Án Trì Truy Xứ Chương 36


Chương 36
Nguyệt xuất giao hề

Mạch Kiếm Tùng ngồi trầm ngâm trước chén rượu đầy. Y nghĩ thầm: “Đường Thẩm thụ giáo võ công ở đâu, của ai? Tại sao võ công của y được chân truyền từ xám y nhân chủ nhân, thế nhưng vẫn không phải là đối thủ của Đường Thẩm. Võ công của Đường Thấm đích thực thuộc môn phái nào?”.

 Y buông tiếng thở dài, nhẩm nói: “Nếu ta không phải là đối thủ của Đường Thẩm thì sao có thế là thiên hạ đệ nhất nhân”.

 Ý nghĩ đó càng khiến cho Mạch Kiếm Tùng nao lòng.

 Mỹ nữ ngồi trong bồn nước lên tiếng.

 - Mạch Kiếm Tùng huynh đang nghĩ gì vậy?

 Mạch Kiếm Tùng nhìn nàng.

 - Nàng đừng hỏi ta đang nghĩ gì.

 Kỹ nữ mỉm cười, nàng nhìn Mạch Kiếm Tùng bằng ánh mắt liêu trai gợi mời của những ả kỹ nữ sành sỏi nơi chốn lầu xanh. Ánh mắt của nàng buộc tất cả ai tiếp nhận nó cũng phải liên tưởng đến những hoạt cảnh mây mưa dữ dội.

 Nàng mỉm cười, rồi té nước lên người mình. Nàng vừa té nước vừa nói :

 - Huynh có ánh mắt lạ thường quá.

 - Ánh mắt của ta lạ thường thế nào?

 Y nhếch môi cười nửa miệng rồi nói tiếp :

 - Thư Thư có thể nói cho ta biết sự lạ thường đó không?

 Nàng tiếp tục té nước lên người mình, vừa nguýt Mạch Kiếm Tùng.

 - Ánh mắt của Mạch Kiếm Tùng huynh quá bí hiểm. Một sự bí hiểm mà không một ai có thể đoán được hay hiểu được ẩn ý của huynh. Nếu như Mạch Kiếm Tùng không thổ lộ ra ẩn ý của mình.

 - Ánh mắt của ta bí hiểm như vậy à?

 - Thư Thư nói thật đó.

 Nàng vừa nói vừa đứng lên. Dưới ánh sáng của hai ngọn chân đèn hắt lên người nàng, khiến cho những giọt nước phản chiếu lấp lánh chẳng khác nào những viên ngọc lưu ly đang phát quang. Nàng có một thân hình cân đối với đôi quả tuyết lê no tròn, vùng hạ đẳng phẳng phiu, thể pháp như toát ra sự mời mọc mà bất cứ một nam nhân nào khi chiêm ngưỡng nó không thể nào bỏ qua sự mời mọc đó.

 Mạch Kiếm Tùng dốc chén rượu uống cạn, y từ từ đứng lên trong khi Thư Thư chậm rãi bước về phía gã.

 Nàng đứng đối diện với Mạch Kiếm Tùng. Vùng thượng đẳng với đôi quả tuyết lê căng tròn như hai ngọn hỏa diệm sơn sắp phun trào ưỡn hẳn về phía Mạch Kiếm Tùng.

 Thư Thư không cần phải nói, nhưng hành động và ánh mắt của nàng đủ để Mạch Kiếm Tùng biết và hiểu Thư Thư muốn gì và cần gì ở y.

 Y đặt tay lên hai bờ vai của Thư Thư. Đôi bản thủ của Mạch Kiếm Từng nắn nhẹ và từ từ cúi xuống. Nàng hé ngay hai cánh môi tiếp nhận lấy nụ hôn của gã trong khi đôi ngọc thủ vòng qua bá lấy cổ Mạch Kiếm Tùng. Hai mi mắt của nàng từ từ khép lại.

 Vòng tay của Mạch Kiếm Tùng xiết từ từ vòng tiểu yêu của nàng cho đến khi người nàng dán vào người gã làm một.

 Thư Thư hơi kiễng chân bật ra một tiếng rên.

 Mạch Kiếm Tùng bế nàng lên.Y đưa nàng về phía bồn nước, thả vào trong đó rồi bước vào cùng với nàng.

 Nước trong bồn tung tóe cùng với những âm thanh ư ử từ cửa miệng của Thư Thư phát ra. Những âm vực đó biểu thị sự khoái cảm dữ dội khỏa lấp toàn bộ thể pháp Thư Thư và sự cuồng nhiệt của nàng trong cuộc giao hoan này.

 Thư Thư chồm lên người Mạch Kiếm Tùng, nàng ngấu nghiến đôi môi gã rồi mới hỏi :

 - Chàng... chàng yêu thiếp không?

 Mạch Kiếm Tùng nhìn chằm chằm vào mắt Thư Thư.

 Nàng áp đôi quả tuyết lê lên vào người Mạch Kiếm Tùng. Nàng giãy giụa trên người y và lại hỏi :

 - Thư Thư yêu chàng nhiều lắm. Thư Thư sống mà không có chàng Thư Thư chịu không nổi đâu. Chàng hãy nói chàng yêu Thư Thư đi. Thư Thư sẽ là của chàng, của chàng...

 Nàng rướn người lên người Mạch Kiếm Tùng, nàng cảm nhận rõ mồn một hắn đã ở trong người nàng. Cánh hoa kia đã tóm lấy con bướm và ngấu nghiến nó.

 Thư Thư hổn hển.

 - Mạch Kiếm Tùng huynh... Mạch Kiếm Tùng huynh... hãy nói chàng yêu Thư Thư. Thư Thư chờ câu nói này của chàng, Mạch Kiếm Tùng hãy nói đi.

 Nàng vừa nói vừa ôm ghì lấy Mạch Kiếm Tùng.

 Cảm giác cực lạc trùm lên hai người, Mạch Kiếm Tùng ghé miệng vào tai Thư Thư nhỏ nhẹ nói :

 - Ta yêu võ công.

 Y nói rồi đẩy nàng ra và bước ra khỏi bồn. Mạch Kiếm Tùng thản nhiên vận lại trang phục. Y vừa vận trang phục vừa nhạt nhẽo nói với Thư Thư :

 - Nàng không phải là đích đến của Mạch Kiếm Tùng.

 Y sửa lại vạt áo, phủi lớp bụi nước đóng trên nó rồi bỏ đi ra ngoài biệt sảnh.

 Y đi một mạch đến tòa giảng võ đường. Bước vào giảng võ đường. Mạch Kiếm Tùng chỉ ngay một gã hắc y.

 - Ngươi...

 Gã hắc y sứ ôm quyền khom người :

 - Tổng quản sứ sai khiến.

 - Giao thủ với ta.

 Gã hắc y sứ bàng hoàng khi nghe lời nói này của Mạch Kiếm Tùng. Y nhìn gã như muốn lọt hai con ngươi ra ngoài.

 - Bổn sứ không dám.

 - Tại sao lại không dám?

 - Người là Tổng đàn sứ.

 - Đó không phải là chức vị ta muốn có.

 Nói dứt câu Mạch Kiếm Tùng bất ngờ vỗ chưởng thẳng vào ngực gã hắc y đó.

 “Bình...”

 Thân ảnh của gã hắc y sứ như cánh diều bị bắn tung đi bởi cơn cuồng phong, va lưng vào vách đại sảnh, miệng phún ra một vòi máu rồi đổ gục xuống chẳng kịp thốt ra tiếng nào mà hồn đã lìa khỏi xác.

 Mạch Kiếm Tùng nhìn xác gã hắc y sứ.

 - Ngươi có thể giết gã nhưng không thể nào đạt đến ước nguyện thiên hạ đệ nhất nhân mà ngươi mơ tưởng.

 Mạch Kiếm Tùng quay lại. Y liền quỳ một chân xuống sàn gạch nhìn xám y nhân. Y muốn biết chân diện của chủ nhân mình, nhưng điều đó đã vượt ngoài sự chờ đợi của y.

 - Nô tài khấu đầu chủ nhân.

 Chấp một tay sau lưng, xám y nhân nhạt nhẽo nói :

 - Tại sao ngươi phẫn nộ?

 - Võ công của nô nhân không thể bì với Đường Thẩm.

 Xám y nhân phá lên cười khanh khách.Tiếng cười của xám y nhân nghe vừa chua vừa cay độc. Cắt ngang tràng tiếu ngạo, xám y nhân lạnh lùng nói :

 - Võ công của ngươi mãi mãi sẽ không bao giờ bì với Đường Thẩm nếu như ngươi không bước vào tử cảnh.

 - Nô nhân sẵn sàng bước vào tử cảnh.

 - Được...

 Xám y nhận lấy trong ống tay áo ra một tấm hắc bài đặt vào tay Mạch Kiếm Tùng.

 - Hãy đến Thiên Phong trang.

 Xám y nhân nhìn Mạch Kiếm Tùng rồi quay bước bỏ đi thẳng ra khỏi giảng võ đường Kim Diện môn.

 Mạch Kiếm Tùng quan sát tấm hắc bài, y nhẩm nói: “Thiên Phong trang”.

 * * * * *

 Mạch Kiếm Tùng quỳ một chân, chống hai tay về phía trước với tất cả sự thành bái của mình hướng về đài Thiên Phong, trên đài Thiên Phong có bốn người, tất cả đều vận xám y. Mặt đeo Kim diện, ngồi chễm chệ trên bốn chiếc ngai.

 Một trong bốn Cẩm y kim diện nhân trầm giọng nói :

 - Mạch Kiếm Tùng, ngươi đồng ý bước vào tử cảnh?

 - Mạch Kiếm Tùng đồng ý.

 - Được.

 Cẩm y kim diện nhân vỗ tay một tiếng.

 Một gã Kim diện nhân bước ra.

 - Hãy chứng minh lời nói của ngươi.

 Mạch Kiếm Tùng đứng lên đối mặt với gã Kim diện nhân, ánh mắt của y long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống gã Kim diện nhân đó.

 Mạch Kiếm Tùng gầm lên một tiếng. Cùng với tiếng gầm đó y lắc vai điểm mũi giày phát tác ngay hai đạo chỉ kiếm công thẳng đến đối phương.

 Gã Kim diện nhân cũng phát động chỉ kiếm đón thẳng đỡ thẳng mà không một chút e dè.

 Hai đạo chỉ kiếm của hai đối thủ chạm thẳng vào nhau.

 “Chát...”

 Gã Kim diện nhân thối lại hai bộ, rõ ràng cả hai người đều dùng một thứ võ công giống như nhau nhưng Mạch Kiếm Tùng vẫn đắc lợi hơn bởi y phát tác chỉ kiếm bằng tất cả ý chí và nội lực của mình.

 Vừa đắc lợi, Mạch Kiếm Tùng chiếm ngay lấy tiên cơ. Y lướt tới và nhanh như chớp phát ra một đạo chỉ kiếm công phá vào yết hầu đối phương.

 “Bộp...”

 Đạo chỉ kiếm của Mạch Kiếm Tùng xuyên thủng yết hầu gã đó. Gã Kim diện nhân bổ nhào xuống sàn gạch đại sảnh, nảy người vài cái rồi trút hồn ra khỏi xác.

 Mạch Kiếm Tùng nhìn ại đài Thiên Phong, ôm quyền :

 - Mạch Kiếm Tùng đã chứng minh nhuệ khí của mình.

 Cẩm y kim diện nhân rọi ánh mắt sáng ngời chiếu vào Mạch Kiếm Tùng.

 - Ngươi là kẻ được lựa chọn.

 Nói dứt lời, Cẩm y kim diện nhân cách không phóng chỉ điểm vào bức vách đối diện.

 “Cạch...”

 Một vòm cửa bí mật được mở ra.

 - Hãy vào trong đó và trở ra nói cho bổn nhân biết ngươi thấy gì?

 - Tuân lệnh chủ nhân.

 Mạch Kiếm Tùng bước vào một gian thạch thất, dưới ánh sáng hai ngọn chân đèn y thấy trên bức vách đối diện là những đường chém ngang chém dọc, in trên một tờ giấy hồng điều. Khi Mạch Kiếm Tùng rọi mắt nhìn vào tờ giấy có những đường chi chít đó, mắt y hoa lên những tưởng như muốn nổ hai con ngươi.

 Mạch Kiếm Tùng quay mặt chỗ khác né tránh tấm giấy hồng điều. Y đảo mắt nhìn quanh khắp gian thạch thất nhưng chẳng có gì khác lạ ngoài tờ giấy hồng điều với những đường gạch chi chít làm hoa cả mắt.

 Mạch Kiếm Tùng cắn răng vào môi dưới định nhãn nhìn lại. Một lần nữa lại hoa mắt không nhận biết đó là thứ gì, ẩn ý của tấm giấy chi chít những đường gạch kia y cũng không hiểu.

 Mạch Kiếm Tùng buông tiếng thở dài bước trở ra.

 Y ôm quyền về phía Thiên Phong :

 - Nô nhân Mạch Kiếm Tùng bất tài.

 Cẩm y kim diện nhân nhạt nhẽo nói :

 - Ngươi không thể là thiên hạ đệ nhất nhân.

 Mạch Kiếm Tùng gục mặt nhìn xuống.

 Cẩm y kim diện nhân đanh giọng nói :

 - Nhưng ngươi đã chấp nhận bước vào tử cảnh. Ngươi còn thời hạn ba ngày để thụ nhận cái chân lý trong bức họa đó.

 Cẩm y Kim diện dời bước đi vào vòm cửa trên đài Thiên Phong, ba người kia cũng nối gót theo y. Vòm cửa từ từ đóng lại. Mạch Kiếm Tùng đứng thừ ra một lúc rồi quay lại mật thất. Y đứng trước bức họa với những đường chi chít mà rối loạn tầm mắt mình. Răng trên cắn vào môi dưới đến rịn máu nhưng y chỉ nhận ra đó là một bức họa rối rắm chẳng có ý nghĩa gì.

 * * * * *

 Một ngày trôi qua. Mạch Kiếm Tùng gần như hoàn toàn bất lực trước vẻ kỳ bí của bức họa với những đường gạch chí chít kia. Y luôn tự hỏi với mình: “Bức họa kia có ý nghĩa gì?”.

 Mặc dù y đã hỏi câu hỏi đó bao nhiêu lần nhưng chẳng tìm được một lời giải đáp.

 Y ngồi thừ ra như người bất lực.

 “Cạch...”

 Vòm cửa thạch thất mở ra. Mạch Kiếm Tùng mở to mắt hết cỡ khi thấy Đường Thẩm bước vào. Đường Thẩm cũng tròn mắt nhìn y.

 - Mạch huynh.

 Cửa thạch thất đóng lại, tay ôm vò rượu bốn cân, Đường Thầm bước lại trước mặt Mạch Kiếm Tùng.

 - Mạch huynh cũng sắp bước vào Tử vong trường?

 - Sao ngươi biết?

 - Huynh có mặt trong gian thạch thất này thì Đường Thẩm biết sớm muộn gì huynh cũng bước vào Tử trường.

 - Ngươi cũng bước vào tử cảnh?

 - Đương nhiên rồi, sớm muộn gì Đường Thẩm cũng chết mà. Đường Thấm đã nhận án Tử Vong kỳ của chủ nhân Tử Vong kỳ, muốn sống cũng không được. Giờ thì mất cả nội lực, ai lấy mạng Đường Thẩm cũng được.

 Mạch Kiếm Tùng nheo mày.

 - Ngươi đã mất hết nội lực?

 - Đúng như vậy. Nội lực của Đường Thẩm đã bị tản mác bởi Thiên Hoa phấn, nhưng cho dù có nội lực mà bước vào Tử cảnh thì cũng chết. Chẳng một ai có thể hóa giải được kiếm khí Càn Khôn của dị nhân Tiết Thương Giản đâu.

 Chàng mở nắp bầu rượu. Mạch Kiếm Tùng nhìn vào mắt Đường Thẩm.

 - Ngươi nói Tiết Thương Giản nào?

 Chàng dốc bầu rượu tu luôn một ngụm dài rồi trao vò rượu qua tay Mạch Kiếm Tùng.

 - Uống đi, Đường Thẩm sẽ nói.

 Mạch Kiếm Tùng bưng vò rượu tu một ngụm dài.

 Y trả vò rượu lại cho Đường Thẩm, vừa mỉm cười, chàng từ tốn chậm rãi thuật lại những gì mình đã thấy trên Tử vong trường.

 Mạch Kiếm Tùng nghe mà cảm thấy xương sống mình gai lạnh.

 Y miễn cưỡng nói :

 - Ngươi đã chứng kiến kiếm khí Càn Khôn của Tiết Thương Giản à?

 Đường Thầm gật đầu.

 - Nếu không tận mục sở thị kiếm khí Càn Khôn của Tiết Thương Giản dị nhân thì Đường Thẩm đâu kể cho huynh nghe làm gì. Còn Mạch Kiếm Tùng huynh, đã là Tổng đàn sứ Kim Diện môn, là thuộc hạ thân tín của chủ nhân Tử Vong kỳ sao lại vướng vào cảnh ngộ giống hệt Đường Thấm.

 - Mạch mỗ tự nguyện.

 Đường Thẩm chau mày nhìn sững Mạch Kiếm Tùng.

 - Mạch huynh tự nguyện tìm đến cái chết?

 - Mạch mỗ muốn có võ công của thiên hạ đệ nhất nhân.

 Chàng dốc vò rượu tu một ngụm dài.

 - Để làm gì?

 - Ai cũng có mục đích mà. Ngươi cũng không nên hỏi làm gì. Tại sao một người mất hết võ công như ngươi lại bị đặt vào tử cảnh?

 - Đường Thẩm chẳng còn sinh lộ mà. Không biết Đường Thẩm hay huynh ai chết trước đây. Bất cứ ai là người bước vào tử cảnh trước thì người đó chết trước.

 Mạch Kiếm Tùng nhìn chàng.

 - Mạch mỗ chưa đạt được ước nguyện của mình thì chưa muốn chết.

 - Mạch huynh đâu còn quyết định cho bản thân mình được nữa. Chủ nhân Tử Vong kỳ quyết định giùm huynh thì đúng hơn. Nói khác đi chủ nhân muốn huynh chết như thế nào thì huynh phải chết như thế đó.

 Chàng nói rồi dốc vò rượu tu luôn một hơi dài. Thả vò rượu xuống bên cạnh, Đường Thẩm hỏi Mạch Kiếm Tùng :

 - Huynh có sợ không?

 Buông tiếng thở dài Mạch Kiếm Tùng nói :

 - Ta chỉ sợ mình chưa đạt được ước nguyện của mình mà thôi.

 Mạch Kiếm Tùng nói rồi chỉ về phía bức họa với những đường gạch chi chít.

 - Đường Thẩm... ngươi có thể đoán ra ẩn ý trong bức họa này chứ?

 Đường Thẩm nhìn bức họa chi chít những đường gạch ngang dọc. Mắt chàng cũng rơi vào tình trạng như Mạch Kiếm Tùng, bị hoa lên cứ như có một bầy đom đóm sa vào hai con ngươi.

 Đường Thẩm dụi mắt rồi dốc vò rượu uống một ngụm. Chàng thả vò rượu xuống nhìn Mạch Kiếm Tùng.

 - Ở đâu huynh có bức họa này?

 Mạch Kiếm Tùng nhạt nhẽo đáp lời chàng :

 - Có hiểu được bức họa này Mạch mỗ mới có thể là thiên hạ đệ nhất nhân.

 - Mạch huynh đang tìm hiểu nó?

 - Mạch mỗ muốn điều đó. Nhưng Mạch mỗ bất lực.

 Y buông tiếng thở dài :

 - Mạch mỗ vô dụng.

 Đường Thẩm gượng cười nhìn hắn :

 - Huynh chỉ còn thời gian hai ngày để trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, nếu không huynh sẽ chết không toàn thây bởi kiếm khí Càn Khôn của Tiết Thương Giản dị nhân.

 - Mạch mỗ chỉ có thời gian hai ngày nhưng lúc này đây Mạch mỗ bất lực.

 Đường Thẩm nhìn gã rồi từ từ dời mắt đến tấm họa đồ. Chàng nheo mày trang trọng nói :

 - Bức họa này ở đâu huynh có?

 - Nó đã có sẵn trong thạch thất này. Và chỉ có người tự nguyện bước vào tử trường mới được tận mục sở thị nó.

 - Lạ quá đó.

 Đường Thẩm ngồi tựa hẳn lưng vào vách thạch thất. Thỉnh thoảng chàng lại ngẩng mặt lên nhìn bức họa với những đường gạch chi chít kia. Mạch Kiếm Tùng thì chăm chú quan sát nhưng y thỉnh thoảng lại nhíu mày, nhắm mắt lắc đầu. Chàng dốc vò rượu tu luôn một ngụm dài rồi liên tường lại tất cả mọi sự việc xảy ra với mình.

 Đường Thẩm nheo mày.

 - Sát Thần Lục Đại Thiên.

 Mạch Kiếm Tùng nghe Đường Thẩm thốt ra lời đó, y nhìn sang chàng. Thấy Mạch Kiếm Tùng nhìn mình, Đường Thẩm khoát tay :

 - Mạch huynh đừng nói gì cả.

 Chàng dốc vò rượu tu một ngụm lớn, thần thức căng ra suy nghĩ. Đường Thẩm nhẩm nói :

 - Bạch Vân trang, Lục Đại Thiên, Thất đại chưởng môn, chủ nhân Tử Vong kỳ, Phù Vân cung chủ...

 Đường Thẩm lắc đầu, đôi chân mày chàng như đâu đâu với nhau. Chàng nhìn qua Mạch Kiếm Tùng.

 - Mạch huynh... Đường Thẩm hiểu ra rồi.

 Mạch Kiếm Tùng lộ vẻ khẩn trương.

 - Đường Thẩm hiểu gì?

 Chỉ về phía bức họa hỗn độn những đường gạch chi chít, Đường Thẩm nói :

 - Bức họa này được sao ra từ Kim đồ.

 Mạch Kiếm Tùng lắc đầu.

 - Điều đó không có chút ý nghĩa gì với ta cả.

 Đường Thẩm dốc vò rượu tu luôn một ngụm dài.

 Chàng thả vò rượu xuống bên cạnh rồi từ từ đứng lên.

 - Bức họa này có liên quan đến Mạch huynh đó, huynh trở thành thiên hạ đệ nhất nhân hay không, đúng hơn huynh có trở thành một Sát Thần Lục Đại Thiên hay không chính là từ bức họa đồ này.

 Mạch Kiếm Tùng lắc đầu.

 - Mạch mỗ không hiểu ý của người.

 - Đường Thẩm có thể giúp cho Mạch huynh trở thành thiên hạ đệ nhất nhân.

 Mạch Kiếm Tùng mở to mắt hết cỡ nhìn Đường Thẩm. Gã không tin vào tai mình, rồi nghi ngờ hỏi lại :

 - Người có thể giúp ta được sao?

 Đường Thẩm gật đầu.

 Mạch Kiếm Tùng chau mày.

 - Mạch mỗ không tin. Một người đã mất hết công lực, lại nhận án Từ Vong Kỳ mà có thể giúp được Mạch Kiếm Tùng sao?

 - Đã có sự sắp đặt nên Đường Thẩm mới vào thạch thất này cùng với Mạch huynh. Luôn có sự bất ngờ mà. Cứ xem như Đường Thẩm giúp huynh là cũng tự giúp bản thân mình thoát khỏi tử cảnh. Ai cũng nên biết sợ cái chết một chút chứ.

 Chàng nói rồi dốc vờ rượu tu luôn một ngụm dài.

 Mạch Kiếm Tùng nhìn chàng uống rượu hỏi :

 - Ngươi giúp ta thế nào?

 - Hóa giải Càn Khôn Chỉ Kiếm của Tiết Thương Giàn. Hóa giải Càn Khôn kiếm khí của Tiết Thương Giản sẽ là thiên hạ đệ nhất nhân. Trên võ lâm chỉ có một người duy nhất giải được Càn Khôn kiếm khí của Tiết Thương Giản là Lục Đại Thiên.

 Mạch Kiếm Tùng lắc đầu.

 - Mạch mỗ và ngươi ở trong thạch thất này biết tìm Lục Đại Thiên ở đâu? Cho dù có gặp được Lục Đại Thiên thì trong thời hạn hai ngày còn lại cũng không đủ để ta luyện võ công của Lục Đại Thiên. Xem ra những gì ngươi nói đều là những lời nói hồ đồ vô nghĩa.

 Đường Thầm nhướng mày.

 - Nếu huynh chịu nghe theo sự chỉ dẫn của Đường Thẩm.

 Chàng chỉ về phía bức họa đồ.

 - Lục Đại Thiên chính là bức họa đồ này. Tạm thời Đường Thẩm gác qua tất cả mọi chuyện, có giải thích với huynh, huynh cũng chẳng hiểu được bởi mục đích của huynh là võ công để trở thành thiên hạ đệ nhất nhân thôi.

 Chàng uống cạn vò rượu rồi trang trọng nói :

 - Chúng ta bắt đầu đi. Trước tiên huynh phải biết dụng Kim Cang thần chỉ.

 - Kim Cang thần chỉ?

 - Đúng. Có Kim Cang thần chỉ mới có thể hóa giải được Càn Khôn kiếm khí.

 Đường Thẩm nói rồi hướng dẫn cho Mạch Kiểm Tùng cách vận hành khí công phát tác Chỉ Khí Kim Cang.

 Dưới sự hướng dẫn tận tình của chàng trong chốc lát Mạch Kiếm Tùng đã thi triển được Kim Cang thần chỉ. Y bắt ấn quyết phát ra một đạo chỉ khí điểm tới vách đá.

 “Chát...”

 Đạo chỉ của y xuyên thủng vách đá như xuyên vào một lớp bùn nhão.

 Đường Thẩm gật đầu.

 - Huynh khá lắm.

 Chàng nhìn lại bức đồ hình.

 - Đây mới là bước quan trọng để hóa giải kiếm khí Càn Khôn, trên bức họa đồ này là võng lưới kiếm khí Càn Khôn mà Tiết Thương Giản phát tác ra. Huynh phổ dụng Kim Cang thần chỉ vẽ ra đúng võng lưới đó. Huynh phát động chỉ khí vẽ thật nhanh, thật chính xác. Khi huynh vẽ ra võng lưới Khí Kiếm Càn Khôn mà chỉ phong có thế kết lại thành một màn lưới liên tục, chứ không tản mác, hay thiếu nét nào thì huynh đã thành công. Có như vậy huynh mới có thể đối phó với Tiết Thương Giản.

 Mạch Kiểm Tùng nói :

 - Không thể làm được điều đó.

 - Không làm được có nghĩa là cái chết sẽ đến với huynh. Đường Thẩm tin Mạch Kiếm Tùng làm được bởi vì Mạch huynh là người có ý chí và tham vọng. Huynh đã nhụt chí không muốn làm thiên hạ đệ nhất nhân nữa à?

 - Được Mạch mỗ sẽ làm theo cách của ngươi.

 Mạch Kiếm Tùng từ từ dùng tay vẽ lại bức họa đồ h 1697 ình chi chít hỗn độn. Đường Thẩm thấy y vê quá chậm chạp liền nói :

 - Hình như huynh ít khi dùng đến bút pháp.

 Chang cầm tay Mạch Kiểm Tùng, mắt nhìn đăm đăm vào bức họa đồ mà dịch chuyển ngón chỉ của Mạch Kiếm Tùng lên vách đá.

 Dùng chỉ pháp của Mạch Kiếm Tùng như một ngòi bút, Đường Thẩm vẽ lại bức đồ hình. Thủ pháp của chàng cực nhanh chỉ trong chớp mắt đã vẽ lại bức đồ hình kia giống như đúc.

 Đường Thẩm nhìn lại Mạch Kiếm Tùng.

 - Đệ làm được... huynh làm được.

 - Nếu Đường Thẩm có thể làm được thì Mạch mỗ cũng phải làm được.

 Y nói rồi từ từ áp chỉ vào bức đồ hình mà Đường Thẩm mới vẽ ra bắt đầu dịch chuyển ngón tay từ từ.

 Đường Thẩm ngồi tựa lưng vào vách thạch thất nhìn Mạch Kiếm Tùng. Chàng phải thừa nhận y là người có ý chí và cương quyết. Y đứng vẽ gần như không biết mệt mỏi là gì. Chỉ bút của y lúc đầu còn chậm chạp nhưng rồi càng lúc càng thuần thục và nhanh dần.

 Chàng buột miệng nói :

 - Đường Thẩm phải khâm phục ý chí và sự chịu đựng của huynh.

 Mạch Kiếm Tùng không đáp lời chàng mà vẫn miệt mài luyện chỉ bút.

 Đường Thẩm nhìn gã một hồi mà mắt nặng trĩu hẳn lại. Có lẽ hành động lặp đi lặp lại của Mạch Kiếm Tùng cùng sự im lặng khiến chàng buồn ngủ không cưỡng được.

 Chàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

 - Đường Thẩm.

 Đường Thẩm giật mình chàng mở mắt nhìn Mạch Kiếm Tùng.

 - Huynh luyện xong rồi chứ?

 Thốt ra lời nói đó Đường Thẩm cũng kịp nhìn thấy sự tàn nhẫn lạnh lùng ẩn chứa trong đáy mắt của Mạch Kiếm Tùng, chàng từ từ đứng lên.

 Mạch Kiếm Tùng nhìn chàng.

 - Đường Thẩm nhìn thấy điều gì trong mắt ta?

 Đường Thẩm gượng cười nói :

 - Huynh hỏi điều đó với mục đích gì?

 - Có một ả kỹ nữ nói với ta rằng, ánh mắt ta là một sự bí hiểm, không một ai có thể đọc được ý nghĩ của nó. Thế ngươi có đọc được ý niệm trong mắt ta không?

 Đường Thẩm gật đầu.

 - Đọc được đấy chứ. Khi nào Mạch huynh đánh mất đôi mắt của mình thì mới không đọc được ý niệm trong đầu huynh.

 - Ý niệm của ta là gì nào?

 Nụ cười gượng hiện lên miệng chàng, Đường Thẩm giả lả nói :

 - Mạch huynh không thực hiện được ý niệm của mình đâu.

 Đôi chân mày Mạch Kiếm Tùng nhíu lại.

 Đường Thẩm từ tốn nói :

 - Không có gã nô nhân nào vượt quyền chủ nhân của mình cả. Chủ nhân của Mạch huynh chỉ muốn Mạch Kiếm Tùng chết.

 Chàng vừa nói hết câu thì vòm thạch môn dịch chuyển. Cẩm y kim diện nhân xuất hiện.

 Mạch Kiếm Tùng liền ôm quyền khom người xuống hành lễ :

 - Nô tài Mạch Kiếm Tùng tham kiến chủ nhân.

 Cẩm y kim diện nhân nhìn sang Đường Thẩm.

 Đường Thẩm gượng cười rồi ôm quyền nói :

 - Tại hạ đã có thể trở về chỗ của mình rồi.

 Chàng nói rồi bước lách qua Cẩm y kim diện nhân rời thạch thất, Cẩm y kim diện nhân nhìn theo Đường Thẩm cho đến khi chàng ra khỏi đại sảnh đường. Y mới nhìn lại Mạch Kiếm Tùng nhưng trước đó không quên liếc mắt nhìn qua bức họa đồ hỗn độn và chỉ bút của Mạch Kiếm Tùng lưu lại trên vách đá.

 Cẩm y kim diện nhận lấy một hoàn dược đặt vào tay Mạch Kiếm Tùng.

 Chớp lấy hoàn dược, mắt Mạch Kiếm Tùng sáng hẳn lên. Y đón lấy hoàn dược cho ngay vào miệng nuốt trọn.

 Cẩm y kim diện nhân nhạt nhẽo nói :

 - Ngươi đã có thể bước vào Tử trường.

Hết chương 36

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/9253


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận