- Không có việc gì, chỉ chịu một chiêu của Tiêu Lang Anh, yên tâm, hắn không truy đến nơi đây.
Trên đường trở về, Thần Dạ liên tục thay đổi phương vị, hơn nữa trốn vào trong Cổ Đế Điện, xóa tan chân khí trong không gian, dù Tiêu Lang Anh lợi hại thế nào cũng không thể tìm đến.
Nghe vậy mọi người kinh ngạc cả kinh, đừng nói Thần Dạ nói chuyện thật nhẹ nhàng, qua một chiêu với cao thủ hoàng huyền, còn là đơn giản? Xem bộ dạng hiện tại của hắn liền biết, một chiêu cũng đủ lấy đi nửa tính mạng của hắn.
- Đúng rồi, Tử Huyên đã tỉnh chưa, nàng không biết chuyện này đi?
- Có phải nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn gạt muội chuyện này?
Một thanh âm băng sương đột nhiên vang lên.
Hoa!
Mọi người lập tức tán đi, lúc sắp đi Hổ Lực nháy mắt ra hiệu:
- Đừng trách chúng ta lắm miệng, thật sự là do Tử Huyên cô nương quá lợi hại, chúng ta đánh không lại đành phải thành thật khai báo, tiểu tử ngươi tự cầu nhiều phúc!
- Ách?
Thần Dạ cười khổ, nhìn thân ảnh chậm rãi từ dưới sơn cốc bay lên, trong lòng thật sự khó khăn tự chủ.
Đã bao lâu không gặp nàng!
- Thần Dạ!
Tử Huyên chạy nhanh tới vùi đầu vào ngực hắn, giống như trong khoảng thời gian này tách ra khiến cho nàng tràn ngập lo lắng giày vò, bây giờ nàng muốn toàn bộ bổ sung trở về.
Nhưng chỉ trong nháy mắt Tử Huyên cau chặt mày, bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt hoa thất sắc:
- Thần Dạ, huynh làm sao vậy?
Hơi thở của hắn không ngờ lại vô cùng băng sương, vô cùng quỷ dị, hơn nữa Tử Huyên cảm ứng được tim của hắn không ôn hòa như trước.
- Không có chuyện gì, chẳng qua trên đường có gặp gỡ khác giúp tu vi của ta nhanh chóng tăng lên cảnh giới lực huyền, đã xảy ra một ít biến hóa mà thôi. Yên tâm đi, không ảnh hưởng đến ta, Thần Dạ vẫn luôn là Thần Dạ!
- Đừng gạt muội được không?
Tử Huyên đương nhiên tin tưởng, Thần Dạ vẫn luôn là Thần Dạ, càng tin tưởng dù hắn thay đổi thế nào cũng vẫn là Thần Dạ trọng tình trọng nghĩa, luôn đặt nàng cùng Linh nhi lên vị trí trọng yếu nhất.
Nhưng biến hóa như vậy hiển nhiên là không bình thường.
Hai tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt của hắn, nhìn ấn ký tối đen như ẩn như hiện trên ấn đường, cảm thụ trong ấn ký truyền ra chân khí cắn nuốt thì trái tim nàng càng không thể yên ổn.
- Ta thật sự không có việc gì, muội nhìn ta, bộ dạng giống như đang có chuyện sao?
Thần Dạ ôm chặt Tử Huyên, không lưu cho nàng chút cơ hội quan sát kỹ lưỡng.
Cho đến ngày nay đừng nói là người thân cận nhất, dù bản thân hắn cũng không dám nắm chắc chính mình.
Ngày đó trong cơn giận dữ hắn mạnh mẽ hấp thu toàn bộ năng lượng luyện hóa Đại Âm Tà Ma Vương, tuy thành công nhưng sinh ra ảnh hưởng phản nghịch, trong khoảng thời gian này vô luận hắn cố gắng tĩnh tâm thế nào cũng không thể đem ảnh hưởng kia trục xuất khỏi thân thể.
Chính hắn cũng không dám cam đoan mấy thứ kia lưu lại trong người quá lâu sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với tâm tính của mình, vì vậy không dám để Tử Huyên quan sát kỹ càng, vô duyên cớ làm cho nàng lo lắng.
Gió núi lạnh lẽo, trái tim của hai người lại cực kỳ nóng bỏng…Dựa vào trong lòng Thần Dạ, Tử Huyên chậm rãi thu liễm tâm thần không suy nghĩ nhiều, nàng cũng giống như Thần Dạ mà thôi.
Nếu như nàng có biến hóa gì ngoài ý muốn làm người lo lắng, như vậy nàng cũng sẽ không nói với người bên cạnh, hơn nữa cũng sẽ không nói với Thần Dạ.
Cho dù có hỏi cũng sẽ không nói.
Cũng may địa phương sắp đi về sẽ làm Thần Dạ nhìn thấy rất nhiều người thân thuộc, là những người mà hắn muốn gặp, hi vọng có người thân ở bên cạnh hắn sẽ chậm rãi chuyển biến tốt hơn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chân trời dần dần tối xuống, ánh nắng hoàng hôn sái xuống mặt đất hiện ra một bức tranh duy mỹ cuộn tròn.
- Thật thích, nếu cả đời có thể sinh hoạt an tĩnh như vậy.
Nhìn ánh nắng chiều, Tử Huyên nhẹ giọng nói.
Hai tay siết chặt, Thần Dạ nói:
- Chúng ta đều có kiên trì, cho nên chúng ta nhất định có được cuộc sống mà mình muốn.
- Hai người không quan tâm con sao?
Ở gần bên, Linh nhi mím môi, khuôn mặt cố ý làm ra vẻ buồn khổ vì bị người lãng quên, khiến hai người không khỏi mỉm cười, Thần Dạ vẫy tay:
- Lại đây!
- Mẹ, đại ca ca, con thật nhớ hai người nha!
- Ta cũng nhớ Linh nhi!
Thần Dạ cười ôm lấy Linh nhi, đột nhiên ấn đường run lên, hắn rõ ràng cảm ứng được lực cắn nuốt trong người mình có chút không thể khống chế.
Trước đó không có loại tình huống này, tiếp xúc với Linh nhi mới có.
- Linh nhi?
Tử Huyên cùng Thần Dạ kinh ngạc kêu lên, hiển nhiên Tử Huyên cũng nhận ra biến hóa của Linh nhi.
- Hai người sao vậy?
Linh nhi có chút kinh ngạc, chợt nghĩ tới điều gì, bàn tay lật ngửa, trong lòng bàn tay là hai viên trân châu tròn trịa, nhấp nháy hào quang.
- Đây là cái gì?
Trân châu vừa xuất hiện, Thần Dạ lập tức cảm ứng được, không chỉ có lực cắn nuốt ngay cả hồn phách bản thân cũng không nhịn được run rẩy, loại cảm giác này thập phần quái dị.
Linh nhi nói:
- Đây là Hỗn Nguyên Châu, là người xưng là chúng thần chi thần ở trong chúng thần chi mộ cho con. Mẹ, đại ca ca, hai người nhanh luyện hóa nó đi, có ưu đãi rất lớn.
- Chỗ tốt rất lớn?
Thần Dạ cau mày, nói thật, cho dù mọi người đạt được thật nhiều chỗ tốt trong chúng thần chi mộ, nhưng đối với chúng thần chi thần hắn không hề có chút hảo cảm.
Không biết lão gia hỏa kia cho Linh nhi Hỗn Nguyên Châu lúc nào, ra vẻ Linh nhi cũng luyện hóa một viên, nếu không cũng không nói sẽ có ưu đãi rất lớn.
Thấy hai người đều trầm mặc, Linh nhi cười nói:
- Tuy rằng con không thích phương pháp làm việc của lão gia hỏa kia, nhưng Hỗn Nguyên Châu đích thật là thứ tốt.
Linh nhi chắc chắn không hại bọn họ, hơn nữa dao động không tầm thường trong thân thể Thần Dạ hiện tại cũng đã cho hắn biết Hỗn Nguyên Châu là đồ tốt.
Một lúc sau hắn cầm một viên Hỗn Nguyên Châu, do dự một thoáng Thần Dạ bắn ra một giọt máu ở đầu lưỡi lên Hỗn Nguyên Châu, đột nhiên linh hồn lực lượng tràn ra bắt đầu luyện hóa.
Vượt ngoài ý liệu của hắn, việc luyện hóa Hỗn Nguyên Châu phi thường thoải mái, cơ hồ chỉ nháy mắt đã xong xuôi.
Sau khi luyện hóa Hỗn Nguyên Châu, Hỗn Nguyên Châu theo linh hồn lực lượng nhanh chóng bay vào trong cơ thể, trực tiếp đi thẳng vào không gian ý thức của hồn phách.
Chỉ thấy được hồn phách giống như có hảo cảm thật lớn đối với Hỗn Nguyên Châu, không hề sinh ra cảm xúc phản kháng, ngược lại còn lôi cuốn vào.
Hỗn Nguyên Châu giống như ánh mắt, cuối cùng khảm lên ngay vị trí trung ương của hồn phách.
Sau đó hồn phách bắt đầu tu luyện, lại có một loại cảm giác đột nhiên nổi lên trong lòng.
Thần Dạ không thể hình dung cảm giác này, chỉ cảm thấy thân thể như biến mất điều gì đó, làm cho hắn thoải mái hơn rất nhiều, không còn là cảm giác cắn nuốt, lại có vẻ càng thêm tinh thuần cường đại, lực nắm giữ trong tay càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Mà biến hóa lớn nhất chính là bản thân hồn phách!
Hỗn Nguyên Châu tan ra tiến vào trong hồn phách, sau đó giống như ngưng thật thêm vài phần, trong mơ hồ đã có thể nhìn thấy thân ảnh hồn phách, có xu hướng chuyển biến như chính thân thể người.