỉ với vài nghìn binh lính trị an như con thuyền nhỏ trong biển lớn, không cách nào ngăn cản.
Tính cả thành vệ quân ở đế đô hiện cũng chỉ có hai vạn người mà thôi… mà những kẻ này cũng đang vô cùng bấn loạn.
Đỗ Duy lúc này đang ở trên bầu trời đế đô, bên cạnh hắn là lão Chris đã hóa thân thành hoàng kim cự long. Một người một rồng đang sóng vai dập dìu trên trời. Đỗ Duy cũng đang ngạc nhiên nhìn bạch tháp, sau giây phút chấn động mới lén nhìn lão Chris bên cạnh.
Nhìn hóa thân cự long, Đỗ Duy có thể thấy một tia kích động trong ánh mắt.
- Là nó sao?
Đỗ Duy hạ thấp giọng nói:
- Ngươi chờ ngày này rất lâu, đây là ngày này?
Lão Chris tỉnh ngộ lại, cố hạ thấp giọng, cười quỷ dị:
- Là bây giờ! Là bây giờ!
Sau đó nâng long trảo lên, chỉ vào bạch tháp đang bị thiêu đốt phía xa:
- Nơi đó! Chính là chỗ đó! Đó là…
Tuy trong lòng Đỗ Duy chấn kinh, nhanh như chớp nhớ lại ngày đó mình do thám hoàng cung, trong lòng đất phía dưới bạch tháp dường như có chút quan hệ với ma thần điện của vạn năm trước. Lúc này, dường như trong lòng hắn phát hiện ra một điểm.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Lão Chris ngửa lên trời mà cười dài:
- Còn chờ cái gì? Chúng ta mau đi đi! Chủ nhân lưu lại bảo tàng, cuối cùng ta cũng tìm được.
Nói xong, hắn hóa thành một đạo kim quang khổng lồ, hướng về phía hoàng cung.
Đỗ Duy thở dài nhìn xuống dưới. Đế đô đã hỗn loạn. Trên bầu trời, hắn có thể nghe thấy những thanh âm xao động phía dưới, trong lòng hắn có phần không chịu được và thương xót. Hắn dùng sức lắc đầu, lúc này đã không còn thời gian do dự, chỉ có thể vội bay nhanh để đuổi theo Chris.
Lao nhanh từ không trung hướng về hoàng cung, Đỗ Duy không còn tâm tư nào nên đã không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh. Lão Chris đáp xuống dưới chân bạch tháp ở trung tâm hoàng cung, theo sau đó là Đỗ Duy cũng hạ xuống bên cạnh hắn.
- Còn chờ cái gì?
Đỗ Duy nhíu mày.
Cuối cùng lão Chris hóa thân thành hình người, sắc mặt tràn đầy tự nhiên:
- Trong này...
Theo ngón tay hắn, Đỗ Duy nhìn toàn bạch tháp cao lớn trước mắt đang hừng hực thiêu đốt. Ánh sáng chói mắt như khiến người ta không thể nhìn gần. Theo hướng lão Chris chỉ, trên bạch tháp có một cánh cửa lớn.
Lúc này cánh cửa đang mở rộng, để lại ánh sáng bên ngoài, sau cánh cửa lại tràn đầy bóng tối như một cái miệng khổng lồ.
- Có người đã vào trước?
Đỗ Duy cũng nhíu mày vì xung quanh chân bạch tháp là mấy kẻ đang nằm, thân mặc trường bào màu hồng của cung đình ma pháp sư. Không nghĩ được hôm nay là đám tang của Nhiếp Chính vương mà trong hoàng cung lại cử mấy ma pháp sư cung đình để bảo vệ cấm địa này.
Mấy cung đình ma pháp sư này dường như đang bị ngất. Đỗ Duy đi qua chỉ dùng mắt tùy tiện nhìn cũng biết… những ma pháp sư này đã bị một cao thủ dùng ma pháp trực tiếp làm ngất đi.
“Hẳn là thánh giai trở lên.”
Đỗ Duy phán đoán:
- Có thể trong một thời gian ngắn mà hạ được những ma pháp sư này… thực lực khẳng định là không phải phàm nhân.
Lão Chris lộ ra một tia sát khí trong mắt:
- Hừ! Ai dám ở trước mặt chúng ta mà mạo phạm bảo tàng của ma thần đại nhân.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Ta đoán là cao thủ trong thành… nên mới có thể đến trước chúng ta một bước. Quá nửa là tên thiên sứ giáng lâm bên trong thần điện! Nói không chừng thì có thể là người của giáo tông…
Sắc mặt lão Chris hơi biến, lập tức lạnh lùng nói:
- Hừ! Tính ra thì kẻ đó vào trước cũng không quan hệ gì. Bảo tàng do đích thân ma thần đại nhân nêu lại sao có thể dễ dàng tiến vào.
Nói xong, hắn khẽ phất áo bào, bước vào sau cánh cửa… Đỗ Duy chỉ biết theo sau.
Vivian cùng Joanna có thực lực kém hơn Đỗ Duy nên càng nàng bị chậm khá lâu. Lúc các nàng đến cấm địa trong hoàng cung thì đã bị chậm một khắc.
Vùng cấm địa quang bạch tháp là những ma pháp sư cung đình đang bị ngất đi. Phía ngoài lại là ngự lâm quân đang hỗn loạn… nhưng thủy chung không có ai dám xông vào do… vùng đất này đã bị cấm bởi thiết luật ngàn năm của hoàng thất Roland.
- Hắn…. hắn sẽ tiến vào trong này hay không?
Vivian nôn nóng nhìn tỷ tỷ của mình.
Sắc mặt của Joanna có phần chần chừ, nhưng cô nàng cá tính này đã phán đoán rất nhanh:
- Chắc chắn! Nơi này là trung tâm của cảnh tượng kỳ quái kia, Đỗ Duy nhất định là chạy đến đây rồi. Ngươi xem, trên mặt đất… những ma pháp sư cung đình này, nói không chừng là do Đỗ Duy đánh ngất.
- Vậy! Chúng ta vào tìm hắn đi!
Vivian nói xong, muốn lao đầu vào. Joanna rốt cuộc cũng có vài phần “Kinh nghiệm giang hồ” hơn cô bé ngốc này vài phần. Nàng suy nghĩ một lúc rồi kiểm tra vũ khí của mình. Do phải tham gia vào đội ngũ đưa tang nên Joanna không thể mặc trang phục võ sĩ lúc trước, thậm chí ngay cả kiếm nàng cũng không mang theo. May mắn là ở bên eo của nàng có gắn một cây sáo, có thể coi như là vũ khí. Còn Vivian lại đang mặc trang phục quả một thiếu nữ quý tộc, ngay cả áo choàng của ma pháp sư cũng chẳng mang theo. Nhưng nàng cũng không phải lo ngại vì ma trượng đang để trong giới chỉ trữ vật của nàng.
- Tốt rồi! Vào đi!
Joanna gật gật đầu:
- Nhưng phải cẩn thận.
Thực ra nàng cũng hiểu là câu này cũng có phần thừa. Nhìn vào khung cảnh đầy kỳ dị trước mặt, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Đang muốn kéo Vivian đi vào bên trong, bỗng nhiên một cơn cuồng phong bỗng lao đến, lập tức một đạo kim quang từ trên trời bắn xuống lối đi vào bạch tháp trước mặt hai người.
Đây là một bóng người cao lớn, lúc tiếp đất thì đối mặt với cánh cửa của bạch tháp. Cái gã này dường như cũng đã vội vàng mà tới, toàn thân hắn lóng lánh quang mang, quanh người là khải giáp màu đen không biết do chất liệu gì tạo thành, trên bề mặt ẩn chứa những vết cắt đến kinh hồn, vẫn còn đọng những vết rèn còn lưu lại khi sửa chữa. Nghiêm trọng nhất chính là vết cắt dài sau lưng, dường như là do một vật nào đó đã đem áo giáp này hoàn toàn bổ nát, sau khi được sửa chữa đã để lại dấu vết rèn lại dài đến gần nửa mét.
Mà vóc người của gã này cao lớn gần ba thước, như là một người khổng lồ đứng trước mặt. Vóc người to lớn, bả vai vô cùng rộng, nhìn bóng lưng như một quả núi!
Càng khiến cho hai chị em ngạc nhiên là màu da hở ra ngoài khải giáp cũng toàn màu đen, mà trên lớp da đó lộ rõ những lớp hoa văn kì dị, không biết là do trời sinh hay là một loại đồ đằng (hình xăm)
Mái tóc dài và rối được bùi theo một cách kỳ lạ, nhìn vào kiến ta có cảm giác hùng tráng.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Mà quan trọng là cái gã này từ trên trời rơi xuống, đưa lưng về phía hai chị em, nhìn cánh cửa bạch tháp đến xuất thần, cũng không có ý vội khiến cho ai chị em lại có cảm giác khẩn trương. Cảm giác này chưa từng mạnh mẽ đến như vậy. Trên trên người này ẩn chứa cảm giác cao thâm cùng cường đại khiến cho lòng người sợ hãi.
Cuối cùng, cái gã này mới xoay mình, đôi mắt vô tình quét qua Vivian cùng Joanna – Chỉ với ánh mắt đó cũng khiến cho hai nàng cảm giác giống như một con rồng đang nhìn con kiến.
Không phải có ý miệt thị, mà đây hoàn toàn là “không nhìn”, dường như trong mắt đối phương, tuyệt đại đa số sinh vật trên thế giới này cho dù là con người, súc sinh hay là cát sỏi cũng không có gì phân biệt.
Mà điều khiến Vivian và Joanna kinh ngạc chính là… kẻ trước mắt này không phải là người!
Nhìn tướng mạo, rõ ràng đây là một thú nhân! Thân hình hùng vĩ như núi tạo thành nét uy nghiêm khiến người ta ngưỡng vọng.
Bị nhãn thần của nó quét qua, trong nháy mắt thì Vivian và Joanna đều cảm giác toàn thân cứng nhắc – đây không phải cảm giác sợ sệt, không phải khiếp đảm mà là một loại sợ hãi bản năng! Dường như thú nhân trước mắt này chỉ cần tùy tiện búng một ngón tay thì có thể khiến cho tuyệt đại đa số sinh linh đều ta thành tro bụi.
Cảm giác này phi thường mạnh mẽ!
Cuối cùng, thú nhân này mở miệng:
- Hai nhân loại này? Các ngươi muốn tiến vào?
Nó khẽ cười một cái, nhưng với khuôn mặt thú nhân, cho dù cười cũng không có chút mỹ cảm nào. Nét cười nhẹ đó vô cùng kiêu ngạo, không chút che đậy.
Vivian cùng Joanna cảm giác, với thực lực của đối phương thì cho mình tưởng tượng cũng không hề với tới. Loại phỏng đoán này khiến trong lòng hai người chấn động.
Trong khoảng khắc, hai người quên cả nói chuyện, ngay cả người đanh đá như Joanna cũng có phần ngây ngốc.
Ánh mắt này dường như là của thần linh đang nhìn xuống sinh linh phàm tục tại nhân gian.
Giọng nói của nó rất khàn khàn, thô đục, nhưng lại có âm điệu bình tĩnh, ôn hòa – cái loại mâu thuẫn này tổ hợp lại thành một dạng khí chất đặc thù.
- Tiến vào đi!
Thú nhân này vẫn mỉm cười:
- Ta cũng đang muốn tiến vào, hãy cùng vào nhé.
Dừng lại một lúc, nhìn hai chị em vẫn y nguyên không có phản ứng, dường như thú nhân khẽ than thở:
- Nhân loại… Chẳng lẽ lại nhìn thần linh bằng thái độ này.
Sao đó nó mới cao giọng nói:
- Không cần sợ, ta sẽ không làm hại các ngươi vì… trong mắt ta, các ngươi không đáng để ta làm hại. Ta tên là Hector (Hoàng tử cả trong Ngựa chiến thành T-roa)
Nói xong, nó điềm nhiên hướng về phía cửa lớn của bạch tháp mà chạy vào. Vừa đi, nó vừa để lại tiếng cười:
- A!!! Chờ nhiều năm như vậy, chờ ta đến…
Thấy cái gã cao lớn chạy tới cửa, nó đứng bên trong ánh sáng của bạch tháp, quay đầu lại nhìn Vivian cùng Joanna:
- Sao vậy, các ngươi không tiến vào sao? Đây là một kỳ tích vạn năn khó thấy đấy.
Joanna liếc nhìn Vivian. Trong lúc này, trong ánh mắt cảu một Vivian vốn mềm yếu lại bắn ra một tia kiên quyết, không chút do dự:
- Chúng ta đi!
- Được!
Joanna gật đầu, híp mắt liếc nhìn thú nhân rồi thấp giọng nói:
- Cái tên này…
- Không quản nhiều như vậy!
Vivian kiên nghị một cách khác thường:
- Vì… Vì hắn… hắn mà tiến vào!
Hết thảy sự vật trên cái thế giới này có rất nhiều điều kỳ thú, dường như là xảo hợp, khiến cho con người ta cuối cùng cũng phải hoài nghi đây có phải là vận mệnh hay không?
Cuối cùng, Vivian cùng Joanna cùng gã thú nhân thần bí có tên là Hector kia đi sâu vào bên trong bạch tháp…
Các nàng cũng không phải những vị khách cuối cùng đến thăm bạch tháp.
Khoảnh khắc sau khi các nàng tiến vào trong bạch tháp, cấm địa lại có người đến viếng thăm.
Đế quốc khai quốc đã ngàn năm, người ngoài xông vào cấm địa của hoàng gia hôm nay ngày càng nhiều.
Một lão già áo trắng cùng một cô gái tóc vàng từ trên trời rơi xuống, xuất hiện dưới chân bạch tháp.
Sau khi hai người rơi xuống đất, cùng nhìn nhau một cái. Điểm duy nhất đáng chú ý là khóe mắt cảu lão già áo trắng đầy những nếp nhăn, trong ánh mắt toát lên vẻ trí tuệ tràn trề. Lão đương nhiên là Lam hải Duyệt.
Mà cô gái kia, từ đầu tới cuối lại chưa hề mở mắt.
Nữ vương Medusa khẽ nhíu mày, vẻ mỹ lệ của nàng không hề giống mọi sinh linh trên phàm gian. Cảm giác được sự bất an đang ẩn hiện trong không khí tạo ra một hơi thở đáng sợ. nàng không cách nào biết cảm giác sợ hãi này xuất phát từ đâu. Đứng trước bạch tháp, bản năng sâu thẳm trong linh hồn nàng như cảm giác được một tia cảnh cáo.
Dường như không xa nơi này có một sự tồn tại kiến mình kính sợ. Nếu như bản thân mình tiếp tục đi xuống, sẽ càng lúc càng gần…
Chính xác mà nói, đây không phải mùi vị, mà là chút khí thế còn lưu lại trong không khí. Đây là một loại sóng năng lượng… hoặc một cái gì đó khác…
- Tiểu thư Nicole xinh đẹp, ngươi sợ hãi?
Lam Hải Duyệt thở dài:
- Ta nhìn thấy vẻ bất an trên mặt ngươi.
Nữ vương Medusa dùng thanh âm lạnh lùng trả lời:
- Ta… Không biết.
Nụ cười của Lam Hải Duyệt có phần thâm thúy, ánh mắt pha thêm chút phức tạp:
- Giống như đã có nhiều người qua đây.
Sau đó hắn nhíu mày, nhìn vào ngọn lửa ẩn chứa quang mang bên trong cánh cửa:
- Muốn… tiến vào sao?
Lần này, nữ vương Medusa không chút do dự:
- Hừ! Đều đã tới!
Sau khi hai bóng người một già một trẻ tan biến sau cánh cửa, dường như có tiếng đồng hồ vận mệnh đang âm vang, hay phảng phất bên trong vùng âm u có một loại lực lượng vô hình đang quấy phá…
So với lúc xảy ra còn đột ngột hơn – nó đã tan biến như chưa hề tồn tại.
Ánh dương quang trên bầu trời vẫn một màu đen kịt, chưa có dấu hiệu khôi phục… nhưng cơn lốc xoáy phía trên cự tháp bỗng chốc tiêu tan!
Cơn lốc xoáy khổng lồ biến thành vô số khí lưu mà tan biến thành bụi phấn, tiếu tán tại không trung, các dòng điện lưu đầu màu sắc kia trong nháy mắt cũng yên tĩnh trở lại.
Bách tháp như một ngọn đuốc bị lửa thiêu đốt nay đã gần tàn, cuối cùng ánh sáng của nó cũng trở lên ảm đạm… rồi tia sáng cuối cũng cũng biến mất…
Hô!
Một tiếng động nhẹ vang lên, cánh cửa lớn lại tự động khép vào.
Sau đó…
Vùng đất dưới chân bạch tháp bỗng từ từ xoay tròn, thanh âm của đá ken két vang lên. Đáy cánh cửa lớn bỗng xoay quang vài vòng rồi trồi lên, đem cánh cửa lấp vào như cũ. Nếu như lúc này có kẻ tiến vào thì cũng vô pháp tìm kiến đường đi của mấy người đi trước.
Như ngày trước lão Chris đã nói với Đỗ Duy: Cánh cửa đặc biết và sẽ chỉ ở một hoành cảnh đặc biệt mới mở ra!
Trong sử sách đế quốc viết: Trong ngày tang lễ của Nhiếp Chính vương, ma pháp trận bach tháp tự phát động. Sau khi đám người hoàng thất về đến hoàng cung, hoàng đế bệ hạ tự thân tiến vào nhưng không có chút thu hoạch gì.
Sự kiện lần này cùng với lần trước Đỗ Duy dạ thám hoàng cung, trong lúc vô tình đã dẫn phát ma pháp trận cũng giống nhau. Trừ mấy người trong cuộc thì những kẻ bên ngoài vĩnh viễn vướng vào một sự kiện mê hoặc khó hiểu trên thế giới này!