ÂM DƯƠNG MIỆN
Đường Gia Tam Thiếu
Tập 12: Bạo Quân phát uy truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Chương 354: Cự tuyệt hay biểu lộ
Dịch: dit_bu999
Biên: A Tút
Nguồn: banlonghoi.com
"Phù…phù..!!"
Thở phào một hơi, Cơ Động chậm rãi mở mắt ra. Hai tròng mắt đen thui lại lóe ra ánh sáng, thậm chí so với trước kia càng thêm thâm thúy. Bảy ngày, chỉ dùng thời gian bảy ngày thân thể của hắn đã hoàn toàn khôi phục. Điều này dĩ nhiên không chỉ là bởi vì thân thể hắn cường hãn. Mà trọng yếu hơn là nhờ có Trần Tư Tuyền trợ giúp. Ất Mộc ma lực của nàng luôn tẩm bổ cho thân thể hắn, sau khi linh hồn hai người dung hợp làm cho Cơ Động khống chế ma lực đả thông kinh mạch bị tắc nghẽn càng thêm tinh diệu, Chính điều này mới khi hắn khôi phục trong một thời gian ngắn. Lúc này, thân thể Cơ Động chẳng những tu vi khôi phục, lại còn tinh tiến hơn trước nhiều. Áp lực cường đại mà Tam Túc Kim Ô mang đến, không thể nghi ngờ đã kích phát ra tiềm lực tự thân của hắn. Trong quá trình dung hợp linh hồn cùng Trần Tư Tuyền cũng khi cho Linh Hồn Tuyền Qua của Cơ Động tăng vọt, cho dù là ma lực hay là tinh thần lực trong thời gian bảy ngày này đã gia tăng một cách rõ ràng. Mà Trần Tư Tuyền cũng có được thu hoạch không nhỏ, ma lực của nàng mặc dù không tăng lên nhiều lắm, nhưng chỗ tốt về phương diện linh hồn so với Cơ Động còn muốn nhiều hơn. Mặc dù nàng là Liệt Diễm trọng sinh, nhưng sau khi sống lại lực lượng tinh thần lại là của Tuyền công chúa. Linh hồn của Cơ Động mạnh hơn nàng rất nhiều. Sau lần dung hợp này, linh hồn Cơ Động cố nhiên tăng lên, mà Trần Tư Tuyền cũng được trợ giúp rất lớn. Linh hồn lực của nàng cơ hồ đã tăng lên gấp đôi.
"Tốt quá! Kinh mạch rốt cục cũng được đả thông!"
Cảm thụ được một cỗ ma lực khổng lồ trong cơ thể Cơ Động như đang muốn bộc phát, Trần Tư Tuyền còn hưng phấn hơn hắn nhiều.
"Cảm ơn!"
Lúc Cơ Động đang đả thông kinh mạch thì Trần Tư Tuyền ở phía sau hắn dùng linh hồn lực cùng ma lực tương trợ. Nhưng lúc này hắn cũng không quay người lại, mà ngược lại chặt đứt đi liên lạc linh hồn giữa mình cùng Trần Tư Tuyền.
"Cơ Động Lão sư, người khi sao vậy?"
Trần Tư Tuyền hơi sững sờ, linh hồn liên lạc bị cắt đứt khiến nội tâm nàng nhất thời tràn ngập sự mất mát. Cơ động lắc đầu, nói:
"Ta không sao! Trần Tư Tuyền, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại thích ta? Thời điểm ngươi nhìn thấy ta, ngươi không thể nào biết ta có tu vi gì, bởi khi đó ta chỉ là một gã tửu quỷ mà thôi. Mà ngươi lại là công chúa của Đông Mộc Đế Quốc, mỹ nữ đệ nhất thiên hạ. Không tới hai mươi tuổi, ma lực đã đột phá sáu mươi cấp, thậm chí so với ta còn xuất sắc hơn. Ta không rõ tại sao lại thích một người như ta?"
Trần Tư Tuyền khẽ mỉm cười, nàng chủ động đi tới trước người Cơ Động ngồi đối diện với hắn. Một đôi mắt màu lục mở to nhìn chăm chú vào Cơ Động, ánh sáng ôn nhu ở đáy mắt không hề che dấu chút nào. Giờ khắc này, trong lòng nàng đang nghĩ đến chính là những gì mà mình đã cùng Cơ Động trải qua. Nàng thật muốn nói cho hắn biết, “Thiếp là Liệt Diễm của chàng đây!”
Nhưng nàng lại không thể nói, vì nàng không muốn hắn hình thần câu diệt, nàng không thể nói…!!! Nhưng tình yêu say đắm kia lại bùng lên một cách nồng nhiệt. Cơ Động theo bản năng nhắm hai mắt lại, lúc này hắn không dám nhìn Trần Tư Tuyền. Hắn thật không hiểu, tại sao vị Tuyền công chúa này lại sinh ra tình cảm sâu đậm với mình đên như thế. Điều này vốn không thể xuất hiện mới đúng."
"Cơ Động Lão sư, người không cần phải hiểu. Vừa thấy người ta đã yêu, tại sao lại không thể. Có lẽ kiếp trước chúng ta đã sớm định ra phần duyên phận này, khi ta thấy được người thì ta đã không thể tự kềm chế được mình nữa. Cho dù người nói ta là hoa si cũng được. Dù sao ta cả đời này ta vẫn thích người. Cho dù người không quan tâm ta, ta cũng sẽ không bỏ người. Nhất định ta sẽ đi theo người."
Cơ Động một lần nữa mở mắt ra, lúc này ánh mắt của hắn đã lạnh đi vài phần, phần này lạnh lẽo này cũng không phải là hắn mạnh mẽ giả vờ, mà là lạnh lẽo thật sự. Bởi vì tràng cảnh cái chết của Liệt Diễm luôn hiện ra trong đầu hắn. Hắn dùng phương pháp đau lòng này phủi sạch hết thảy tình cảm của Trần Tư Tuyền. Thấy biến hóa trong ánh mắt của Cơ Động, Trần Tư Tuyền chợt sững sờ, nàng không hiểu tại sao lúc trước Cơ Động còn bình thường mà lúc này bỗng nhiên lại xuất hiện biến hóa to lớn như thế. Cơ Động mở miệng, thanh âm của hắn rất bình tĩnh, nhưng chính bởi sự bình tĩnh này lại khiến cho trái tim Trần Tư Tuyền đau nhói.
"Trần Tư Tuyền, ta rất cảm tạ ngươi đã ở đây giúp đỡ ta đối mặt với Tam Túc Kim Ô. Ngươi là một cô bé rất ưu tú, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ cũng không phải chỉ là hư danh. Ngươi chẳng những có dung nhan xuất sắc, thiên phú ưu tú mà còn có một tâm địa thiện lương. Hết thảy những điều đó đều hấp dẫn tuyệt đại đa số nam nhân. Nhưng…ta không thể, bởi ta là một ngoại lệ. Giữa chúng ta tuyệt đối không thể nào… Một chút cũng không. Ta biết lúc linh hồn của ngươi dung với ta hẳn cũng đã cảm thấy. Ở trong lòng ta sớm đã có một nữ nhân. Trừ nàng ra, trong lòng ta không thể chứa có thêm bất kỳ ai nữa. Ta yêu nàng, trong lòng ta nàng là tất cả, cho dù nàng đã chết nhưng ở trong nội tâm của ta, bất kỳ người nào cũng không thể thay thế được nàng. Trước kia không có, sau này cũng sẽ không có. Cả đời này của ta, tương lai đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn cũng chỉ thuộc về một người là nàng thôi. Không nên lãng phí thời gian với ta, sẽ không có bất kỳ kết quả gì đâu. Nếu như ngươi không muốn bị tổn thương, thì tốt nhất thừa dịp này mà bỏ đi ý niệm trong đầu ngươi đi. Nếu như vậy, có lẽ chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu.
Thân thể Trần Tư Tuyền, nội tâm của Trần Tư Tuyền đang run rẩy, nàng run rẩy không phải bởi vì thất vọng cùng thống khổ, mà là bởi vì tình yêu của hắn dành cho nàng. Cơ Động không biết, khi hắn ở cự tuyệt vị Tuyền công chúa trước mắt này, thật ra cũng chính là đang cự tuyệt bề ngoài của nàng. Nàng căn bản là đang đứng trước mặt hắn mà. Hắn nói như chém đinh chặt sắt, cự tuyệt thẳng thừng, chẳng những không làm Trần Tư Tuyền từ bỏ, ngược lại còn làm cho phần tình yêu này bùng cháy lên đến cực hạn. Thanh âm Trần Tư Tuyền run rẩy nói:
"Nếu nàng ta đã chết, tại sao người không thể cho ta một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội? Nếu như nàng có thể gặp lại bộ dáng của người bây giờ, nhất định sẽ không muốn để người phải thừa nhận nhiều thống khổ đến như vậy. Nàng nhất định sẽ hi vọng có một người có thể thay thế nàng chiếu cố người, làm bạn với người. Để người có một cuộc sống vui vẻ mà hạnh phúc."
Cơ Động cười, một nụ cười ngạo nghễ cùng tràn đầy tâm ý yêu thương :
"Ngươi nói rất đúng, nếu như Liệt Diễm của ta có thể nhìn thấy ta lúc này, nàng nhất định là sẽ nghĩ như vậy. Nhưng ý nghĩ của nàng cũng không thể đại biểu cho cách làm của ta. Nàng dĩ nhiên hi vọng ta sẽ vui vẻ, nhưng chỉ có thể ở cùng với nàng, ta mới chân chính được vui vẻ. Nàng đã chết, ta còn sống, ngươi có biết tại sao không?"
Trần Tư Tuyền không có lên tiếng mà yên lặng chăm chú nhìn Cơ Động. Cảm xúc của Cơ Động đột nhiên bùng lên, thanh âm của hắn trở nên lớn hơn :
"Bởi vì bị ta muốn hoàn thành nốt tâm nguyện cuối cùng của nàng. Khi tâm nguyện đó giải quyết xong. Ta sẽ đi tìm nàng. Bất luận là nàng đang ở nơi đâu, ta cũng sẽ đi tìm nàng, làm bạn với nàng.
"Nhưng… nàng đã chết rồi!"
Nước mắt từ trên mặt Trần Tư Tuyền không ngừng rơi xuống. Nàng lại thấy được trong mắt Cơ Động tràn ngập thương cảm và cô tịch, nàng thấy được mối thâm tình mà hắn dành cho mình. Lúc này nàng rất muốn lao vào trong lồng ngực của hắn.
"Cho dù sau khi chết nàng trở thành quỷ, ta cũng biến thành quỷ đi tìm nàng."
Thanh âm Cơ Động đột nhiên trầm xuống, thần sắc của hắn cũng trở nên bình thản.
Nhưng chính một câu nói bình thản ấy lại giống như một thanh trọng chùy hung hăng đập vào tâm can Trần Tư Tuyền.
"Cơ Động…Cơ Động… Ta….ta…!"
Trần Tư Tuyền đột nhiên phục trên mặt đất khóc không thành tiếng. Ngay cả chính nàng cũng không biết được tâm tình của mình bây giờ là như thế nào. Cho tới giờ khắc này, nàng mới thật chân chính hiểu được giao ước của Thần Tà Ác là khó khăn đến cỡ nào.
"Sự trợ giúp của ngươi lần này, ta sẽ tìm cơ hội trả lại cho ngươi. Ta đã nói rất rõ ràng rồi. Sau này hi vọng ngươi không nên quấy rầy ta nữa!"
Vừa nói xong, Cơ Động đã ra khỏi huyệt động, đứng ở bên ngoài nhìn dãy núi hoang tàn trước mắt. Hắn không muốn làm tổn thương Trần Tư Tuyền, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Theo hắn nghĩ thì không gì bằng cứ trực tiếp cự tuyệt như vậy mới tốt cho nàng. Hắn làm sao mà biết, sở dĩ Trần Tư Tuyền khóc thảm thiết như vậy không phải bởi vì đau khổ, mà bởi vì là cảm động.
Tiếng khóc của Trần Tư Tuyền càng ngày càng lớn, tựa hồ muốn phát tiết tất cả bi thương ở trong lòng. Trong mắt Cơ Động hiện lên một tia không nhẫn tâm, nhưng hắn cũng không có xoay người lại đi khuyên bảo nàng. Hắn muốn giải quyết dứt khoát vấn đề này, sau này đỡ gặp phiền toái không cần có. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao yên tĩnh nơi xa, trong lòng hắn không ngừng lẩm bẩm gọi tên Liệt Diễm.
Theo thời gian tiếng khóc của Trần Tư Tuyền dần dần nhỏ đi cho đến lúc hoàn toàn biến mất. Cơ Động vẫn đứng ở cửa động, hắn đang đợi Trần Tư Tuyền đi ra.
Rốt cục Trần Tư Tuyền cũng từ trong huyệt động đi ra, hai vành mắt nàng đỏ hồng, trên gò má trắng nõn còn mang theo vài giọt nước mắt trong suốt, vẻ ôn nhu mềm yếu nhìn qua lại càng khiến cho người ta nảy sinh tình cảm thương yêu. Nàng yên lặng đi đến sau lưng Cơ Động nhìn thân ảnh cô độc tịch liêu ấy, ánh mắt nàng không khỏi ngây ra. Cơ Động, cho dù phải trả giá như thế nào, thiếp nhất định sẽ làm cho chàng phải yêu thân phận hiện tại của thiếp. Thiếp nhất định phải ở chung với chàng.
"Chúng ta trở về học viện thôi!" Cơ Động bình tĩnh nói.
"Không! Bây giờ chưa thể trở về. Cơ Động lão sư, Mục đích của người khi đối mặt với Tam Túc Kim Ô là gì?"
Cơ Động sững sờ, hắn chậm rãi xoay người lại, thấy bộ dạng trìu mến của Trần Tư Tuyền đang nhìn hắn thì không khỏi dời ánh mắt sang chỗ khác. Hắn thừa nhận, vị công chúa Đông Mộc Thánh nữ này có lực hấp dẫn cực kỳ khổng lồ, không chỉ bởi vì dung nhan hoàn mỹ của nàng làm cho Cơ Động không cách nào kháng cự. Mà sau khi hai người dung hợp linh hồn cảm giác ấy lại càng rõ rệt. Nếu như không phải Cơ Động có ý chí cường đại, e rằng giờ phút này hắn đã không thể tự kềm chế được chính mình rồi.
"Tam Túc Kim Ô đã tự bạo chết, ta còn có mục đích gì nữa?"
Trần Tư Tuyền lắc đầu, tay nàng liên tục búng ra mấy đạo quang mang màu đỏ sậm hiện lên trước mặt Cơ Động. Nó như một khối kim khí đã mất đi sinh mệnh, rơi trên mặt đất phát ra thanh âm leng keng. Mỗi một mảnh kim khí đều bể tan tành không còn hình dáng gì nữa, nhưng dường như chúng vẫn tản mát ra một cỗ khí thế ngạo nghễ. Đó chính là những mảnh vỡ của Thần Hỏa Thánh Vương Khải.
"Ngươi nhặt tất cả chúng về sao?" Cơ Động giật mình nhìn Trần tư Tuyền.
Trần Tư Tuyền yên lặng gật đầu:
"Ta tổng cộng tìm được 352 mảnh nhỏ, sau đó cẩn thận tìm thêm bốn, năm lần nữa. Có lẽ không sót lại mảnh nào đâu! Cơ Động Lão sư, khôi giáp này của người không bị nham tương hòa tan, những mảnh nhỏ này hẳn là sẽ hữu dụng với người!"
Rung động, trong lòng lúc này Cơ Động tràn ngập cảm giác rung động. Một Mộc Hệ Ma Sư lại đi tìm kiếm những mảnh nhỏ kim khí bên trong miệng núi lửa sau khi núi lửa bộc phát là khó khăn đến bực nào? Nàng chỉ là một cô bé không tới hai mươi tuổi, là lực lượng nào đã giúp nàng chống đỡ như thế ? Vĩnh Hằng Khải nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ thân thể của nàng không đến nổi bị nham tương nóng bỏng xâm nhập, nhưng vẫn sinh ra ảnh hưởng thật lớn đối với nàng. Cho dù là Cơ Động cũng chưa chắc có lòng tin có thể tìm về mỗi một mảnh vỡ của Thần Hỏa Thánh Vương Khải về, nhưng nàng đã tìm được. Nét mặt của nàng giống như là mình vừa làm một việc nhỏ bé không đáng nói.
Cơ Động cố đè nén nội tâm đang rung động kịch liệt, một cỗ cảm giác đau lòng khó thể kháng cự đang chậm rãi sinh ra ở trong lòng hắn. Cô bé này vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy, thế mà chính mình mới vừa rồi còn làm tổn thương đến nàng. Nội tâm cắn rứt khiến cho Cơ Động trầm mặc, thân thể hắn run run.
Những mảnh vỡ này đối với Cơ Động đương nhiên là cần thiết, chỉ cần có chúng thì bằng vào tính sáng tạo của Hỗn Độn Hỏa trong Hỗn Độn Châu. không cần tốn bao nhiêu thời gian là Cơ Động có thể thông qua Dung Hợp Thần Thuật rèn luyện chúng thành hình lần nữa. Hiện tại đối mặt với Trần Tư Tuyền, hắn căn bản không biết mình nên nói cái gì nữa.
Nhặt lên từng mảnh nhỏ trên mặt đất dung nhập vào trong cơ thể mình, Dung Hợp Thần Thuật rất nhanh thu hồi hết mảnh vỡ của Thần Hỏa Thánh Vương Khải. Cơ Động nắm chặt tay lại, hắn biết mình nợ cô bé này rất nhiều…rất nhiều!!! Phần nhân tình này hắn nhất định phải trả, nếu không cho dù hắn giúp Liệt Diễm hoàn thành tất cả tâm nguyện thì nội tâm hắn cũng không thể bình tĩnh mà đi tìm nàng.
Trần Tư Tuyền đứng một bên yên lặng nhìn Cơ Động thu hồi Thần Hỏa Thánh Vương Khải, thần sắc của nàng đã khôi phục lại sự điềm tĩnh, thậm chí trên khuôn mặt mỹ lệ còn mỉm cười ôn nhu nữa.
Cơ Động đang bị nội tâm cắn rứt mà áy náy, còn trong nội tâm nàng lúc này lại tràn ngập ý nghĩ yêu thương. Cơ Động cự tuyệt, nhưng thật ra chính là thổ lộ với nàng. Nàng tức là Trần Tư Tuyền, cũng chính là Liệt Diễm. Nàng làm sao có thể tức giận với hắn chứ?
Mắt thấy Cơ Động thu hồi xong tất cả mảnh nhỏ bộ khôi giáp thì Trần Tư Tuyền mới giơ tay phải lên, đột nhiên Cơ Động cảm giác được bên cạnh mình trong nháy mắt trở nên nóng bỏng. Ngay sau đó, một đoàn kim quang chói mắt hiện lên trên bàn tay phải Trần Tư Tuyền.
Khi Cơ Động thấy kim quang trên tay Trần Tư Tuyền, ánh mắt của hắn nhất thời ngưng lại. Kim quang kia là một quả cầu màu vàng, kim quang ở chung quanh nó ngưng tụ thành một vòng ánh sáng vàng kim, nhiệt lượng từ đó tỏa ra khiến cho nhiệt độ xung quanh tăng lên mãnh liệt. Kim quang tràn đầy linh tính dường như muốn từ trong tay Trần Tư Tuyền thoát đi, mà nhiệt độ của nó làm trên mặt Trần Tư Tuyền xuất hiện vẻ thống khổ.
"Mau cầm lấy, Cơ Động lão sư!"
Trần Tư Tuyền nhanh chóng đưa quả cầu vàng kim trong tay tới. Cơ Động theo bản năng vươn hai tay ra nhận lấy.