Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng bên giường, áo choàng trên người vẫn chưa thay ra, cùng với dáng vẻ mệt mỏi phong trần, nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ như nước nhìn nàng.
Tịch Nhan vừa bất ngờ vừa vui mừng, sau đó ngồi dậy, liền bị người trước mặt ôm lấy, hắn ngồi vào bên giường, bế nàng đặt lên đùi mình, chỉ nhìn nàng thôi, ánh mắt lúc đó chứa đựng vô vàn bí mật.
Tịch Nhan kìm lòng không đậu tiến sát vào lòng hắn, nhẹ giọng nở nụ cười: "Còn nói là ở lại trong cung, sao chàng lại về?" Nói xong, nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ nước trong phòng, rồi nói: "Không phải đã qua giờ được ra khỏi cung sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, chậm rãi cúi đầu, chạm vào mũi nàng: "Nàng cho người vào hỏi, lại cho người đưa thư đến, sao ta có thể không trở về chứ? Cho dù là cửa cung đã đóng, ta cũng có thể vượt tường trở về."
Tịch Nhan không kìm được bèn nũng nịu cười rộ lên, vừa ngước mắt đã nhìn thấy trong tay hắn đang cầm lá thư mình mới viết, nàng muốn lấy lại ngay, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đưa tay cao lên, không cho nàng với tới, rồi nói với nàng: "Nói một lần nữa cho ta nghe."
Tịch Nhan cố ý giả ngốc nhìn hắn: "Nói cái gì?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ liền cúi đầu, hôn lên môi nàng, đến khi nàng không thở nổi mới buông ra, giọng nói trầm thấp như rượu nguyên chất: "Nàng không biết nói gì sao?"
Tịch Nhan nằm trong lòng hắn thở dốc: "Là do chàng nói, lúc chàng không đến tìm ta, ta có thể đi tìm chàng. Tối hôm qua chàng cứ như vậy mà rời đi, ta cũng không biết chàng làm sao, đến sáng hôm nay chàng lại vào cung ..... Chàng còn nói là thời gian này không được tùy ý ra ngoài, chàng nói xem ta làm sao tìm chàng đây?"
Trầm mặc hồi lâu, mới nghe được Hoàng Phủ Thanh Vũ than nhẹ một tiếng: "Nhan Nhan......"
Tịch Nhan chỉ nghĩ là hắn gọi mình, bèn ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn sâu thẳm, ánh mắt mơ hồ. Trong lúc nhất thời, ánh mắt Tịch Nhan cũng trở nên ảm đạm, rũ mắt xuống, vẫn cứ tựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng đọc những câu thơ trên giấy:
Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất tự âm? (*)
Dịch nghĩa:
Cổ áo chàng xanh xanh
Vẫn vơ em nghĩ
Nếu em không đến
Sao chàng chẳng hỏi thăm? (**)
Chú thích: (*) Đây là 4 câu thơ đầu tiên trong bài ca dao phong tục số 17 của nước Trịnh (Trịnh phong 17), và là bài thứ 91 trong Kinh Thi.
(**) Nguồn: Thụy Khuê - Cấu trúc thơ
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ trầm mặc ôm nàng sát vào long, ánh mắt toát lên sự yên tĩnh sâu thẳm
Nhan Nhan, đến tột cùng là do ta quá mức để ý, hay do nàng vô tình không để ý đến?
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tịch Nhan tỉnh lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ quần áo đã chỉnh tề chuẩn bị ra cửa.
Tịch Nhan vừa thấy hắn vận áo xanh quần trắng, rõ ràng không phải là vào cung, nên ngồi dậy hỏi: "Chàng đi đâu vậy?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ không nghĩ là nàng dậy sớm như vậy, cũng không muốn mang nàng theo trong những trường hợp như hôm nay, nhưng nàng đã mở miệng hỏi, hắn chỉ có thể ngồi xuống giường, nói: "Hôm nay là ngày hạ táng Mẫu Đơn."
Nghe vậy, Tịch Nhan dường như bất chấp thân thể mình, lập tức bước xuống giường: "Vậy sao chàng không nói ta biết?"
"Nhan Nhan" Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ nhìn nàng, "Ta hy vọng nàng ở lại phủ nghỉ ngơi cho tốt."
"Chàng thật ích kỷ!" Tịch Nhan đáp lời nhưng không quay đầu lại, vừa bắt đầu tự thay quần áo, lại vừa gọi Ngân Châm vào hầu hạ rửa mặt chải tóc, lúc này mọi thứ trở nên vô cùng rối ren.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng biết không ngăn được nàng, nên chỉ nói: "Nàng làm chậm một chút, ta chờ nàng."
Tịch Nhan đồng ý, nhưng vẫn chỉ tốn thời gian một nén nhang để hoàn tất tốt mọi việc, rồi theo hắn ra ngoài. Hoàng Phủ Thanh Vũ lo lắng xe ngựa xóc nảy, nên gọi để nàng ngồi vào kiệu, còn mình thì cưỡi ngựa đi bên cạnh.
Đến lúc Tịch Nhan ý thức được đây là đường đi về nghĩa trang ngoài vùng ngoại ô phía đông, thì kiệu đã ra khỏi cửa thành, nàng vén tấm mành lên, nhìn về người đi bên cạnh cỗ kiệu
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nhìn nàng, ánh mắt ám trầm.
Tịch Nhan cắn môi, lại buông mành xuống, dựa vào nhuyễn điếm, trong lòng cực kỳ hỗn loạn.
Tịch Nhan không biết Thập Nhất đã dùng cách gì, để có thể an táng Mẫu Đơn vào viên lăng của hoàng thất. Cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ đi thẳng vào khu vực phía tây của nghĩa trang, từ xa xa, đã có thể thấy một lăng mộ mới, và vài thân ảnh tiêu điều và cô đơn
Hoàng Phủ Thanh Thần, Đạm Tuyết, cả Thập Nhị đã đến, mọi người đều đứng phía sau Thập Nhất, nhìn bóng dáng gầy yếu của Thập Nhất
Tịch Nhan có chút sốt ruốt, bất giác bước đi nhanh hơn, Hoàng Phủ Thanh Vũ đi phía sau kéo nàng lại, nhắc nhở nàng đi chậm một chút. Tiếng bước chân vừa nhanh vừa chậm, cuối cùng làm vài người quay đầu nhìn, ngoại trừ Thập Nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tịch Nhan chưa bao giờ nghĩ đến, khi gặp lại Thập Nhất, người thiếu niên ấm áp và lương thiện kia, giờ này lại có dáng vẻ như vậy, hai má hốc hác, hai mắt lõm sâu xuống, không còn một chút tinh thần nào, không khí đau buồn phảng phất, tóc mai bay bay, vì gầy yếu đi nhiều mà xương gò má lộ hẳn ra ngoài, hai má hóp lại như thể chỉ còn mỗi da dán vào xương đủ để thuyết minh nam tử này trải qua mấy ngày nay như thế nào.
"Thập Nhất ....." Lòng Tịch Nhan run lên, gọi hắn một tiếng.
Thập Nhất vẫn như ban đầu, cứ ngồi xổm xuống nhìn vào mộ phần của Mẫu Đơn, không hề nhúc nhích.
Tịch Nhan không nhịn được muốn bước đến, lại bị Hoàng Phủ Thanh Vũ giữ lại, ở bên tai nàng thấp giọng thì thầm: "Đừng quấy rầy đệ ấy, chúng ta đến tiễn Mẫu Đơn, có tấm lòng là được rồi."
Tịch Nhan lại không nén được khóc nấc lên, xoay người vùi mặt vào lòng hắn, trái tim dường như khép chặt lại.
Nếu hôm nay Mẫu Đơn 1bc0 gặp chuyện không may, Thập Nhất đã trở thành bộ dạng như thế này, vậy hai năm sau khi nàng chết đi, Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ trở thành bộ dạnh như thế nào chứ?
Dán vào ngực hắn, cảm giác được nhịp đập của con tim hắn, Tịch Nhan lại càng khóc nhiều hơn.
Hắn không bao giờ bộc lộ tình cảm của mình, sao có thể giống Thập Nhất, thể hiện hết cảm xúc bi thương, đau lòng ra mặt, nghĩ vậy Tịch Nhan cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng mà, nàng chỉ sợ hắn đem tất cả cảm xúc kia giấu trong lòng, không ai biết được hắn buồn, hắn đau, nếu như vậy, con tim hắn sẽ càng khổ sở hơn.
Tịch Nhan siết chặt vạt áo hắn mà nức nở.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm lấy nàng, ánh mắt lại nhìn về Thập Nhất, chân mày cau lại.