Âm Dương Miện Chương 688: Đại Kết Cục - Ta Sẽ Là Liệt Diễm Của Chàng!

Âm Dương Miện
Tác giả: Đường Gia Tam Thiểu
Chương 688: Đại Kết Cục - Ta Sẽ Là Liệt Diễm Của Chàng!
  
Ads
Đúng vậy, đây chính là biện pháp cuối cùng mà Trần Tư Tuyền nghĩ đến, cũng là cơ hội cuối cùng của nàng. Nàng biết chỉ cần Cơ Động có thể nói ra ba chữ "ta yêu nàng" thì hết thảy mọi chuyện đều còn có cơ hội.

Cơ Động thật cẩn thận đem thân thể Trần Tư Tuyền kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng: "Tư Tuyền, ngươi tại sao lại ngu ngốc như vậy? Ta không đáng giá được ngươi yêu thương như thế..."

Trần Tư Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu, trên gương mặt đẹp đến hoàn mỹ đã không có một tia huyết sắc, nhưng ánh mắt nhìn Cơ Động nhưng vẫn là ôn nhu như vậy: "Không... rất đáng giá...!"

Cơ Động chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía không trung, ánh mắt trở nên ngây dại "Năm năm rồi..., năm năm đã qua. Liệt Diễm, ta không có nuốt lời với nàng... Năm năm qua... Mỗi năm ta đều dùng một loại tuyệt thế mỹ tửu để tế điện nàng. Tình yêu của ta dành cho nàng thủy chung không thay đổi. Quá khứ năm năm... năm năm thống khổ... Hiện tại, hết thảy đã kết thúc cùng kỷ niệm, trách nhiệm trên vai ta đã được gỡ xuống... Ta rốt cục có thể được giải thoát rồi, mặc dù ta không biết nàng đang ở địa phương nào, nhưng linh hồn ta nhất định tìm được nàng..."



Cơ Động cúi đầu, ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn vào nét tuyệt vọng trên mặt Trần Tư Tuyền, ôn nhu nói: "Thật xin lỗi, Tư Tuyền, nguyện vọng của nàng ta chỉ có thể hoàn thành một nửa, nàng sẽ chết trong lòng ta, nhưng ta chỉ có thể giao cho nàng thân thể của ta, linh hồn ta đã đã sớm không thuộc về chính mình. Ngay thời khắc người yêu ta rời xa trần thế, linh hồn ta đã chết. Thật xin lỗi, ta biết nàng rất tốt nhưng tâm hồn ta đời này kiếp này đã sớm thuộc về Liệt Diễm, cho dù kiếp sau, cho đến đời đời kiếp kiếp cũng chỉ sẽ thuộc về một mình nàng ấy. Đối với tình cảm vô cầu báo của nàng, ta không thể khiến mình mắc nợ ân tình như thế được, ta muốn tâm mình thanh thản khi đi tìm Liệt Diễm. Tư Tuyền, ta nợ nàng quá nhiều, vĩnh viễn không thể trả được, ta chỉ còn cách trả lại cho nàng tính mệnh của bản thân ta..."

"Sột..."

Vừa nói dứt lời, tay phải Cơ Động đã ấn mạnh lên chuôi Hỏa Thần Kiếm, thần thức hoàn toàn bộc phát, Hỏa Thần kiếm vốn đang đâm xuyên qua tim Trần Tư Tuyền lại tiếp tục cắm thẳng vào tim Cơ Động.

"Cơ Động, không nên...."

Quang Minh Thiên Cơ hô to một tiếng, tất cả Quang Minh Thiên Can thánh đồ cũng đồng thời lao tới ngăn cản, nhưng hết thảy đã chậm, Hỏa Thần kiếm đã phá nát trái tim Cơ Động.

"Không nên tới đây!" Cơ Động lệ thanh nộ hống, thần thức cường đại chợt bắn ra, đem tất cả những người cố gắng xông đến đánh bay ra ngoài, biến phương viên trăm thước xung quanh hắn thành một mảnh đất trống.

