Ánh sáng nhu hòa bao quanh không gian,ở giữa nổi lên một tòa mộc tháp cao trăm mét, lá cờ trên đỉnh phấp phới đón gió ghi rõ hai chữ “ Người thắng “ , nét chữ hùng hồn càng làm tăng thêm tính ác liệt của trận đấu.
Đứng ở ngay mặt đại điện, bao quát toàn bộ cuộc tỷ thí, các vị đại thần vẫn như lần tỷ thí nước , có người mừng , có người lo.
“Tỷ thí lần thứ hai bắt đầu,” Hồng công công giơ cây phất trần, tiếng nói the thé trên cao như tầng sóng cuồn cuộn, mang theo triều tịch(hải triều) va chạm vào vách tường, phát ra từng trận hồi âm,“Mời Vương gia tuyên bố quy tắc trận đấu.”
Ống tay áo khẽ vẩy, Mẫn Hách Vương gia nghênh đón ánh mắt của mọi người, tà mị nheo hai mắt lại, nhếch môi đỏ mọng, phát ra tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng.
Chậm rãi đi tới trung tâm trận đấu, một tay chỉ lá cờ trên đỉnh , ánh mắt hắn sắc bén:“Không từ thủ đoạn, cướp cờ.”
Tiểu Thanh hầu hạ bên cạnh Y Y sắc mặt trắng nhợt, nhẹ cắn môi dưới.
“Vương, Vương gia…… Kia chẳng phải là trận đấu sống chết hay sao?” Hồng công công nhất thời bất an ngắm sắc mặt Hoàng Thượng không chút thay đổi, xoay người run rẩy hỏi.
Đôi mắt Mẫn Hách nhanh nhẹn chuyển sang, khiêu khích nhìn bậc đế vương ngồi phía trên, ý cười bên môi càng sâu.
“Đúng vậy, không biết Hoàng Thượng có đồng ý không?”
Y Y ngồi bên cạnh Khâu Trạch sớm đã ướt đẫm hai lòng bàn tay, nàng cúi đầu mím môi, đột nhiên một bàn tay to lạnh lẽo bao trùm lên nắm tay nhỏ bé của nàng , truyền đến từng trận xúc cảm mát mẻ.
“Trẫm đồng ý .” Thanh âm hơi khàn khàn không mang chút do dự.
Phía dưới, các đại thần đã bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh, bắt đầu xôn xao bàn tán , chỉ sợ, hôm nay không phải tỷ thí, mà là một hồi huyết tinh(máu me) chiến tranh, chỉ có hoàng Thục phi là ngậm miệng không nói, sắc mặt trầm trọng nhìn hoàng nhi, ngay cả vương gia La Phu quốc ở bên cạnh nàng nói cái gì đó cũng không nghe thấy.
Tay phải của hắn nắm thật chặt tay nàng, ánh mắt Phù Vân Khâu Trạch thâm thúy nhìn lá cờ bay bay trên cao.
“Nếu lần này hòa thì tính sao? Mẫn Hách Vương gia.” Thùy hạ mi mắt, hắn ôn hòa cười, có điều ánh mắt lại như dao nhọn bắn về phía Mẫn Hách đang nhàn nhã phía trước.
“Hoà?” Mẫn Hách nhìn hoàng phi vẫn cúi đầu, trào phúng ngoéo môi một cái ,“Nếu hoà, tất nhiên là hoàng phi thắng, bởi vì lúc trước đã tranh đấu rồi, nàng thắng bổn vương một ván, bất quá, lần này nếu bổn vương thắng, một nửa quân quyền kia, tự nhiên cũng sẽ nghe theo bổn vương điều khiển.”
Ý tứ của hắn là, cho dù hoà thì cũng là mình thắng? Chỉ sợ không đơn giản như vậy, Y Y rút tay ra khỏi bàn tay của Phù Vân Khâu Trạch, lẳng lặng nắm khăn lụa.
Kinh ngạc quay đầu,nhưng nàng cúi đầu nên không thấy rõ biểu tình cho lắm , nắm tay phải của Khâu Trạch trống rỗng dần dần buông lỏng xuống , khuỷu tay chống trên tay ghế ,dùng ngón cái đỡ cằm.
“Vậy liền ký sinh tử khế đi ( chắc là giấy trắng mực đen ghi lại các quy tắc , ở đây là quyết định 1 mất 1 còn , sống chết với nhau ) .” Nhẹ giọng mở miệng, hắn nhắm mắt lại, nhưng khi đôi lông mi khép vào nhau cũng là lúc chúng không ngừng nhẹ nhàng run rẩy .
Toàn bộ khung cảnh ồn ào bất chợt im lặng, tất cả quay mặt nhìn hoàng phi rồi lại đảo mắt sang Mẫn Hách vương gia , thỉnh thoảng còn vụng trộm miết sắc mặt Hoàng Thượng.
“Đơn giản như vậy, chỉ sợ không thể ?”
Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy vang lên, ngữ khí lạnh như băng, nhưng rất rõ ràng, khiến cho mọi người trong lòng không hiểu vì sao mà sợ hãi.
Liền ngay cả Phù Vân Khâu Trạch đang nhắm mắt cũng phải nhíu mày.
“Ác? Thế hoàng phi có đề nghị gì?” Mẫn Hách đem hai tay đặt ra phía sau, híp mắt nhìn Y Y , nhìn về phía vị hoàng phi từ nãy tới giờ chưa bao giờ ngẩng đầu.
“Nếu Vương gia định quy tắc là không từ thủ đoạn, vậy thì thêm vài cái nữa có được không?” Nàng rốt cục cũng nâng đầu lên, mắt hạnh buông xuống, bên trong đôi mắt ấy không có một tia cảm tình, tựa như rối gỗ cứng ngắc nhìn Mẫn Hách, nàng kéo kéo môi cánh hoa, trông như mỹ nhân băng sơn ngủ say ngàn năm, từng chút từng chút , nở rộ ra ý cười lạnh lẽo.
“A ?” Mẫn Hách hiện lên một tia kinh ngạc trong con ngươi màu mực, vốn tưởng rằng nàng đã sợ tới mức phát run “Nói nghe xem.”
Yên lặng một lát, nàng nhìn bốn thân ảnh cao lớn đứng ở bên cạnh Mẫn Hách, mặt không chút thay đổi, âm thanh lạnh lùng:“Cho dù có chết người, cũng không thể buông tha.”
“Trẫm đồng ý.” Phù Vân Khâu Trạch vẫn nhắm hai mắt , nhẹ nhàng bật ra hai tiếng, tựa như quả bom nổ tung trong lòng mọi người.