ÂM DƯƠNG MIỆN
Đường Gia Tam Thiếu
Tập 12: Bạo Quân phát uy
Chương 328
Lão sư Cơ Động!
Dịch: Túy Thư Cư Sĩ
Biên: Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: banlonghoi.com -
Chúc Dung nắm chặt cánh tay Cơ Động, mở toang cửa sổ trong phòng lao vụt ra ngoài rồi há miệng hú thật lớn. Tức thì một tiếng Long ngâm cao vút vang lên, Hỏa Long cửu giai nhanh như chớp xuất hiện, đón lấy thân hình bọn họ ngay giữa không trung rồi bay thẳng ra ngoài thành Sí Hỏa.
- Rượu... trả rượu cho ta...
Cơ Động vừa vùng vẫy vừa nhìn Chúc Dung gào thét.
Chúc Dung thở dài, không có Dương Bỉnh Thiên ở đây, lão không cần phải che giấu tình cảm trong tâm nữa, giọt nước mắt già nua nhỏ xuống trên gò má nhăn nheo:
- Hài tử, con tại sao lại biến thành thế này. Con có biết... Con như vậy sư phụ đau lòng lắm không? Con còn chưa quá hai mươi... hại con ra nông nỗi này, là cũng do chúng ta bắt con chịu đựng quá nhiều thứ rồi...
Thấy Chúc Dung đột nhiên chảy nước mắt, Cơ Động bỗng dưng sững người lại, ngây ngốc nhìn vào mặt lão, không đòi rượu, cũng không vùng vẫy nữa!
Đưa tay vuốt ve mái đầu bạc trắng của Cơ Động, Chúc Dung thở dài thườn thượt:
- Hài tử, con yên tâm. Dù có phải trả giá đắt thế nào, sư phụ cũng nhất định sẽ khiến con khôi phục lại bình thường.
Hỏa Long rất nhanh đã mang hai người rời khỏi thành Sí Hỏa, tiếp tục bay về phương nam rồi tiến vào một sơn cốc. Sơn cốc này được bao phủ bởi vô vàng loài thực vật, xanh ngát một màu, phả ra một bầu không khí thư thái và sảng khoái vô cùng.
Hỏa Long dưới sự điều khiển của Chúc Dung bay thẳng đến một ngọn núi thật cao rồi chậm rãi hạ xuống.
Hỏa Long còn chưa chạm đất, Chúc Dung đã ôm lấy Cơ Động mà lao xuống. Thần sắc lão vô cùng kính cẩn:
- Sư phụ, người xem đệ tử dẫn ai tới đây..!
Trên đỉnh núi, có hai người đang khoanh chân ngồi tắm trong ánh dương quang rực rỡ. Khi bọn họ nghe thấy thanh âm của Chúc Dung vang lên, liền mở bừng cặp mắt. Lập tức vẻ mặt họ giống y như lúc Chúc Dung vừa gặp Cơ Động vậy, nhất tề tung người bật dậy mà phóng tới trước mặt lão.
Hai người này, chính là Thắng Quang Miện Hạ Âm Triêu Dương và Thái Ất Miện Hạ Âm Chiêu Dung.
Trong đại kiếp nạn của Thánh Tà Đảo, sáu vị Chí tôn cường giả đều bị lôi đình công kích đến trọng thương. Nếu không phải Liệt Diễm kịp thời ra tay phá tan Lôi Ngục, bọn họ có thể chạy thoát hay không cũng khó nói. Với chút hơi tàn còn lại, sáu người đành dẫn theo vài nhóm Ma Sư rời đi, bất lực nhìn cảnh sinh linh giãy dụa rồi bị đồ diệt trước uy lực của đất trời mà tràn ngập bi thương. Nhưng sức mạnh của Vạn Kiếp Lôi Ngục Giới quá mức kinh khủng, bọn họ cũng không thể làm gì hơn được.
Mãi khi trên Thánh Tà Đảo dần yên tĩnh lại, Hồng Liên Thiên Hỏa một lần nữa tách rời hai mảnh đại lục, bọn họ mới từ miệng những người may mắn sống sót mà biết được chút chân tướng. Tuy bản thân lúc đó đã trọng thương, nhưng trước biến động lớn như vậy, bọn họ đành nhịn đau bay về các đế quốc mà thông báo cho Hoàng thất, chuẩn bị cho Thánh Chiến.
Huynh muội Âm Triêu Dương dĩ nhiên là đi đến đế quốc Nam Hỏa, sau khi làm xong mọi việc mới đến ngọn núi này, dưới ánh mặt trời mà bế quan dưỡng thương.
Bọn họ cũng biết, Cơ Động đã đi theo Liệt Diễm rời khỏi Thánh Tà Đảo, nên không quá bận tâm. Lực lượng thần thánh mà Liệt Diễm nữ hoàng bày ra đã cho bọn họ thấy được chút hi vọng. Không phải nàng ta xuất hiện là để bảo vệ đại lục Quang Minh Ngũ Hành hay sao? Bởi vậy, an nguy của Cơ Động đâu cần họ lo lắng. Nhưng hiện tại thấy bộ dạng của Cơ Động thế này, cả hai người không khỏi thất kinh. Không nghi ngờ gì nữa, không chỉ Cơ Động mà nhất định Liệt Diễm cũng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Âm Triêu Dương và Âm Chiêu Dung đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu vẻ bàng hoàng ẩn bên trong. Âm Triêu Dương còn khá bình tĩnh, chứ Âm Chiêu Dung thì ngược lại vội vàng tiến đến:
- Chúc Dung, chuyện này là sao vậy? Cơ Động nó bị làm sao thế này?
Chúc Dung thở dài rồi đem việc Dương Bỉnh Thiên phát hiện ra Cơ Động nói lại một lượt. Vừa nghe lão kể sắc mặt của huynh muội Âm Triêu Dương càng lúc càng sa sầm.
Lão nhìn Âm Chiêu Dung rồi trầm giọng:
- Nhất định đã có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra, mới khiến cho Cơ Động phong bế tâm can như vậy. Lúc đó nó đã đi theo Liệt Diễm rời khỏi Thiên Tà Đảo, hẳn là phía Liệt Diễm xuất hiện vấn đề. Bây giờ phải lay tỉnh nó đã, có gì nói sau.
Vừa nói, lão vừa đi tới trước mặt Cơ Động, chăm chú nhìn vào cặp mắt trống rỗng của hắn:
- Cơ Động, nói cho sư tổ nghe, con và Liệt Diễm nữ hoàng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Con có nghe sư tổ nói gì không? Liệt Diễm... Liệt Diễm...!
Trí tuệ và định lực của Âm Triêu Dương là cao đến mức nào, trong phút chốc đã bắt đúng mấu chốt của vấn đề. Vừa nghe hai chữ quen thuộc nọ, cặp mắt của Cơ Động lập tức xuất hiện sự thay đổi, miệng cũng thì thào lẩm bẩm tên nàng liên tục, thân thể dần run lên bần bật, mà mảnh đất nơi hắn đang đứng cũng chợt lún xuống.
- Liệt Diễm... Liệt Diễm!
Thanh âm thê lương từ miệng Cơ Động thoát ra sao mà nghe xót xa lòng người. Ba người Âm Triêu Dương đưa mắt nhìn nhau. Chỉ thấy từ cặp mắt Cơ Động hai dòng huyết lệ ròng ròng tuôn ra, thân thể cũng theo âm thanh khản đặc kia mà rung lên bần bật.
Thấy tình cảnh như vậy, vành mắt của Âm Chiêu Dung và Chúc Dung cũng đỏ lên theo. Thời gian Cơ Động ở bên cạnh bà và Âm Triêu Dương còn nhiều hơn là Chúc Dung ở cùng sư phụ. Bọn họ mỗi ngày đều nhìn thấy Cơ Động lớn lên, trưởng thành. Vậy mà giờ khắc này, hắn lại ra như vậy, trong lòng bọn họ đau đớn biết chừng nào.
Âm Chiêu Dung nghẹn ngào:
- Tại sao lại như vậy... Tại sao lại trở nên như thế... Một đứa đã thế, hai đứa cũng thế... Cả hai đệ tử xuất sắc nhất của ta... sao đều như vậy!
Đúng lúc đó, Âm Triêu Dương bỗng nhiên nâng tay lên áp vào trán Cơ Động, một luồng ma lực tinh khiết dày đặc nhất thời tràn ra, bao phủ lấy toàn thân hắn từ trên xuống dưới như xối nước. Bàn tay còn lại áp vào lồng ngực, lóe lên một luồng sáng trắng toát, đồng thời cặp mắt của Âm Triêu Dương cũng ngời lên.
Thân thể Cơ Động càng lúc càng rung mạnh, từ trong tròng mắt trống rỗng, bắt đầu xuất hiện nét đấu tranh. Ma lực khổng lồ mà Âm Triêu Dương rót vào đã khiến cho Linh Hồn Tuyền Qua trong người Cơ Động như được khơi gợi, dần dần có dấu hiệu thức tỉnh.
Quan trọng hơn hết, Âm Triêu Dương đã dùng chính Hỗn Độn Hỏa của bản thân làm ngòi dẫn, thúc dục Hỗn Độn Châu bên trong Cơ Động. Hỗn Độn lực thuần túy và sung mãn sức sáng tạo trong nháy mắt lan truyền toàn thân Cơ Động, thấm vào từng ngõ ngách tế bào của cơ thể.
Ộc!
Cơ Động há miệng phun ra một ngụm máu, tưới đẫm toàn thân Âm Triêu Dương. Một ngụm máu tím bầm, ngưng tụ hơn nửa năm thống khổ dày vò mà phun ra. Thân thể Cơ Động xiêu đi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Nhưng ánh mắt của hắn đã trở nên có thần hơn. Một khuôn mặt quen thuộc mơ màng hiện ra trước mặt, làm đôi mắt hắn thoáng nhòa đi.
Âm Triêu Dương ân cần:
- Hài tử, đừng khóc! Nói cho sư tổ nghe, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến con tàn tạ tới vậy? Trong lòng sư tổ, con là một hảo hài tử kiên cường, là nam nhi chân chính. Con nhất định phải mạnh mẽ lên, phải dũng cảm mà đối mặt. Con biết không? nguồn tunghoanh.com
Đúng vậy, Cơ Động đã tỉnh! Dưới sự tác động cùng lúc của Ma lực và Hỗn Độn Hỏa của Âm Triêu Dương, Linh Hồn Tuyền Qua và Hỗn Độn Châu của Cơ Động nhất tề khởi vận, nội tâm tự phong bế một lần nữa mở ra. Nhưng hắn không muốn vậy, hắn không muốn tỉnh táo, bởi như thế hắn lại nhớ tới cảnh tượng ấy, nhớ tới cái thời khắc kinh hoàng vĩnh viễn không phai ấy, vĩnh viễn như một lưỡi đao sắc xé nát thân thể cùng linh hồn hắn, như một gọng kìm bóp nghẹt tim hắn, làm cho hắn không cách nào thở được.
- Sư tổ...
Cơ Động quỳ sụp xuống dưới chân Âm Triêu Dương nước mắt giàn giụa:
- ... Liệt Diễm... Liệt Diễm nàng chết rồi..! Nàng vì cứu con mà chết... Vì cứu con… nàng chết rồi!
Thấy Cơ Động khôi phục thần trí, huynh mụi Âm Triêu Dương mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng để bình ổn tâm tình trong lòng hắn thì không phải là chuyện dễ dàng. Nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Cơ Động, bọn họ hoàn toàn có thể hiểu vì sao trước đó hắn tự phong bế tâm can.
Chúc Dung bèn ngồi xuống, nâng Cơ Động đứng dậy, rồi trầm giọng:
- Hài tử, sư tổ con nói rất đúng. Bất luận chuyện gì đã xảy ra, vẫn còn có chúng ta bên cạnh con mà. Con là nam tử, là đại trượng phu, con phải kiên cường. Dù cho trời đất có sập xuống, con cũng phải ưỡn ngực ngẩng đầu. Nói cho sư tổ và sư phụ nghe, tột cùng là chuyện gì? Liệt Diễm nữ hoàng vì sao mà chết!
Tình cảm của Chúc Dung và mọi người đã khiến cho nội tâm trống rỗng và lạnh lẽo của Cơ Động dần cảm thấy ấm áp, tinh thần cũng khôi phục vài phân. Hắn bi thảm cất lời:
- Liệt Diễm là nữ hoàng của thế giới trong lòng đất. Nàng sinh ra trong nham thạch rồi thống nhất cả thế giới Thâm Uyên. Từ lâu nàng đã là Thần rồi. Nhưng Thần Giới không cho phép một vị Thần xuất hiện ở phàm giới, không cho phép lực lượng của Thần tồn tại trên thế giới loài người. Nên nàng không thể sử dụng sức mạnh đó, nếu không sẽ bị Thần Giới phát hiện. Ở Thánh Tà Đảo... Nàng vì cứu con... mà đã sử ra Thần lực, cản trở Hắc Ám Ngũ Hành Đại lục tấn công. Cứu sống toàn bộ chúng ta trong Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới. Cũng chính nàng, đã dùng lực lượng của mình, tranh thủ cho chúng ta năm năm thời gian, tránh cho cảnh Quan Minh Ngũ Hành sinh linh đồ thán! Nhưng... nhưng vì thế nàng bị Thần Giới phát hiện, ngay lập tức phái tới Sát Thần Tu Phổ Nhược Tư... Nàng và hắn đại chiến dưới lòng đất… Tuy cuối cùng chúng ta giết chết Tu Phổ Nhược Tư, nhưng... nhưng Liệt Diễm nàng... Nàng...
Nói tới đây, hắn khóc không thành tiếng.
- ... Nàng vì ta mà chết... nàng vì ta mà chết! Nàng là Thần, nàng bất tử... nhưng nàng vì ta... Vì ta mà nàng vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, hình thần câu diệt. Nàng là người yêu của con, nàng chết, lòng con cũng chết theo. Sư tổ ơi, Sư phụ ơi! Con đau quá... con muốn chết theo nàng... nhưng con không thể... con không thể! Con còn phải hoàn thành tâm nguyện của nàng nữa...
Âm Triêu Dương thở dài:
- Nhân sinh nổi khổ nào lớn hơn sinh ly tử biệt. Hài tử, con cũng nói đó, con phải hoàn thành tâm nguyện của Liệt Diễm. Hơn nữa, con không muốn vì nàng báo thù sao? Mặc dù Liệt Diễm bị Thần Giới giết chết, nhưng cũng do Hắc Ám Thiên Cơ. Nếu không phải hắn dẫn động Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới thì Liệt Diễm đâu có chết. Nếu con thực sự yêu nàng, con phải báo thù cho nàng, vì nàng tiết cừu rửa hận. Con phải sống cho thật tốt, cố gắng mà sống tốt chứ không phải là cam chịu dày vò như vậy! Nếu hồn nàng có linh, thấy con thành hình dạng này, nhất định sẽ vô cùng đau khổ. Lẽ nào con muốn như vậy sao! Lẽ nào con muốn nàng chết rồi còn phải lo lắng cho con sao! Vì thế con phải kiên cường, phải mạnh mẽ hơn trước đây. Từ đau khổ đứng dậy, rũ bùn mà đứng dậy nghe không?
Càng nghe những lời Âm Triêu Dương nói, Cơ Động càng siết chặt nắm tay:
- Hắc.. Ám.. Thiên.. Cơ..! Hắc Ám Thiên Cơ! Một ngày nào đó, ta sẽ đem mi bằm thây vạn mảnh mà báo thù cho Liệt Diễm. Nhưng sư tổ ơi, hiện tại con phải làm sao, con không thể làm được... lòng con tê dại, trong đầu con chỉ có bóng hình nàng, nụ cười nàng... ngoài ra không còn gì nữa!
Âm Triêu Dương thở dài:
- Ta hiểu! Ta biết tâm tình của con lúc này như thế nào. Chúng ta không ép buộc con ngay bây giờ phải làm những chuyện đó. Con cần thời gian để an tĩnh, để suy nghĩ, đến khi nào thông suốt toàn bộ mới thôi. Nhưng con phải đáp ứng với sư tổ một chuyện! Cho dù chuyện gì xảy ra, con cũng không được cam chịu, có được không?
Nhìn thấy sự quan hoài tràn ngập trong mắt Âm Triêu Dương, cảm nhận tình cảm ấm áp mà sư tổ dành cho mình, Cơ Động gian nan gật đầu. Tỉnh táo cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ sống trong đau khổ và dằn vặt, trong nhớ nhung và xót xa. Quyết định vừa rồi, thật sự là một quyết định khó khăn nhất trong đời hắn.
Chúc Dung bèn nói:
- Lão sư, hay là đệ tử để Cơ Động ở đây cùng người...!
Âm Triêu Dương nhìn Chúc Dung rồi lắc đầu:
- Tâm tình của nó lúc này đang bất ổn. Phải cho nó thời gian, mà nơi đây lại cách lìa thế ngoại, sẽ không tốt. Nó cần phải tiếp xúc với cuộc sống, mới có thể làm nó phần nào nguôi ngoai. Không phải Học viện của ngươi đang tuyển học viên mới sao? Để nó ở đó làm lão sư, càng gần với sinh hoạt đời thường thì càng có tác dụng.
Chúc Dung nhíu mày:
- Với tình trạng này, làm lão sư chỉ sợ...
Âm Triêu Dương trầm giọng:
- Thì sao? Đồ tôn của ta là Thánh Vương đứng đầu một thế hệ Thiên Can Thánh Đồ, làm lão sư không được sao? Chúng ta phải tin tưởng nó. Nó muốn trở lại, khôi phục như thường hay không chỉ có thể dựa vào chính mình. Bất kỳ ai ở đây cũng không cách nào giúp được! Chỉ có bản thân nó tự suy nghĩ tận tường, thấu đáo hết thảy, lúc đó mới là lúc nó chân chính trở lại.
Chúc Dung gật đầu lia lịa:
- Vâng, vâng! Sẽ theo lời người dạy bảo! Đệ tử sẽ đế nó làm lão sư! Cơ Động... ngươi phải tỉnh lại, phải đứng lên. Ngươi thấy đó, bất luận lúc nào hay ở đâu, cũng có sư tổ và sư mẫu và ta nữa bên ngươi…
Cơ Động lúc này nước mắt đang chảy vào tim, chỉ ngơ ngác gật đầu. Đôi mắt lại dần trống rỗng vô hồn, nhưng đã không giống như lúc trước khi hắn tự phong bế nội tâm nữa. Như vậy cũng đã tốt lắm rồi, muốn hắn hoàn toàn khôi phục, đâu phải là chuyện một sớm một chiều.
Chúc Dung lại dẫn Cơ Động quay về Học viện Sí Hỏa, sắp xếp phòng hắn sát phòng mình. Tinh thần hắn lúc này đã phần nào tỉnh táo, bắt đầu ăn chút đồ mà Chúc Dung thúc ép.
Sau đó lão mới gọi Dương Bỉnh Thiên tới. Lão là Viện trưởng, việc bên thân rất nhiều, không có khả năng lúc nào cũng theo sát Cơ Động, tạm thời đành để Dương Bỉnh Thiên bầu bạn với hắn. Đồng thời cũng thầm suy tính, làm cách nào để hắn chịu làm lão sư trong Học viện. Và theo xét đoán của lão, Cơ Động lúc này không có khả năng đảm nhiệm một lớp, tốt nhất cứ cho hắn làm phụ tá lão sư trước đã...