Cơ Động khẽ lắc người, chấn Hỏa Thần kiếm thoát ra khỏi người, máu tươi nhất thời cuồng bắn ra, phun ướt đẫm cả người Trần Tư Tuyền.

Từng lọ, từng lọ tuyệt thế mỹ tửu từ trong Chu Tước thủ trạc bắn ra, nắp bình bật mở, mùi rượu nồng nặc nhất thời lan tỏa khắp nơi, trong mỗi bình mỹ tửu đều có một tia rượu bắn vào bình pha chế. Sau đó, tất cả rượu đều bị Cơ Động ném hết ra xung quanh, một ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, bắt vào đám rượu, tạo thành một vòng tròn lửa bao bọc thấy thân hình Trần Tư Tuyền vào giữa.

Cơ Động cười, hắn cười vô cùng vui vẻ và thanh thản. Tay hắn chộp lấy bình điều tửu, cả người tựa hồ tiến vào trạng thái điên cuồng.

Nhẹ nhàng lay động bầu rượu, lúc này đã đã không có bất kỳ tiết tấu nào, trong miệng hắn lẩm bẩm nói: "Liệt Diễm, Liệt Diễm... Thật xin lỗi... Ta cuối cùng cũng không thể đợi chờ mười năm. Mười năm thật sự là quá dài rồi, nàng muốn ta tìm đủ mỹ tửu trên đời, ta rốt cuộc đã có thể hoàn thành ước nguyện mà đi tìm nàng rồi, sẽ không còn bất kỳ cảnh nhớ thương nào nữa. Đây là lần cuối cùng, ta lại vì nàng mà điều chế ra một ly Kê Vĩ Tửu cuối cùng."

Trần Tư Tuyền ngơ ngác nhìn Cơ Động, nàng còn chưa chết, mộc hệ ma lực cửu quan tu vi giúp Tư Tuyền bảo tồn một tia sinh mệnh khí tức cuối cùng. Nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra kết quả cuối cùng dĩ nhiên là như vậy.

Nước mắt tuôn rơi, năm năm phải dồn nén, năm năm thừa nhận thống khổ, vào giờ khắc này liền giống như tức nước vỡ bờ mà ào ạt bộc phát ra. Một tia lực lượng không biết từ đâu sinh ra, đẩy nàng bắn ra khỏi Hỏa Thần kiếm, nhào tới ôm lấy cánh tay đang đung đưa bình điều tửu của Cơ Động.

"Chàng ngốc, chàng ngốc Cơ Động này, thật ngu ngốc mà... Tại sao, chàng tại sao lại không nói với ta ba chữ yêu thương kia hả? Chàng vốn không hề phản bội Liệt Diễm, sao cứ luôn cự tuyệt Liệt Diễm ta vốn luôn ở bên chàng chứ? Ta chính là Liệt Diễm của chàng đây!" Mắt thấy nam nhân mà mình yêu thương duy nhất trong cuộc đời sắp chết đi trong thống khổ, giờ khắc này Trần Tư Tuyền đã chẳng thèm quan tâm đến lời đánh cuộc với Ác thần. Những lời muốn nói, nàng đã phải chôn sâu trong lòng quá lâu rồi, Cơ Động sắp sửa rời khỏi cuộc đời này rồi, đánh cuộc còn có ý nghĩa rắm chó gì nữa. Bọn họ cuối cùng vẫn không thể cùng ở chung một chỗ, nên giờ đây nàng chỉ muốn cho hắn biết nàng vốn luôn bên cạnh hắn.

Cơ Động dại ra, ngưng việc điều tửu lại, nhìn Trần Tư Tuyền lao vào ngực mình, rung giọng nói: "Nàng, nàng nói... cái gì...?"

Trần Tư Tuyền nước mắt mông lung, vết thương nơi ngực hai ngươi lúc này đã hòa lẫn máu huyết của nhau: "Chàng ngốc, ta chính là Liệt Diễm của chàng đây. Tiểu Cơ Động, chàng có nhớ không, chàng điều chế chén rượu đầu tiên cho ta chính là Liệt Diễm phần tình, chàng lần đầu tiên nhìn thấy chính là đôi tay ta. Ta trước hết truyền thụ cho chàng chính là Thần Tỏa Âm Dương Pháp và Âm Dương Tuyền Qua, lại còn có lạc ấn của hai đại quân vương. Chàng ngốc, tiểu Cơ Động ngốc, chàng tại sao không chịu suy nghĩ hở, Trần Tư Tuyền tại sao lại vừa thấy đã yêu, tại sao đến chết cũng không đổi đi theo chàng, đó bởi là vì Trần Tư Tuyền cũng là Liệt Diễm, Liệt Diễm chính là Trần Tư Tuyền đó!"

Nghe Trần Tư Tuyền nói vậy, Cơ Động như lâm vào trong mộng, run giọng: "Đây... Việc này không thể nào có thực. Liệt Diễm của ta đã chết. Ngươi... ngươi căn bản là dối gạt ta... Bằng không sao ngươi lại không nói cho ta biết?"

Liệt Diễm buồn bã nói: "Bởi vì ta dùng thân phận Trần Tư Tuyền để sống lại, đó cũng là việc giao dịch giữa hai Thần vương, ta không thể nói cho chàng biết ta là ai, ngoại trừ việc sử dụng thân phận Trần Tư Tuyền khiến chàng nói thành lời yêu thương với ta. Thật ra thì ta vừa rất cao hứng khi chàng thực hiện điều đó, nhưng đồng thời ta cũng rất thống khổ khi không thể danh chính ngôn thuận ở cùng với chàng. Cơ Động ơi Cơ Động..."

Hồi quang phản chiếu, hơn nữa tâm tình kích động nên Liệt Diễm liền đem hết thảy tất cả sự việc nói ra. Dẫu sao, sinh mệnh của nàng và Cơ Động đang trôi đi rất nhanh.

"Phịch..."

Bình điều tửu trong tay Cơ Động rơi xuống mặt đất và vỡ tan, mùi rượu nồng đậm dâng lên, nhanh chóng dẫn phát ngọn lửa chung quanh họ. Trong nhất thời, hỏa diễm liền nhanh chóng lan tỏa khắp thân hình hai người, bao phủ họ hoàn toàn bên trong.

Liệt... Diễm... Ta yêu... nàng! Ta... yêu... cũng chỉ có... mình Liệt Diễm... chứ không phải... là Trần Tư Tuyền... Liệt Diễm... Ta... Không hối hận... Ta... yêu nàng... Ta... yêu nàng... Ta... yêu nàng..."

Cơ Động ôm chặt lấy thân thể Liệt Diễm, thanh âm của hắn vút cao trong hỏa diễm, đúng vậy, hắn không hối hận, tuyệt không hối hận. Nếu như hắn nói ra ba chữ ta yêu nàng với Trần Tư Tuyền thì có khác nào khiến Liệt Diễm thất vọng. Hắn không hối hận, mặc dù cuối cùng bọn họ cùng nhau đi về phía tử vong, nhưng hắn biết Liệt Diễm sẽ không trách mình. Chỉ cần mọi chuyện đều đã kết thúc, có thể ôm Liệt Diễm, cùng nàng chết chung một nơi vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc không biết nàng ở phương nào.

Liệt Diễm chậm rãi nhắm hai mắt lại, giơ cánh tay lên ôm cổ Cơ Động:"Tiểu... Cơ Động... Ta cũng yêu... chàng... Ta đây... cả đời... may... mắn... nhất... chính là... đã yêu... chàng ngốc Cơ Động..."

Từ nơi vô tận trong hư không, hai quầng hào quang màu trắng và đen đồng thời xuất hiện, lặng lẽ phủ xuống khoảng không xung quanh nơi Cơ Động và Liệt Diễm đang ôm nhau rồi nâng cả hai bay lên cao. Thánh Tà Đảo một lần nữa bị chia ra làm hai, Quang Minh và Hắc ám, rốt cuộc cũng dựa theo tâm nguyện của Cơ Động mà bị chia ra làm hai, hoàn toàn tách ra.

-------------

Thần giới!

Trắng và đen, lưỡng sắc quang trụ cùng đứng đó. Thần giới lúc này lâm vào sự yên lặng tĩnh mịch như thuở mới khai sinh, nhất là trong lĩnh vực của hai đại Thần vương thống trị thì lại càng yên tĩnh đến đáng sợ.

Bạch quang lóe lên, theo đó là âm thanh của Thiện thần cũng chậm rãi theo sau. Trong thanh âm tràn đầy tâm tình buồn bã: "Ác Thần, trận đánh cuộc này coi như ngươi thắng rồi!"

Ác thần cười khổ: "Xem ra ta thật sai lầm rồi. Năm năm thời gian, sắc đẹp hấp dẫn, thời gian ma luyện đều không thể làm tên tiểu tử ngu ngốc kia có chút thay đổi nào, nhưng ta vẫn thật sự không rõ, tình yêu đến tột cùng là cái gì dẫn dắt chứ?"

Thậm chí, với lực lượng như thế mà bọn hắn vẫn tình nguyện giao ra tính mạng mình một cách vô oán vô hối. Thua thì thua, ta thừa nhận ta thua. Chỉ có điều lực lượng của tình yêu vẫn khiến ta lâm vào hồ đồ. Nói đi, ngươi muốn ta đáp ứng ngươi điều kiện gì?"

Thiện thần khẽ mỉm cười: "Lão quỷ, ngươi còn nhớ rõ chúng ta làm Thần vương đã bao nhiêu năm không?"

Ác thần nói: "Ai mà nhớ nổi chứ, cứ tính là mấy ngàn vạn năm đi. Ở mãi một chỗ nơi đây phiền chết đi được, cái đám giảo hoạt ngày xưa sau khi lừa chúng ta tiếp nhận Thần vương vị, cả đám đều trốn mất tăm mất tích. Chỉ có mỗi tên Tu La Thần là thông minh, cứng rắn cưỡng ép người thừa kế Hải thần, đem tu vi của mình truyền thừa cho Đường Tam, hiện tại Đường Tam kế thừa Tu La Thần vị của hắn, còn hắn thì ung dung chạy tới địa phương khác hưởng sung sướng."

Thiện thần cười hắc hắc, nói: "Nói như vậy, ngươi rất không nguyện ý làm Thần vương rồi?"

Ác thần hừ lạnh: "Chẳng lẽ ngươi nguyện ý chắc? Nhưng thần vương vị của chúng ta làm sao có thể truyền thừa ra ngoài được?"

Thiện thần mỉm cười: "Cũng không phải là không được, ta là người thắng cược, việc ta yêu cầu chính là ngươi nhượng lại ngôi vị Ác thần!"

Ác thần chấn kinh: "Thiện lương, ngươi điên rồi sao? Nhượng lại ngôi vị Ác thần? Ai sẽ thay ta đảm đương chức trách Thần vương?"

Thiện thần nhẹ giọng: "Ngươi cảm thấy tiểu tử Cơ Động như thế nào? Tại thế giới loài người, hắn phải chịu nhiều thống khổ như vậy, hắn và Liệt Diễm lại là đối tượng đánh cuộc của chúng ta, Liệt Diễm thì còn có nguyên nhân, nàng ta vốn không phải là nhân loại mà trở thành thần giả, nên nhất định phải tiếp nhận khảo nghiệm của chúng ta thì mới có khả năng chân chính được trao thần vị. Riêng tiểu tử Cơ Động thì chính là tai bay vạ gió đúng nghĩa. Linh hồn của hắn cũng đã đạt đến thần thức cảnh giới, để cho hắn tiếp nhận truyền thừa ngôi vị Ác thần của ngươi cũng coi như đền bù thiệt thòi cho hắn. Dĩ nhiên, chúng ta có thể chỉ để hắn tạm thời tiếp nhận ngôi vị Thần vương Ác thần, với khảo nghiệm của chúng ta và phẩm chất của hắn, ta cho rằng tiểu tử này có thể đảm nhiệm được!"

Điều khiến Thiện thần không ngờ đến là sau khi nghe lão thì thầm, trong thanh âm của Ác thần thế nhưng lại tràn ngập hưng phấn: "Đúng vậy a! Sao trước đây ta lại không nghĩ tới điều này chứ? Tiểu tử Cơ Động này tâm chí kiên nghị, cho dù là trong Thần giới cũng rất khó tìm được người như thế, để cho hắn tạm thay ngôi vị Thần vương của ta, ta liền có thể hảo hảo đến thế giới loài người lịch lãm. Chỉ có thể tự mình thể nghiệm thì ta mới tìm hiểu được sự huyền bí của tình yêu. Nói không chừng còn có một phần túc thế nhân duyên đang chờ ta, khiến cho bản Thần vương ta có thể tự mình lãnh hội tư vị tuyệt vời của nó."

Thiện thần cười hắc hắc, trong lòng thầm nghĩ: "Hảo hảo cảm thụ tư vị tình yêu sao? Tà ác, thì ra là ngươi đã sớm ngán ngẩm nơi này rồi, đâu chỉ có mình ta. Đâu phải chỉ có mình ngươi là muốn dạo chơi hạ giới à nha... hắc hắc..."

-------------------

Nam Hỏa đế quốc, Ly Hỏa thành. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Bên trong Ly Hỏa thành, có một tửu quán nổi tiếng. Sở dĩ nó nổi tiếng là do một nguyên nhân rất đơn giản, đây chính là nơi xuất nghệ lần đầu tiên của một đời Thánh vương - người đã cứu vớt Quang Minh thế giới - Tửu Thần Cơ Động! Tửu quán này có một cái tên rất kêu là Liệt Diễm Phần Tình.

Trong truyền thuyết, chén rượu đầu tiên mà Thánh vương Cơ Động điều chế cho nữ hoàng của địa tâm thế giới - Liệt Diễm - cũng có tên gọi là Liệt Diễm Phần Tình.

-------

"Ta vốn dĩ trở thành loài người là để thoải mái vui đùa một chút. Sao mấy ngày rồi mà vẫn chả thấy vui tẹo nào thế này!"

Đang lúc một thiếu niên áo đen ngồi một mình lẩm bẩm, thì cánh cửa tửu quán chợt mở ra, từ bên ngoài có một người bước vào. Trong nháy mắt khi nàng bước vào Liệt Diễm Phần Tình, nhất thời liền trở thành tiêu điểm cho toàn thể mọi người.

Đó là một bạch y nữ tử thanh thuần đến mức tận cùng, dung mạo khả ái đến mức khiến người ta căn bản không thể sinh ra bất kỳ tà niệm nào. Một thân bạch y không hề nhiễm chút bụi trần, hai lọn tóc dài màu đen thả hờ trước người, đôi mắt to tròn đen nhánh mang theo cái nhìn ôn nhu động lòng người, khí chất xuất trần chẳng khác nào một đóa sen trắng tinh khiết...

Chính là nàng rồi, thanh niên áo đen vừa nhìn thấy bạch y nữ tử này liền lập tức vui mừng vô hạn. Hắn có thể cảm giác được, nữ tử này chính là người mà mình muốn tìm, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ: "Tên Thiện lương này quả thật chính xác, an bài cho ta một người có dung mạo như vậy, không hề thua kém Liệt Diễm chút nào. Thật là đáng mong đợi a..."

Vừa nghĩ, hắn vừa tiến tới đón đầu bạch y thiếu nữ. Lượng người trong tửu quán lúc này vốn không ít, đại đa số là đang bị dung nhan tuyệt diễm của nữ tử làm cho kinh động.

Thanh niên áo đen dương dương tự đắc, vác bộ mặt tiêu sái bước đến trước mặt của bạch y thiếu nữ, cực kỳ trắng trợn nói: "Thật tốt quá, ta rốt cuộc đã tìm được nàng rồi. Mỹ nữ, ta cảm thấy giữa chúng ta vốn có túc thế nhân duyên, hai ta có thể oanh oan liệt liệt yêu nhau được chứ?"

Lời vừa nói ra, trong quán rượu nhất thời ồ lên một mảnh xôn xao, tiếng chửi bậy ấu ó khắp nơi. Đông đảo tửu khách nhìn người thanh niên áo đen như nhìn một tên ngốc tử, tiếp cận con người ta cũng không nên trực tiếp như vậy chứ? Không một ai cảm thấy tên ngu ngốc này có thể thành công, bọn hắn xem ra nếu bạch y nữ tữ chỉ tặng hắn vài cái tát thì cũng gọi là nể mặt lắm rồi.

Nào ngờ, khiến cho mọi người ngoài ý muốn chính là Bạch y thiếu nữ lại nhìn thanh niên áo đen với ánh mắt bình tĩnh vô cùng, càng không mắng hắn té tát mà còn ôn nhu cười, khe khẽ gật đầu.

Thanh niên áo đen mừng rỡ, hô lớn nói: "Ta rốt cuộc tìm được túc thế nhân duyên của ta rồi!"

Bạch y thiếu nữ nhẹ kéo tay của hắn, nói: "Tiên sinh, chúng ta đi thôi!"

"Đi đâu?" Thanh niên áo đen nghi ngờ hỏi.

"Đi kiếm chỗ nghỉ ngơi a..."

"A?"

"Tiên sinh, không phải là ngươi nói chúng ta có túc thế nhân duyên sao? Chỉ cần năm mươi kim tệ, ta liền cùng ngươi đi hết đoạn nhân duyên này."

"A... A..." Tiếng kêu thảm thiết truyền xa mười dặm...

-------------

Thần giới!

"Cơ Động, làm như vậy có quá đáng quá hay không?" Liệt Diễm một thân xiêm y hoa lệ ôm sát cánh tay Cơ Động, trên mặt tươi rói nụ cười thỏa mãn. Rốt cục có thể cùng người yêu mình ở cùng một chỗ, hơn nữa hai người đột nhiên trở thành Thần vương một cách truyền kỳ.

Cơ Động mặc hắc y, hừ lạnh một tiếng, tà ác cười: "Quá đáng sao? Ta sao không hề cảm thấy gì nhỉ? Bọn họ chơi khăm chúng ta đến mức nào cơ chứ? Hai tên ấy không phải là muốn đi thể nghiệm cái gì gọi là tình yêu sao? Vậy hãy để cho bọn họ hảo hảo cảm thụ một chút chua cay khổ lạt trong tình yêu đi đã. Nếu không làm thế, e rằng không đền đáp được chiếu cố của bọn họ với chúng ta..."

Liệt Diễm khe khẽ gật đầu: "Chàng nói đúng, không thể tiện nghi cho bọn họ được!"

Cơ Động cười hắc hắc, nói: "Dù sao chúng ta cũng là Thần vương rồi, không bằng tranh thủ lấy việc công làm việc tư, giúp các bạn của chúng ta tới đây lịch lãm, như vậy cũng bớt tịch mịch hơn."

Liệt Diễm gật đầu, cười nói: "Tốt! Ta hoàn toàn đồng ý. Đáng tiếc là Tư Động phải làm Long Hoàng, tạm thời không tới được, nhưng những người còn lại hẳn là không có vấn đề chi."

Cơ Động nhất thời bắt đầu suy tư, làm thế nào để đồng bạn của mình có thể công khai tới Thần giới. Nơi này mặc dù tốt, nhưng chỉ có hai người nên quá là tịch mịch.

Đang lúc ấy thì Liệt Diễm bỗng nhiên nói: "Cơ Động, đến thời gian rồi!"

"Ách... Liệt Diễm, thật chứ?"

Liệt Diễm dậm chân: "Đương nhiên rồi, chàng muốn bồi thường lại khoảng thời gian ta thống khổ chờ đợi bên cạnh chàng, một ngày một vạn lần cũng không gọi là nhiều, được cái là Thần giới này một ngày lại rất dài. Chẳng lẽ chàng không muốn sao?"

"Nguyện ý, dĩ nhiên là nguyện ý. Chúng ta liền bắt đầu ngay thôi. Liệt Diễm, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng..."


The end

Nguồn: tunghoanh.com/am-duong-mien/chuong-688-end-p3jbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận