Chương 5: Giữ lấy nhà, giữ lấy anh
Không biết là Cố Thả Hỷ túm được cọng rơm khi sắp cết đuối hay những sợi rơm ấy đã bao bọc lấy cô. Trong tư thế đâm lao thì phải theo lao, cô đành tiếp tục cuộc hôn nhân mà mình đã chọn lựa.
* * *
Nhà vẫn là căn nhà đó, chỉ có cảm giác của Thả Hỷ có phần thay đổi. Nếu nói rằng cuộc hôn nhân hồi đó là một kế hoạch mưu lợi cá nhân thì bản thân con người Triệu Vĩ Hàng cũng là một nguyên nhân. Thả Hỷ cảm thấy người đàn ông này rất kiên định và hoạt bát. Mặc dù thời gian tìm hiểu quá ngắn ngủi, không thể nói là có thích anh ta hay không nhưng một điều chắc chắn rằng cô cũng không ghét anh.
Người đề nghị kết hôn vốn là Triệu Vĩ Hàng, nhưng khi bàn đến chuyện sống chung, Thả Hỷ luôn cảm thấy mình bị lép vế.
“Em có đảm bảo là em thật lòng muốn lấy anh không?” Thả Hỷ còn nhớ, khi cô tới tìm Vĩ Hàng nói rằng đồng ý kết hôn, anh ta quả thực vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ.
“Em đảm bảo.” Tâm trạng đang khủng hoảng nhưng chẳng hiểu sao khi gặp anh ta, nói hết mọi suy nghĩ lại cảm thấy yên ổn hơn nhiều.
“Anh cần có một gia đình ổn định, yên ấm. Em hiểu điều đó chứ?” Triệu Vĩ Hàng lại nói.
Thả Hỷ vội nói không cần suy nghĩ: “Em sẽ an phận thủ thường, sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ.” Toàn những lời gì vậy nhỉ, vừa nói xong Thả Hỷ lại cảm thấy hối hận.
Triệu Vĩ Hàng lại cười, mặc dù chỉ hơi nhếch mép một chút.
Thả Hỷ như được tiếp thêm sức mạnh, “Anh nói đi, chỉ cần em có thể làm được, em sẽ làm theo!”
“Không được gây lộn vô lý, không cãi lại, không làm ảnh hưởng tới công việc của anh.”
Thả Hỷ gật đầu ngay. Điều đó chẳng phải quá dễ dàng hay sao, ở với một người lạ thì có gì để mà cãi nhau cơ chứ?
“Em biết là anh đang làm việc ở Uỷ ban, vì vậy, chuyện hôn nhân phải hết sức thận trọng.” Triệu Vĩ Hàng dừng lại một chút, có vẻ đang tìm từ ngữ cho thích hợp: “Không được tuỳ tiện kết hôn hay ly hôn.” Nói xong, Vĩ Hàng nhìn Thả Hỷ, có ý đợi cô nói tiếp.
Thả Hỷ ngồi đó, suy nghĩ về câu nói của Vĩ Hàng, “Ý anh nói là đã kết hôn rồi thì không được tuỳ tiện ly hôn?”
Triệu Vĩ Hàng gật đầu.
Thả Hỷ cúi đầu, cô cảm thấy tủi thân. Bản thân cô hiện nay, có người chịu giải quyết giúp là may lắm rồi. Kết hôn xong, sự thật sẽ được phơi bày, người ta không yêu cầu ly hôn cũng có phúc lắm rồi, cô còn mặt mũi nào mà đưa ra yêu cầu này nọ được.
Vì vậy, Thả Hỷ nói một cách trịnh trọng: “Anh Triệu, nếu chúng ta kết hôn, em nhất định sẽ không chủ động đòi ly hôn, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Thả Hỷ cũng biết rằng, việc thay đổi thái độ một cách nhanh chóng như vậy của cô đã khiến Triệu Vĩ Hàng lúc đó có phần hơi nghi hoặc. Nhưng anh ta vẫn ngồi yên trên ghế, rút ngăn kéo bàn lục tìm cái gì đó nhưng không tìm thấy, rồi đóng ngăn kéo lại. Sau đó, Triệu Vĩ Hàng bỗng đứng dậy, “Nếu chúng ta đã thống nhất như vậy thì đi thôi!”.
Việc hôn nhân được quyết định một cách chóng vánh như vậy. Hai bên gia đình dù không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, nhưng xét về điều kiện hai người đều môn đăng hộ đối nên đành tổ chức hôn lễ đơn giản nhưng long trọng theo ý của hai con trẻ. Tuy nhiên, chuyện nhà mới lại không thể qua loa quýt luýt được. Hai bên gia đình đều dồn tâm trí, sức lực cho căn nhà mới của hai vợ chồng. Mặc dù đã mời kỹ sư thiết kê riêng nhưng Thả Hỷ cũng đích thân mua sắm, trang trí thêm nhiều thứ cho căn nhà.
Khi tổ chức lễ cưới, Đinh Chỉ Túc được mời làm phù dâu. Thả Hỷ còn nhớ hôm cô đến mời Chỉ Túc dự lễ cưới, Chỉ Túc cứ đứng há hốc mồm vì ngạc nhiên, mãi vẫn không ngậm miệng lại được. Sự kinh ngạc đó của Chỉ Túc còn kéo dài rất lâu sau đám cưới của Thả Hỷ. Thả Hỷ biết rằng, trong suy nghĩ của Chỉ Túc, cô sẽ không lấy ai khác ngoài Tần Mẫn Dữ. Nếu Tần Mẫn Dữ có thay lòng đổi dạ thì cô cũng phải đau khổ chờ đợi thêm ba đến năm năm, cho tới khi Tần Mẫn Dữ dắt theo vợ con về ra mắt, đó mới là tình yêu của Thả Hỷ.
Tuy nhiên, Thả Hỷ hiểu rằng, ba chữ Tần Mẫn Dữ không hề cho cô một giới hạn thời gian nào cả. Đối với anh, việc thừa nhận những chuyện đã xảy ra cũng đã rất khó khăn. Không phải cô không muốn đợi, cũng không phải cô sợ lâu quá không chờ đợi được. Bao nhiêu năm nay, chẳng phải cô vẫn vô vọng chờ đợi hay sao. Chỉ có điều, cô đã hiểu rằng, chờ đợi cũng không thay đổi được gì cả. Điều cơ bản là Tần Mẫn Dữ không cho cô một chỗ trong cuộc đời anh, tất cả chỉ do cô tình nguyện mà thôi.
Hơn nữa, Thả Hỷ cũng có chút tư lợi. Nếu quả thật có một sinh mệnh nhỏ của họ thì việc cô chọn kết hôn với Triệu Vĩ Hàng chưa hẳn đã đúng, nhưng cũng là sự lựa chọn tốt nhất.
Thả Hỷ hiểu rõ cuộc hôn nhân này sẽ không công bằng với Triệu Vĩ Hàng. Không có tình yêu, bản thân cô cũng chẳng có lý do gì để bù đắp cho anh ta. Vì vậy, Thả Hỷ tự nhủ với lòng mình rằng dù sau này Triệu Vĩ Hàng có gặp khó khăn như thế nào: bệnh tật, đau ốm hay thậm chí là những chuyện tồi tệ hơn nữa, cô cũng sẽ cố gắng hết sức để làm một người vợ tốt, không chủ động đòi ly hôn, không phó mặc tất cả.
Đêm tân hôn, Thả Hỷ dằn vặt rất lâu, có nên thú nhận hết mọi chuyện trong giờ phút này hay không. Tuy nhiên, câu nói của Chỉ Túc đã xoá tan ý định trong đầu cô.
Chỉ Túc nói: “Thả Hỷ, trước mắt mới là hạnh phúc của cậu. Cậu phải nghĩ đi, hãy tìm cách giữ lấy hạnh phúc này.”
Thả Hỷ vẫn chưa có sự chuẩn bị tốt về tâm lý, đang nghĩ xem sẽ phải sống như thế nào với một người chồng xa lạ thì Triệu Vĩ Hàng nồng nặc mùi rượu bước vào phòng.
“Đi tắm đi!” Thả Hỷ luôn cảm thấy Vĩ Hàng thích sử dụng câu mệnh lệnh đối với cô. Với độ tuổi của anh ta, đã làm được chức quan to đến cỡ nào chứ, ngay cả ở nhà cũng thích thể hiện sự quan cách.
Mặc dù trong lòng không muốn nhưng vẫn phải nhẫn nại nghe theo, kỳ kèo với người say rượu làm gì? Thả Hỷ bước vào nhà tắm, tẩy trang, gội sạch mớ tóc bị keo làm cho cứng đơ. Quả là cực hình! Ai có thể thích cưới nhiều lần cơ chứ? Cưới xin là một trong những việc mệt nhất trên thế giới này.
Đột nhiên, cửa nhà tắm bật mở, Thả Hỷ giật mình kêu “Á!” một tiếng. Cô vội tìm thứ gì đó để che lên người, chưa tìm được gì cả đã bị Triệu Vĩ Hàng sỗ sàng lao tới ôm chầm lấy cô. Anh ta cũng đã tắm rồi, cả người cũng đang ướt nhễ nhại, hơi rượu đã bớt đi được phần nào.
“Em đang dềnh dàng gì vậy, Cố Thả Hỷ?”
“Buông em ra đi!” Hai người còn đang ướt lướt thướt, đứng ôm nhau như thế này quả là ngoài sức tưởng tượng của Thả Hỷ.
“Anh ôm cô dâu của anh.” Triệu Vĩ Hàng cứ đứng như vậy, tay ôm chặt lấy cô, cằm dụi lên đầu cô. Trạng thái yên lặng đó khiến Thả Hỷ cảm thấy đau lòng, chẳng có sắc thái dục vọng gì ở đó cả. Thả Hỷ hiểu rõ rằng người mà Triệu Vĩ Hàng khao khát được ôm bây giờ không phải là cô. Anh ta quả thật cũng là một con người đáng thương.
Trạng thái cảm xúc của hai con người lúc đó gần như nhau, những việc xảy ra tiếp sau đó dễ dàng hơn rất nhiều.
Triệu Vĩ Hàng đặt Thả Hỷ lên giường, anh ta cũng nằm xuống, ôm chặt lấy cô. Cả hai không ai nói một câu gì. Thả Hỷ không cho rằng Triệu Vĩ Hàng coi cô là người khác, cũng giống như việc cô không bao giờ nhận nhầm Tần Mẫn Dữ. Cái anh chàng Triệu Vĩ Hàng này chắc cũng chỉ cần ôm trong lòng một cái gì đó thôi.
Đang trong lúc Thả Hỷ nghĩ đêm tân hôn của mình sẽ yên ổn trôi đi một cách lặng lẽ như vậy, cô cũng có phần mệt và đang muốn chìm vào giấc ngủ. Bỗng Triệu Vĩ Hàng ngồi nhổm dậy, nắm chặt tay Thả Hỷ, đưa tay cô vươn lên phía đầu giường và giữ nguyên tư thế đó.
“Anh làm gì vậy?” Thả Hỷ đang mơ màng, giọng điệu rất bình thường nhỏ nhẹ nhưng cũng có đôi chút hương vị của sự nũng nịu.
“Em thử nói xem?” Triệu Vĩ Hàng hơi do dự một chút, đôi môi anh ta hôn lên bờ vai Thả Hỷ.
Thực ra, Thả Hỷ dường như chưa có kinh nghiệm thực tế như thế này. Chuyện xảy ra với Tần Mẫn Dữ vào cái đêm hôm đó chỉ có thể miễn cưỡng coi là một lần đụng chạm thân xác. Nhưng lần đó cô cũng say không biết trời đất gì nữa, lúc tỉnh dậy lại ngượng ngùng trốn chạy, quả thực không thể coi là bài học gì được. Nhưng giờ đây, cô hiểu rất rõ rằng người đàn ông đang nằm trên người cô kia muốn làm gì, giữa hai người sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu để Thả Hỷ chuẩn bị, e rằng suốt đời này, cô không thể nào chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận một người đàn ông xa lạ. Nhưng tất cả những điều này đều ập đến bên cô một cách bất ngờ, Thả Hỷ chỉ còn cách phục tùng theo hoàn cảnh. Đã là việc sớm muộn gì cũng phải xảy ra, đã là nghĩa vụ phải hoàn thành, thực tế là không thể khất lần mãi được.
Thả Hỷ nhắm mắt lại, nếu như cảm giác mà có thể mở ra khép vào tuỳ ý thì tốt quá, hoặc tâm trí có cô thể thoát ra khỏi sự việc đang diễn ra thì tốt biết bao. Tuy nhiên, ngay cả việc nằm yên đó sẵn sàng chịu trận, cô cũng không thể dễ dàng thực hiện được. Cô cảm giác rõ ràng rằng tay và môi Triệu Vĩ Hàng không buông tha cô, sự đụng chạm xác thịt và sự dằn vặt khiến cô muốn phớt lờ đi cũng khó.
Cuối cùng, vì Vĩ Hàng cuồng nhiệt sờ nắn khiến Thả Hỷ cảm thấy đau, cô phản kháng bằng cách khẽ đẩy anh ra. Vĩ Hàng dường như rất hài lòng với phản ứng của Thả Hỷ, anh lập tức chuyển sang tìm kiếm điểm hấp dẫn khác, cảm hứng không hề giảm sút.
Thả Hỷ bật khóc. Cô vừa đấm vừa đẩy người đàn ông đang có chút cuồng loạn trên thân thể mình. Thả Hỷ biết rằng, cô không khóc vì đau đớn mà khóc vì hoàn cảnh bất lực và tuyệt vọng hiện tại.
Triệu Vĩ Hàng bị đấm trúng vài cái, lại không ghì chặt được cô gái đang nằm dưới mình kia thì bỗng cảm thấy bực bội, “Làm cái gì vậy, cố giữ tấm thân ngọc ngà à?!” Cưới thì cũng cưới thật rồi, làm vợ chồng hờ trên danh nghĩa là điều Vĩ Hàng không thích.
Thả Hỷ quệt tay lau nước mắt, vội kéo anh chàng Triệu Vĩ Hàng đang định nhổm dậy, dùng hành động thực tế để biểu thị quyết tâm của cô. Mình cứ khóc lóc thế này, ai mà chẳng mất hứng cơ chứ. Tuy nhiên, hôm nay đã làm đến được mức độ thế này rồi, nếu không kiên trì tiếp tục, quả thực Thả Hỷ cũng không biết sau này còn dũng khí mà hoàn thành hay không. Thả Hỷ run rẩy rướn người lên, cô hiểu rõ rằng lúc này cô tuyệt đối không thể để anh ta giận dỗi mà bỏ đi.
Hai người lại quấn vào nhau, hơi thở của Triệu Vĩ Hàng gấp gáp dần. Cố Thả Hỷ sở hữu một làn da mịn màng, cơ thể đầy đặn, tròn trịa, đầy sức hấp dẫn của một cô gái trẻ.