Ân Nhân Quá Vô Lại Chương 21 (Hết)


Chương 21 (Hết)
Hạnh phúc

Hồng trứng gà, thật sự là chói mắt a.

“Trứng gà kia chọc tới chàng sao?”

“Không có?”

“Vậy vì sao chàng đem toàn bộ đập nát vậy?”

“Lỡ tay.” Liều chết không tiếp thu.

“Rõ ràng chính là cố ý .”

“Không có.” Tiếp tục chống chế.

Tịch Tử Yên thu hồi ánh mắt đang nhìn cái giở hồng trứng gà vỡ thành một đống kia, đem liếc qua mỹ nam tử bên cạnh rõ ràng có chút không được tự nhiên, “Đây là quà Lam công tử sai khoái mã từ tám trăm dặm đưa tới làm hỉ đản*, chàng đã không đi tham gia tiệc con hắn trăng tròn (tròn 1 tháng đó^^) đã thực không đúng, nay tại sao ngay cả hỉ đản của người ta cũng đạp hư như vậy?

(*: hỉ đản: trứng hỉ)

“Nàng cũng biết con hắn đã trăng tròn?”

“Hỉ đàn cũng đã đưa tới, ta còn có thể không biết sao?”

“Vậy nàng còn không chịu gả cho ta.” Thu Li Phong bắt đầu tức giận bất bình.

“Gấp gì, tháng sau mới tới sinh nhật ta.” Nàng tặng cho hắn một cái liếc mắt xem thường, tiếp tục tập trung tinh thần thêu vải trên tay.

“Tháng sau?” Khuôn mặt tuấn tú bắt đầu ố vàng.

“Đúng nha.” Vân đạm phong khinh đáp lại.

“Nhưng bây giờ mới là đầu tháng này a.” Hắn bất mãn kêu. (Min: haizzz, có 1 tháng mà cũng không đợi được a…)

“Nhưng là đầu tháng sau đã là sinh nhật của ta rồi.

“Di?” Hắn chớp chớp mắt, “Đầu tháng liền sinh nhật sao?”

“Không được sao?”

“Đương nhiên được, nếu hôm nay sinh nhật thì càng tốt.” Nhạc phụ cùng ngoại công năm đó không hiểu vì sao lại tạo ra cái đính ước nhàm chán này, hại hắn bây giờ muốn thú lão bà cũng phiền toái như vậy.

“Nha….” Tịch Từ Yên ngẩng đầu nhìn hắn, kim đang thêu bỗng dừng giữa không trung, “Năm nay hình như là nhuận tháng tám, như vậy tính ra sinh nhật của ta còn hai tháng nữa mới tới.”

“……”

“Cách có một tháng, không có gì, vừa lúc bắt đầu mùa đông liền xuất giá, như vậy trời cũng không lạnh lắm.”

Một chiếc lá vàng từ ngọn cây chậm rãi bay xuống, cũng giống như lòng người nào đó giờ phút này đang hiu quạnh.

Năm nay vì sao hội nhuận một tháng?

“Thiên …”

“Chàng, làm sao vậy?”

“Thiên …”

“Chàng rốt cuộc làm sao vậy?” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.

“Thiên Lý ở đâu …” (Min: =]]] )

Nàng còn thật sự đánh giá vẻ mặt hắn, sau một lúc lâu mới lấy ngữ khí cực không xác định hỏi: “Biểu tình của chàng hình như là muốn khóc?” Có câu nam nhi hữu lệ bất khinh đạn*, hắn hẳn là không thể nào.

(*: Lệ của nam nhi không thể dễ dang rơi xuống)

Thu Li Phong nhìn lại nàng, trong lòng không tiếng động trả lời, nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chăng qua là chưa tới lúc thương tâm thôi, hiện tại hắn thực sự rất muốn khóc.

“Tốt lắm, nếu tâm tình không tốt thì chàng nên đi dạo trong vườn hoa một chút, hoặc là giúp Dục nhi đọc sách, ở bên cạnh ta thêu hoa quả thật nhàm chán cho chàng.” Nàng là muốn tốt cho hắn, dùng lời lẽ nhẹ nhàng trấn an.

“Không cần.” Ngữ khí vô cùng kiên định, vẻ mặt vạn phần quyết tuyệt.

Nàng hoang mang trong nháy mắt.

“Cứ mỗi lần ta vừa rời khỏi nàng, quay đầu lại đã thấy nàng không biết đã bị mấy vị phu nhân kêu đi từ lúc nào rồi.” Hắn không thể không đề phòng với mấy vị nhạc mẫu tương lai, thật sự là vô hạn thương tâm không thể nào nói lên a.

“Việc này thực bình thường a.”

“Làm sao bình thường?”

“Ta từ nhỏ đã quen luôn có các di nương đảo quanh bên người như vậy a.” Nàng sớm đã thành thói quen.

“……” Hắn vẫn là cầu nguyện sinh nhật của nàng nhanh chút đến sớm một chút đi.

***

Ngày mồng tám tháng chạp, Bạch Vân sơn trang.

Hôm nay mồng tám tháng chạo là ngày tốt, cũng là ngày thành thân của Ngọc Kiếm công tử nỹ danh truyền khắp giang hồ, cho nên anh hùng hào kiệt từ tam sơn ngũ nhạc, tất cả hiệp nữ từ ngũ hồ tam giang trên giang hồ đều tề tụ vè Bạch Vân sơn trong uống rượu mừng.

Tân nương là đệ tử chân truyền duy nhất của giáo chủ tiền nhiệm Thiên ma giáo, cho nên tuy rằng nàng không có kế nhiệm chức giáo chủ, nhưng lại có danh Thánh cô, ở Thiên mà giáo vẫn là có được quyền lực cao nhất, mà nay nàng lại xuất giá từ Thiên ma giáo, có bốn đàn chủ nâng kiệu, còn có giáo chủ đích thân đưa.

Khi kiệu hoa đến cửa, chúng tân khách thi nhau đổ ra, thiếu chút nữa còn đầy cả chú rể ra xa khỏi kiệu.

“Nhấc màn kiệu lên, nhấc màn kiệu lên….”

Người săn sóc dâu đem tân nương dắt ra khỏi kiệu, một đường tiến và hỉ đường.

“Nhất bái thiên địa .”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

“Chờ một chút.”

Lời này vừa nói ta, Thu Lo Phong luôn luôn tao nhã đối nhân xử thế ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo trừng mắt nhìn kẻ đáng chết vừa kêu ngừng, ánh mắt kia thật sự làm cho người ta lạnh đến tận xương a! (Min: hắc hắc, ca ý vất vả lắm mới đợi được đến ngày này… đúng là ai chán sống mới kêu ngừng a…) 

Không nhìn người nào đó đang lườm mình chằm chằm, Liễu Hiệp cung kính nói với tân nương đang che mặt bằng khăn hồng voan: “Tuy rằng thiếu giáo chủ không chịu tiếp nhận chức vị giáo chủ, nhưng thuộc hạ muốn tử nữ chỉ thứ nhất* của thiếu chủ làm người thừa kế chức vị này.”

 (*tử nữ chỉ thứ nhất: là con gái đầu tiên được Yên tỷ sinh ra.)

Hỉ đường nhất thời một mảnh ồ lên.

Danh môn chính phí Bạch Vân sơn trang cùng người trong ma giáo kết thân đã là chuyện kì lạ nhất trong giang hồ hiện giờ, nếu thỉếu gia hay tiểu thư của bọn họ trong tương lai là người đứng đầu của Thiên ma giáo, điều này quả thực không thể tưởng tượng được.

“Liễu Hiệp.” Tân nương thanh âm có chút bất đắc dĩ.

“Có thuộc hạ.” (Min: ta thấy khổ bà này… làm giáo chủ rồi mà vẫn phai xưng thuộc hạ… =]])

“Kỳ thật ta vẫn cảm thấy phần đáp lễ của ta cho người cũng chưa phải thập phần làm ta vừa lòng.” (Min: đe doạ trắng trợn kìa…)

Liễu Hiệp khóe mắt ẩn ẩn run rẩy.

“Đây cũng là ý muốn của lão giáo chủ.”

Tân nương một trận trầm mặc.

“Là ai ở Thiếu Lâm Tự đang giúp sư phụ chữa thương?”

“Trí Cưu đại sư.”

“Vậy ngươi đi giết hắn.” Xem nhẹ tục lệ, lời nói thăng của nàng thật là doạ người.

“Thiếu chủ …”

Không chỉ có Liễu Hiệp, mà tất cả những người nghe được đáp án này… không, trong đó không bao gồm tân lang, hắn thoạt nhìn là người duy nhất vẫn duy trì biểu tình bình thường khi nghe nàng nói, bất quá có thể là bình thường đã bị kinh hách nhiều lắm rồi, cho nên lá gan đã sớm tốt lắm.

“Giết hắn không phải là xong hết mọi chuyện, tất cả vui mừng sao?”

“Khụ…… Yên Nhi, hôm nay là ngày vui của chúng ta, vẫn là không cần nói đánh nói giết thì tốt hơn a.”

“Cũng không phải ta đi giết.” Khuôn mặt thanh tú dưới khăn hỉ chănge hề để ý hừ một tiếng.

“Trí Cưu đại sư thân là đệ nhất trong bảy đại trưởng lão của Thiếu Lâm, không phải mình ta có thể đánh chết được.” Liễu Hiệp ăn ngay nói thật.

“Vậy đem sư phụ ta giết là tốt rồi, dù sao người ngày đó cũng chỉ cầu cùng minh chủ võ lâm Hoả Tịnh cùng chết, nếu kết quả là giống nhau, như vậy do ai chấm dứt mạng sống của người cũng không phải là thập phần vội vàng.”

“Thiếu chủ….” Thái dương Liễu Hiệp bắt đầu phát đau. Nàng sai lầm rồi, ngay từ đầu lẽ ra nàng không nên dây vào vị phiền toái này.

“Yên Nhi.” Thu Li Phong đầu cũng đã có chút lớn.

“Chủ ý đánh ta bất thành, liền bắt đầu tính kế nữ nhi tương lai của ta, vô luận thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ.”

“Không phải còn không có sao?”

“Chính là như vậy mới làm người ta giận sôi.” Nàng oán hận chà chà chân.

Ở đây có rất nhiều người thông cảm cho Tịch Tử Yên, đúng nha không chỉ đối phó với đồ nhi của mình, đến ngay cả nữ nhi của người ta cũng bắt đầu tính kế, cũng khó trách được tân nương tử phát hoả.

“Thiếu chủ, người hãy coi như ta cái gì cũng chưa có nói qua, tiếp tục bái đường đi.” Liễu Hiệp đột nhiên cảm thấy đi thuyết phục lão giáo chủ khả năng thành công còn lớn hơn.

“Thu Li Phong, ta đột nhiên cảm thấy ta gả cho chàng cũng không phải một quyết định tốt.”

Thu Li Phong mở to mắt, vẻ mặt phòng bị nhìn nàng chằm chằm,“Yên Nhi, cân nhắc lại rồi nói sau đi.”

Sau khi trầm mặc một lát, nàng rốt cục lại mở miệng, “Nếu không phải ta thật sự không muốn tái giá lần nữa thì….” Nàng đã trải qua hai lần xuất giá cũng không gọi là tốt đệp gì, nếu lại có lần thứ ba, nàng thật không dám tưởng tuợng sẽ là bộ dáng gì nữa.

Lời chưa nói hết nhưng rất nhiều người hiểu được, khắc sâu hiểu được, cũng chân thành tha thiết đồng tình.

“Đưa vào động phòng.”

Tiếng nói của người chủ hôn xuyên thấu vào đình thai lầu các, một lần nữa lại mang đến không khí vui mừng cho cả sảnh đường.

Thành thân là chuyện tốt, mặc kệ hắc đạo cũng tốt, bạch đạo cũng tốt, tóm lại người tới là khách, gặp mặt ba phần là mỉm cười.

Cho nên cho dù có những người ngày thường là sinh tử đối đầu, ở tiệc mừng chỉ có thể đấu võ mồm, châm chọc khiêu khích nhau một phen, động đao động kiếm chính là tưởng tượng.

Mồng tám tháng chạp năm nay quả nhiên là ngày giang hồ khó gặp a!

***

Hơi nước bay đầy trời, màu da hồng nhuận, mười ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, hai tay hơi run run , bạc môi gắt gao mân lại cùng một chỗ, liền ngay cả mắt hạnh nguyên bản trong suốt cũng bắt đầu bốc lên nhiều tia lửa.

“Là thư của ai vậy?” Thu Li Phong thanh âm rất nhỏ, âm thầm đánh giá vẻ mặt của thê tử, nhìn nàng hình như tuỳ thời có thể nổ mạnh.

Giấy viết thư bị vò thành một mẩu, lại hung hăng bị ném tới một góc.

“Cha ta.”

“Nhạc phụ? Hắn viết thư nói gì?”

Tịch Tử Yên đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn tân hôn trượng phu , “Lần trước ngoại công ta gởi thư nói cái gì?”

“Ngoại công nói hy vọng tằng tôn(chắt ^^~) tương lai mang họ Tịch.” Hắn trả lời chi tiết.

“Cha ta cùng hắn yêu cầu không sai biệt lắm.”

Cái gì?

Thu Li Phong đầu tiên là mờ mịt, sau đó là vẻ mặt dở khóc dở cười.

“Bọn họ ước định luôn “tốt” như vậy sao?”

“Bọn họ luôn luôn không cần đến ước định đã đều nhất trí như vậy.” Thế mới làm cho người ta đau lòng nhất.

Nàng thở dài, vẻ mặt ai oán vô hạn,“Ta lập gia thất rốt cục đúng hay không?”

“Đúng nha, nàng hiện tại đã là thiếu phu nhân của Bạch Vân sơn trang, là thê tử của Thu Li Phong ta.”

“Bọn họ chẵng lẽ không biết cái đạo lí con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi này sao? Chúng ta có lý do gì phải đế ý đến yêu cầu của bọn họ?”

“Có đạo lý.” Hắn gật gật đầu, tuy rằng lão nhân gia yêu cầu như vậy lại có thể giúp hắn sinh thêm vài đứa nhỏ……

“Huống chỉ tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu*, ta không muốn nghe bọn họ.”

 (*:ở nhà nghe cha, xuất giá nghe chồng a… câu này thực sự không thể áp dụng với Yên tỷ được…^^~)

Sờ sờ mũi, hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn là lấy hết dũng khí lớn gan nói ra một câu, “Yên Nhi, nàng ở nhà thật sự có nghe cha sao?”

“Họ Thu kia….” Núi lửa phun trào a.

Người nào đó không biết sống chết vẫn tiếp tục truy vấn một câu,“Từ lúc vừa mới xuất giá đến giờ hình như cũng chưa từng nghe theo chồng a.”

“Ngươi….” Mới ói ra một chữ, vị trượng phu thân ái mĩ vị kia đã hoá thành một bóng dáng, biến mất trong phạm vi tầm mắt của nàng.

Có khinh công rất giỏi a, nếu không phải nàng hiện tại đang ở trong bồn tắm, không tiện đứng dậy truy đuổi, hắn nghĩ nàng đuổi không kịp sao?

Vốn là sau giữa trưa không có việc gì làm, muốn tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút, hiện tại đã bị lá thư này quấy nhiễu, tâm tình tốt đẹp của nàng toàn bộ đã bay đi, hung hăng đập vài cái trên mặt nước, nàng rời khỏi bồn tắm.

Chính là vừa mới lấy trung y (hình như là áo trong đoá) phủ lên người, liền có một đôi tay sờ lên thắt lưng nàng, Tịch Tử Yên không chút do dự nhấc chân đi ra.

“Oa, Yên Nhi, thực ngoan a.”

Đôi mắt đẹp trừng lên,“Chàng không phải chạy sao, còn trở về làm gì?”

“Lại có người từ Thiếu Lâm đưa tin đến đây.”

“Muốn ta đi bái tế hắn sao?”

Thu Li Phong khóe miệng run ,“Yên Nhi, giáo chủ còn chưa có chết đâu.”

“Ta không có hứng thú biết sư phụ nói cái gì.” Mặc xiêm y kỹ càng, lại chậm rãi chà lau mái tóc dài của mình.

“Hắn cũng nói biết nàng nhất định không có hứng thú, bất quá hắn nói gần đây viết thư cho nàng đã trở thành thói quen, hơn nữa cũng không muốn sửa.”

Lực đạo lau tóc lớn thêm một chút.

“Hơn nữa hắn còn nói hiện tại viết thư cho nàng chính là cho hắn động lực để sống sót.”

“Từ hôm nay trở đi, về sau nếu lại có thư từ Thiếu Lâm đến thì đều từ chối hết.” (Min: =]]] tỷ này là không cho sp động lực sống a…)

Thu Li Phong không thể nhẫn nhịn nữa, rốt cục cười phun ra tiếng.

“Vui lắm sao?”

“Ha…… Yên Nhi, lúc trước nàng gặp được Mạc Vô Ngần nhất định là trò đùa dai của ông trời.”

“Không phải.” Biểu tình của Tịch Tử Yên đột nhiên nghiêm túc hiếm thấy.

Hắn bị biểu tình của nàng làm cho ngẩn người, “Không phải?”

“Đúng, không phải.”

“Nga?”

“Việc ta đáp ứng thay sư phụ báo ân mới là trò đùa dai lớn nhất của ông trời, hơn nữa nhất định là kiếp trước ta làm bậy nhiều lắm, cho nên kiếp này mới bị báo ứng.” Nàng nghiêm trang nói đáp án.

“Yên Nhi ….” Hắn đã bị đả kích a.

“Làm chi? Ta là nói thật.”

“Ta thật sự thực bị tổn thương.” Hắn còn làm ra biểu tình buồn bã muốn khóc.

Tịch Tử Yên rất muốn tiếp tục phụng phịu, bất quá muốn đối mặt với thiên hạ đệ nhất mĩ nam đang làm ra biểu tình thế kia mà không cười thật sự rất vất vả. Nàng phốc một tiếng liền bật cười,“Làm trò.”

“Nhạc mẫu gởi thư nói nhớ ngươi .”

“Nương ta…” Khoé miệng nàng đang giơ lên bỗng hạ xuống,“Thân thể của nương vẫn là không tốt lắm a.”

“Nàng muốn trở về?” Hắn bắt đầu khẩn trương.

“Không được sao?” Nàng nhíu mày.

Thu Li Phong ủy khuất lẩm bẩm.“Nàng đã xuất giá a.”

“Nữ nhi xuất giá không thể về nhà mẹ đẻ sao?” Lại trừng mắt liếc người nào đó.

“Cũng không phải, mà là mỗi lần nàng về nhà mẹ đẻ, ta lại không thể quang minh chính đại đi cùng a.”

“Ai bảo chàng lúc trước hãm hại ta gia nhập giang hồ?”

“Tin tưởng ta, ta đã sớm hối hận đến tận ruột gan.” Chỉ hận thiên hạ không có bán dược trị bệnh thất vọng, nếu không hắn nhất định mua năm trăm cân.

“Hôm nay ta sẽ lên đường.”

Khuôn mặt tuấn tú lập tức biến đổi như ăn phải mướp đắng, “Trời đã mau tối đen rồi.” Hắn muốn lão bà a!

“Vậy chạy suốt đêm.”

“Yên Nhi!” Hắn bắt buộc phải sử dụng tuyệt chiêu,“Nàng nhẫn tâm mỗi lần đều ném ta một hai tháng không gặp sao?”

Nàng trừng mắt nhìn hắn, còn thật sự suy nghĩ một chút, sau đó nói với hắn:“Tướng công, ta nửa đêm giống như thường thường bị người đè nặng, chẳng lẽ là quỷ áp giường (Bóng đè ở VN )?”

Da mặt trắng nõn của Thu Li Phong có điểm quẫn bách, “Yên Nhi, nàng cũng biết ngủ một mình trong phòng trống thực vất vả.” Cho nên hắn đành phải tuỳ nàng đánh Đông dẹp Bắc đổi giường thôi……

“Ân hừ?” Mắt hạnh xinh đẹp híp lại.

“Vì nàng, Ngọc Kiếm công tử đã gần tuyệt tích trên giang hồ rồi a.” Cả ngày đuổi theo nàng chạy tới chạy lui, hắn chưa từng nghĩ tới, đây có phải là vì hắn quá yêu nàng nên nguyện làm mọi thứ không?”

“Hối hận ?”

“Hối hận duy nhất của ta chính là để cho nàng trở thành người giang hồ.”

Tịch Tử Yên tựa vào trong lòng hắn, ôm thắt lưng hắn thấp giọng nói: “Kỳ thật như bây giờ tốt lắm, nếu như là Thập tam tiểu thư của Nhàn vương phủ gả vào Bạch Vân sơn trang, phiền toái so với bây giờ chắc chắn càng nhiều hơn.”

“Ta hiểu được.” Hắn cũng ôm lấy nàng, thế này mới phát ra tiếng than thở thỏa mãn.

“Vậy ngày mai ta mới đi.”

Hắn biểu tình đáng thương vùi đầu vào hõm vai của nàng, nhân cơ hội hấp thu hơi thở của nàng, “Vì sao mỗi lần nhạc mẫu gửi thư nói nhớ nàng, nàng đều liều lĩnh trở về?”

“Nương ta mỗi lần nhớ ta sẽ sinh bệnh, ta rất chán ghét khi nhìn thấy nương ốm yếu nằm trên giường.”

Nhạc mẫu liệu có phải là luyến nữ tình kết* hay không? Hắc trong lòng hoài nghi, lại không nói ra lời.

(*: yêu con gái, quá mức yêu con gái ý)

“Kỳ thật khi nương sinh ta, ta thiếu chút nữa đã chết, cho nên đối với ta liền có vẻ thiên vị.”

Vuốt ve mái tóc dài bóng loáng của nàng, trong lòng đột nhiên tràn đầy cảm giác mãn nguyện, Thu Li Phong ôm nàng nằm trên giường, nghe nàng kể chuyện cũ.

Dần dần thanh âm biến thấp, hơi thở cũng bắt đầu đều đều, hai người khi tiến vào giấc ngủ trên khoé miệng vẫn lộ vẻ thản nhiên cười.

Hạnh phúc nha, nơi có người mình yêu chính là xứ sở tràn ngập hạnh phúc.

Toàn Văn Hoàn

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/27600


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận