Đế Quân Chương 246: Nhuộm máu trấn Thanh Dương.

- Cái này?

Võ Thiên Kỳ có hơi chần chờ.

Thu Chấn tiếp tục nói:

- Chỉ cần tất cả mọi người chúng ta còn sống, La Linh vẫn còn trong tay chúng ta liền chưa chắc không có cơ hội báo thù cho ông nội của ngươi. Huống chi, hắn chỉ bắt ông nội của ngươi mà không hề giết liền cho thấy, hắn cũng chỉ muốn dùng ông nội của ngươi để làm con tin. Cho nên, ông nội của ngươi sẽ không chết.

Võ Thiên Kỳ vốn không phải là người ngu xuẩn. Đạo lý này, hắn vẫn có khả năng suy nghĩ cẩn thận nên do dự chỉ chốc lát, hắn liền cắn chặt hàm răng, hướng về phía Thần Dạ mà gầm lên:

- Thần Dạ, thả ông nội của ta, nếu không, La Linh tiện nhân kia, tất nhiên không có kết cục tốt.

Thần Dạ nhẹ nhàng cười cười, không để ý đến mọi người nơi này, mà là để ý tới Võ Cuồng ngay sát bên mà hỏi:

- Võ quán chủ, những lời nói vừa rồi, ngươi đều nghe thấy được chứ? Không phải ta nhất định phải giết ngươi, mà là, bọn họ căn bản không muốn cứu ngươi. Nhìn một chút đi, đây đều là đồng bọn mà ngươi tìm hợp tác, kia là con cháu ruột thịt của ngươi. Những kẻ này cũng đều là thuộc hạ trong ngày thường một mực cung kính đối với ngươi. Biểu hiện ra ngoài như vừa rồi, hiện tại ngươi có cảm tưởng gì?

Võ Cuồng không khỏi hộc ra một ngụm máu tươi, không biết nguyên nhân là vết thương, hay là bị một đám người làm tức giận, hay là bị những lời Thần Dạ đã nói gây kích thích, tóm lại là...

- Hảo, nếu như các ngươi đều bỏ mặc Võ Cuồng thì ta đây lưu lại cũng không có ý nghĩa gì.

Thần Dạ hờ hững cười một tiếng, bàn tay khẽ động, kình khí phun trào ra. Chủ nhân Cuồng Đao Quán Võ Cuồng đã nhiều năm xưng bá trấn Thanh Dương, nay ở trước mặt đông đảo mọi người mà cứ như vậy bị đánh chết.

- Quán chủ đại nhân!

- Ông nội!

Nhìn Thần Dạ, Võ Thiên Kỳ giận dữ:

- Ngươi giết ông nội của ta, ta nhất định sẽ để cho La Linh sống không bằng chết!

- Ngươi không dám, hơn nữa, cũng có người sẽ không để ngươi làm như vậy, bởi vì ta còn sống.

Đối với Võ Thiên Kỳ, sát tâm của Thần Dạ đã nặng thêm vài phần. Về phần lời hắn uy hiếp, Thần Dạ lại càng không để ý quan tâm đến.

Những người này liên hợp lại cùng một chỗ chính là để bắt hắn. Nếu mà hắn còn sống tốt, liền không ai dám tiếp tục làm gì đối với La Linh. Bởi vì là bọn họ cũng đều biết, một khi La Linh xảy ra chuyện, thì mấy người bọn họ chỉ biết sẽ bị chết càng thêm thảm!

Nhưng mà hiện tại, bọn chúng vẫn sẽ rất thảm!

- Võ Cuồng đã chết, kế tiếp, liền đến phiên các ngươi.

Vừa nói dứt tiếng, Thần Dạ trong nháy mắt vung tay lên. Bóng dáng Quỷ Thi phóng vút ra nhằm thẳng đến Thu Chấn. Trong số đông đảo mọi người ở đây, đã không có Thu Chấn thì người khác không có tư cách làm gì chính mình.

Người đông thế mạnh, cũng phải nhìn những người này có đoàn kết hay không, có sự ngầm hiểu hay không. Đáng tiếc, Võ Cuồng chết ở trước mặt, sự chấn động cùng kinh hãi kia đã khiến cho mọi người nơi này, bao gồm Thu Chấn ở trong đó, tất cả đều mất đi sự đoàn kết và ngầm hiểu ngày trước.

- Là Hoạt Tử Nhân?

Nhìn thấy Quỷ Thi, Thu Chấn đột nhiên tỉnh ngộ lại. Hắn vừa tránh né Quỷ Thi tiến công đồng thời, gọi lớn:

- Tiểu tử kia không có đáng sợ như trong tưởng tượng của chúng ta, mọi người cùng tiến lên. Sau khi bắt lấy hắn, liền chuyện gì cũng không....

Tốc độ của Thu Chấn có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh hơn được Quỷ Thi. Chỉ trong khoảnh khắc sau, lão liền bị Quỷ Thi quấn lấy.....

Người khác, mặc dù nghe thấy được tiếng la của Thu Chấn. Nhưng trước mắt, làm sao còn có thể đủ sức bắt đầu tổ chức lại. Mà Thần Dạ, đã thừa dịp lúc sinh ra hỗn loạn hóa thành một tàn ảnh, tay cầm Thiên Đao, như con sói đói bình thường lọt vào giữa những con dê đợi làm thịt.

Vẻn vẹn là chỉ chốc lát, liền có một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cực kỳ chấn động tâm hồn bắt đầu vang vọng. Tiếng kêu đó nương theo mùi vị máu tươi tỏa ra, bay khắp cả trong trang viên đang kinh hoảng, vang rền đến tột đỉnh.

- Cùng xông lên, giết hắn a!

Thu Chấn cuối cùng cũng lấy được một hơi, nhưng giọng điệu này cũng không liên tục được bao lâu. So sánh với cao thủ Thượng Huyền thì Quỷ Thi đang chặn đánh Thu Chấn, cũng lại dễ dàng như ngày đó Thu Chấn đối phó Thần Dạ trong chốn núi thẳm. Huống chi Quỷ Thi này không sợ đau, không sợ chết, chỉ biết tiến công, không hề phòng thủ. Cứ như thế, Thu Chấn càng khó có thể đối phó.

Ngay cả là đối với Quỷ Thi lão có hiểu biết nhất định, cho nên không lớn mật giống như Võ Cuồng vậy. Nhưng mà chỉ kiên trì không quá mười mấy giây đồng hồ, lão liền bị Quỷ Thi nện cho một quyền, nặng nề đánh trúng vào ngực.

Thu Chấn không có giá trị lợi dụng như Võ Cuồng, nên một quyền này cũng không lưu nửa phần lực đạo. Cánh tay đen nhánh kia của Quỷ Thi kia đã trực tiếp xuyên thủng qua ngực lão, làm lão liền bị chết không thể cứu chữa!

Giết xong Thu Chấn, Quỷ Thi vào lúc đối mặt những người khác liền đơn giản giống như đập vỡ dưa bở....

Một trận đánh vì dụ dỗ Thần Dạ tới, đến hiện tại lại biến thành trò chơi Thần Dạ và Quỷ Thi giết chết mọi người. Cũng không ai có thể nghĩ thông suốt, ảo thuật ở trong này rốt cuộc là đã thay đổi như thế nào?

Mùi vị máu tươi nồng đậm, trong thời gian tính bằng phút đồng hồ đã liền quanh quẩn bốc lên trên bầu trời. Sau đó nó chậm rãi trôi dạt, không được một hồi lâu thì dường như đã bao phủ cả trấn Thanh Dương.

Mọi người trong thôn trấn, giờ khắc này, sắc mặt cũng có hơi ngây ra.... Mặc dù bọn họ vẫn còn không rõ ràng lắm, rốt cuộc là trong Cuồng Đao Quán xảy ra chuyện gì, nhưng lại không cho rằng, mùi máu tươi nồng nặc như thế lại là do số máu bên trong thân thể thiếu niên kia có khả năng tạo ra.

- Thời thế thay đổi!

Trong lúc nhất thời, ở trong lòng mọi người đều hiện ra ý nghĩ như vậy. Vì vậy, những người có dã tâm đã vội vàng triệu tập người của bọn họ, lấy hết sức chạy về hướng Cuồng Đao Quán.

Bên trong Cuồng Đao Quán, cho dù là ai, đều đã không còn bụng dạ nào để đánh một trận, nên đã trở thành tình thế nghiêng về một bên đại tàn sát. Mọi người ở nơi này, kẻ sau nối tiếp người trước cố chạy thật nhanh về hướng ra phía ngoài. Vào lúc này, bọn họ chỉ hận cha mẹ sinh ra cho mình quá ít, có mỗi hai chân, khiến cho bọn họ lao đi quá chậm....

- Muốn chạy, các ngươi lại thoát đi được sao?

Lời này, thiển nhiên không được những người đó để ý quan tâm đến. Cho dù Thần Dạ ngươi và Hoạt Tử Nhân gì kia có cường thịnh hơn đi chăng nữa, thì còn có thể có thuật phân thân sao?

Nhưng hoàn toàn thật không ngờ, vào lúc khi bọn hắn hoặc là muốn leo tường ra, hoặc là muốn phá cửa ra thì đột nhiên phát hiện, cả Cuồng Đao Quán, hình như đã bị phong ấn. Dẫu cho bọn họ cố gắng như thế nào, đều không thể rời khỏi Cuồng Đao Quán.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn trời, lúc này mới phát hiện. Ở trên bầu trời không biết đang trôi nổi lơ lửng vật gì vậy. Nó phát tán ra ngoài tia sáng tím biếc, vừa vặn bao phủ Cuồng Đao Quán vào trong....

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/de-quan/chuong-235/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận