Áo Thuật Thần Tọa Chương 5 (Q1)

QUYỂN 1: THÁNH VỊNH CHI THÀNH
Chương 05: Đột biến

Dịch giả: Con nhà người ta
Nguồn: tangthuvien.com

Gặp phải tình cảnh quỷ dị khủng bố này, Lucien lặng run người, đầu to như cái đấu, không thể nghĩ được hiện tại nên và không nên làm gì, đứng sững tại đấy.

“Thánh huy, chờ chút, mình còn có Chân lý thánh huy.”

Trong cơn hoảng sợ, Lucien chợt nhớ đến chỗ dựa lớn nhất của hắn, nhanh chóng tập trung tinh thần theo bản năng để đọc chú văn kích phát thần thuật cấp một Thánh quang hộ thuẫn, dù sao đi nữa thì bảo vệ bản thân mới là chuyện quan trọng nhất.

“Gừ!” Lúc này, tiếng gào như sét đánh vang lên bên tai Lucien khiến lạnh xương sống, lông tóc dựng đứng, một thoáng liền trở nên hoang mang bất an.

“Quang lượng thuật.” Tiếng nói trầm ồn của Gary vang lên bên tai Lucien. Khi nãy đột nhiên xuất hiện tiếng rống, Gary chính là người đánh thức Lucien, Correa và Howson khỏi cơn mê.



Bộ dáng trầm ổn nghiêm túc của Gary đã truyền sang Lucien khiến hắn nhanh chóng phản ứng, không nghĩ ngợi nhiều mà vuốt nhẹ lên Thánh huy rồi lẩm bẩm một âm tiết kỳ lạ: “Già da.”

Một vầng sáng hình cầu xuất hiện trước mặt đám người Lucien, xua tan bóng tối mịt mùng.

Ngay sau đó, Lucien thấy được cảnh tượng khiến hắn rét run, những con chuột lớn màu đen có đôi mắt đỏ chót xuất hiện đầy gian mật thất, những thực vật hình người kỳ quái bám trên tường, lúc nha lúc nhúc.

Vầng sáng vừa xuất hiện, những con chuột này như gặp phải kẻ thù trời sinh, kêu chit chít xông tới đám người Lucien, Gary như thủy triều.

Những con chuột mắt đỏ tản ra tạo khoảng trống để đám người Lucien thấy được bố cục của gian mật thất này. Ở trong góc có một tủ sách, trên đấy đặt ba bản ghi chép kỳ lạ lấp lánh ánh sáng, ở giữa gian có một cái bàn rộng phẳng, trên mặt bàn hiện lên một số đồ văn kỳ quái không tên đủ màu sắc tương tự như đồ án Chân lý thánh huy trên thánh giá.

Nhưng cả Lucien lẫn Gary đều không kịp quan sát kỹ vì những con chuột quỷ dị kia đã chạy tới trước mặt họ, mang theo mùi tanh tửi khó chịu.

Sau khi tỉnh táo lại, cả Howson ít nói lẫn Correa chua ngoa đều nắm chặt trường kiếm và tấm khiên đứng hai bên trái phải Gary, kết thành một chiến trận đơn giản.

Gặp phải lũ chuột chứ không phải yêu ma quỷ quái, Lucien cảm nhiễm sự trầm ổn từ Gary cũng dần bình tĩnh trở lại, chỉ là lũ chuột quá đông, hung hãn và quỷ dị nên cũng khiến hắn cảm thấy hơi sợ.

Những con chuột mắt đỏ chạy ở hàng đầu tiên lao tới Lucien, mở chiếc miệng nhỏ lộ ra hai chiếc răng nanh dài nhọn.

Lucien nắm chặt Quang huy chi kiếm ngưng tụ ánh sáng ở lưỡi kiếm chém tới lũ chuột mắt đỏ.

Thanh kiếm được thần thuật triệu hồi ra sắc bén hơn xa trường kiếm của kỵ sĩ. Lucien đâm thanh kiếm ra trong cơn hoảng hốt, lại đoán sai sự quỷ dị lẫn tốc độ của những con chuột mắt đỏ này nên quang kiếm chỉ có thể đâm sượt qua chúng mà thôi.

Chỗ thanh kiếm đâm sượt qua, bộ lông đen của con chuột nhanh chóng bị đốt cháy, lan tới tận da thịt. Thế nhưng lúc này, con chuột đã lao tới trước mặt Lucien, đôi mắt lấp lánh ánh đỏ lạnh lùng hiện ra hết sức rõ ràng chi tiết, hắn cũng nghe rõ mùi tanh hôi phát ra từ miệng của nó.

Vì hắn chém hụt nên con chuột đã lao tới sát người, Lucien liền tỏ ra luống cuống, vừa muốn vung kiếm lên vừa muốn giang tay trái ra đỡ con chuột, mâu thuẫn trong lòng này suýt khiến hắn đánh rơi Quang huy chi kiếm xuống nền.

Con chuột mắt đỏ muốn cắn lên ngực Lucien, hắn luống cuống chân tay không biết phải làm thế nào cả.

Bỗng nhiên, một thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang hiện từ bên cạnh hiện ra vừa vặn chém lên cổ con chuột kia khiến nó đứt thánh hai đoạn.

“Đừng hoảng, nếu không kịp đỡ thì hãy né chỗ hiểm, chúng ta có Trì liệu thần thuật nên không cần phải sợ.” Gary lên tiếng trấn an.

Cùng lúc đấy, tiếng chói tai của Correa cũng vang lên: “Mau tránh ra sau lưng chúng ta, một tên lính mới như cậu muốn chết hay sao lại đứng một mình ở đằng trước như thế hả?”

Trong tình huống này, dù đám người Gary, Howson, Correa có ấn tượng không mấy tốt về Lucien cũng hiểu hắn là người giữ Thánh huy nên sức chiến đấu không thể coi thường được, thậm chí nếu xảy ra biến cố gì thì hắn càng là nhân tố chủ chốt để xoay chuyển cục diện, chẳng ai biết được sau lũ chuột mắt đỏ này còn có những quái vật hay pháp thuật cạm bẫy nào khác không nữa.

Sau khi thoát khỏi nguy cơ bị con chuột mắt đỏ cắn phải, Lucien lặng lẽ thở phào một hơi. Lần thứ hai bình tĩnh trở lại, hắn cảm thấy khi gặp phải tình cảnh nguy hiểm, bản thân hắn quá non nớt, quá ngây ngô, quá lóng ngóng tay chân nếu so sánh với một người hầu kỵ sĩ cấp cao có kinh nghiệm chiến đấu phong phú như Gary. Bởi đâu phải ai cũng là thiên tài chiến đấu bẩm sinh, có thể giữ được bình tĩnh trước mọi hiểm nguy.

Lần đầu tiên trong đời hắn tham gia chiến đấu nên việc có những người am hiểu chiến đấu ở bên cạnh hướng dẫn giúp đỡ là một chuyện hết sức may mắn, giúp hắn tích lũy được những kinh nghiệm quý báu cho những lần chiến đấu sau.

Lúc này, Lucien không còn hoảng loạn nữa, vừa vung quang kiếm tới trước vừa từ từ bước lùi lại chỗ đám người Gary.

Hiện tại không chỉ có một hai con chuột mắt đỏ mà đã có tới mấy chục con lao tới cắn, đằng sau chúng là những con chuột khác nối đuôi nhau chạy tới.

Quang kiếm sáng loáng bén nhọn khẽ lướt qua để lại quang ảnh lờ mờ. Lucien xử ra chiêu kiếm này dựa theo hướng dẫn của Gary, chủ yếu để phòng thủ, phát huy được tối đa sức mạnh của Quang huy chi kiếm mà không bị ảnh hưởng gì bởi một người chưa từng học qua kiếm thuật căn bản nào như hắn.

Những con chuột không bị quang kiếm chém trúng mà chỉ xượt qua cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, da lông tiêu biến dần, tốc độ cũng chậm lại, tất cả chúng hoặc rơi xuống trước mặt Lucien hoặc bị đám người Correa chém rụng.

“Khá lắm nhóc, không ngờ một chiêu này lại giết được hơn mười con chuột.” Correa huýt sáo, cũng không biết là gã đang khen hay chế nhạo nữa.

Lucien cũng không vì vậy mà đắc ý, hắn có thể giết chết nhiều con chuột mắt đỏ chỉ trong một chiêu như vậy hoàn toàn là nhờ sức mạnh của Quang huy chi kiếm và hướng dẫn của Gary. Lúc này, hắn nói gấp: “Tôi cảm thấy sức mạnh của Quang huy chi kiếm bắt đầu mất đi rồi.”

Trải qua lần chém giết lũ chuột mắt đỏ này, Lucien cảm thấy bản thân đã dần thích ứng những chuyện tương tự như thế này.

Gary phối hợp với Lucien chém trường kiếm và Quang huy chi kiếm ra liên tục, đầy lùi những con chuột lọt lưới: “Cậu cứ bình tĩnh, sức mạnh còn lại của nó cũng đủ để giết hết lũ chuột này rồi.”

Nhóm đầu tiên bị giết lui, những con chuột mắt đỏ lao tới lần thứ hai, lần này xung quanh tối ôm như có trên trăm con tham gia.

Luciem vung kiếm chém càng lúc càng thuần thục, tuy rằng trong lòng còn e dè, lo lắng bản thân không thể nào ngăn cản nổi hơn trăm con chuột này nhưng cũng tin tưởng Correa và Gary có thể giúp hắn ngăn trở những con chuột ở hai bên hông.

Quang huy chi kiếm chém ra chung quanh, tạo ra quang ảnh mỹ lệ giữa không trung, đùng đùng đùng đùng, không biết có bao nhiêu con chuột mắt đỏ bị kiếm chém trúng khiến cho áp lực nơi tay Lucien tăng lên gấp bội, suýt chút nữa thì một người bình thường chưa từng trải qua huấn luyện kỵ sĩ như hắn đã đánh rơi Quang huy chi kiếm.

Chuột thực sự quá nhiều, cho dù Quang huy chi kiếm có thể giết được hơn một nửa số chuột đang lao tới như mưa trút nhưng cũng như lúc đầu, có mấy chục con thoát khỏi sự ngăn cản của Lucien, xuyên qua bức tường quang ảnh được tạo ra bởi Quang huy chi kiếm.

“Nhiều chuột như thế, trừ phi Correa và Gary có thể trong một giây chém ra năm sáu kiếm, bằng không thì không thể nào chặn lũ chuột được.” Lucien cầm Quang huy chi kiếm chém ra lần nữa, trong lòng lo lắng: “Có lẽ người hầu kỵ sĩ cấp cao do Giáo hội bồi dưỡng ra sẽ có sức mạnh nào đấy tương tự như thần thuật cũng chưa biết chừng.”


Trong lúc Lucien đoán mò, thứ ngăn cản lũ chuột xuất hiện ở hai bên hông hắn đã không còn là hai thanh trường kiếm kỵ sĩ sắc bén như lúc đầu nữa mà là hai tấm khiên tròn được phủ bởi một lớp kim loại màu xám.

Hai tấm khiên mang theo khí thế hung mãnh đột nhiên vung tới, hàng chục tiếng va chạm phát ra tạo thành tiếng vang lớn, những con chuột mắt đỏ kia bị đánh bay ra ngoài, rớt trên mặt đất, co giật một lát rồi chết hẳn.

Correa cười nói: “Một kỵ sĩ mạnh không chỉ giỏi dùng trường kiếm nhuần nhuyễn mà còn phải am hiểu sử dụng khiên nữa.”

Lucien thở phào nhẹ nhõm, đồng thời liên tục vung Quang huy chi kiếm ngăn cản những con chuột mắt đỏ tấn công.

Sau nhiều lần tấn công thất bại, những con chuột mắt đỏ kia dường như phát hiện ra điểm khác thường nên không lao tới nữa mà con thì chạy con thì bò lên trên tường, chuẩn bị đột kích bốn người Lucien ở phía trên.

Tình hình thoáng chốc đã trở nên nguy hiểm.

“Ở trên để ta lo.” Howson cao to cường tráng ít lời đột nhiên lên tiếng.

Lucien vừa vung Quang huy chi kiếm từ dưới lên trên ngăn trở mấy con chuột vừa lên tiếng hỏi: “Tới lúc dùng Thánh quang hộ thuẫn rồi sao?”

Gary khẽ lắc đầu: “Chờ thêm tí nữa.”

Bốn người như một chiếc thuyền bấp bênh giữa cơn sóng dữ, những con chuột mắt đỏ kéo nhau ập tới chỗ bọn họ từ bốn phương tám hướng, kể cả trên không trung khiến ta có cảm giác con thuyền này có thể bị phá hư bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, Howson sơ xuất để lọt một con. Thấy con chuột lọt lưới này lao tới chỗ mình, Correa nhanh chóng giơ khiên lên đỡ nhưng do tính huống xảy ra quá bất ngờ nên vai gã bị con chuột này cắn một cái. Gã rên lên một tiếng rồi hích vai hất văng con chuột mắt đỏ kia ra ngoài.

Correa tức giận nói: “Chỗ vết thương hơi tê, nhất định là độc tính do lũ chuột này tiết ra.”

“Được, tôi sẽ kích phát Trì liệu thần thuật.” Lucien vừa nói vừa giang tay trái sờ nhẹ lên Thánh huy.

Gary ngăn cản, nói: “Từ từ đã, Correa có thể chống đỡ được, cứ chờ cho đến khi nào tất cả chúng ta không thể ngăn cản nổi, bị cắn mấy cái rồi cậu hãy kích phát Trì liệu thần thuật, lũ chuột quá đông nên chúng ta cần phải sử dụng thần thuật một cách tiết kiệm.”

Gã còn chưa nói hết câu đã rên lên một tiếng, hộ tất (trang bị bảo vệ đầu gối) của gã bị một con chuột mắt đỏ cắn.

Gặp phải chuyện này, Gary, Correa lẫn Howson thoáng thay đổi phong cách chiến đấu. Lũ chuột này tuy có thể cắn người nhưng hàm răng của chúng lại không đủ sắc bén để có thể cắn phá khôi giáp. Mà bọn họ lại mặc tỏa tử giáp trên người nên không lo sợ nữa, chỉ lo thủ những nơi hiểm yếu khác thôi nên chỉ trong chốc lát mọi chuyện đã lạc quan hơn.

Chỉ có Lucien, do mặc quần áo ngắn làm từ cây đay không thể bảo vệ được cơ thể như tỏa tử giáp nên nhanh chóng bị mộ con chuột mắt đó cắn trúng mắt cá chân.

Cảm giác vừa nóng lại vừa lạnh từ mắt cá chân dần lan khắp cơ thể khiến hắn suýt chút nữa ngã quỵ, miệng lưỡi thì khô khốc như muốn uống thật nhiều nước.

“Thể chất của cậu kém xa chúng ta, giờ hãy sử dụng Thánh quang hộ thuẫn rồi dùng Trì liệu thần thuật luôn đi.” Gary nhận biết thế cuộc, lúc này lũ chuột trong gian mật thất đã chết gần nửa rồi.

Chuyện liên quan tới tính mạng của bản thân, Lucien lập tức tập trung tinh thần, sờ nhẹ lên Thánh huy.

“Tư môn.”

Chú văn thần bí quái lạ vang lên, một tấm khiên ánh sáng màu trắng nhạt hiện ra trên người Lucien.

Sau khi Lucien kích phát ra thần thuật này, tinh thần hắn không thể nào tập trung tiếp được nên chỉ có thể bước lên trước, dựa vào Thánh quang hộ thuẫn và Quang huy chi kiếm ngăn cản đợt tấn công của những con chuột mắt đỏ.

Những con chuột tránh được Quang huy chi kiếm lũ lượt thi nhau tấn công lên Thánh quang hộ thuẫn nhưng không khiến tấm chắn này lay động chút nào, tạo cơ hội cho Correa và Gary thay nhau chém giết, đánh bay lũ chuột này.

Qua hai ba giây sau, Lucien khôi phục tinh thần, sờ nhẹ lên Thánh huy rồi đọc chú văn khó nhớ: “Cổ nhĩ đế.”

Một tia sáng trắng phóng ra từ thập tự giá trên Thánh huy chiếu lên chân Lucien khiến cảm giác ngứa ngáy nãy giờ biến mất ngay lập tức.

Tuy thi Correa và Gary không tránh kịp bị lũ chuột cắn trúng nhưng có Thánh quang hộ thuẫn của Lucien nên thế cuộc đã dần xoay chuyển. Lũ chuột mắt đỏ ngày càng ít đi, nguy hiểm theo đó cũng từ từ biến mất.

Lucien tranh thủ kích phát Thánh huy trị liệu thương thế trên người Correa và Gary.

Không bao lâu sau, Correa chém ra một chiêu cuối giết chết một con chuột mắt đỏ khiến máu nó rơi tung tóe liền khẽ thở phào: “Cuối cùng coi như cũng giết sạch lũ chuột này.”

Trên nền toàn là xác của lũ chuột mắt đỏ cùng những vũng máu đỏ au.

Lucien ngẩn người nhìn qua, không tin được mọi thứ do chính hắn tạo ra, còn Gary thì gật gù: “Lucien, cậu làm tốt lắm.”

Lucien khôi phục tinh thần lại, chuẩn bị cảm tạ Gary.

Gary thở phào một hơi, ra lệnh: “Howson, ngươi đi theo Lucien vào trong mật thất kiểm tra đi.”

Lucien có Thánh quang hộ thuẫn, Howson nãy giờ vẫn đứng ở phía sau nên không bị con chuột mắt đỏ nào cắn phải. Vào lúc này, Gary đương nhiên phải phát huy tối đa tác dụng của mỗi người ở đây.

Nghe thế nhưng Howson trầm mặt ít nói lại không lên tiếp đáp trả, không gian trở nên yên tĩnh.

Correa kỳ quái quay người lại nhìn, nhưng ngay sau đó gã hoảng sợ cực độ, lắp bắp: “Howson, không thấy Howson.”

Mới nãy Howson còn ở phía sau ba người đẩy lùi đợt tấn công từ trên đỉnh đầu của lũ chuột mắt đỏ nhưng sao giờ lại không có ở đây?!

Luciem lại cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Nguồn: tunghoanh.com/ao-thuat-than-toa/quyen-1-chuong-5-6lYaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận