Tân lang quan khẽ lắc đầu cười, vươn tay ra, dưới ánh mắt trợn trừng của mọi người, từ trên khuôn mặt của mình lật qua, đột nhiên, khuôn mặt của hắn theo đó thay đổi. Từ người thanh niên áo bào xanh mà mọi người quen biết thường ngày, đã biến thành…Tôn Vĩ. Ở trên tay Tôn Vĩ, đang cầm một tấm mặt nạ da người, cực kỳ chói mắt.
Trong đám người một trận tiếng kinh hô trầm thấp vang lên.
- Hoàng Thiên Lôi, ngươi nói người Hoàng Vũ thích là ai vậy?
- Tôn Vĩ sao lại là ngươi?
Hoàng Thiên Lôi lại một lần nữa đại loạn. Mặc dù là Hoàng Trung Hành cũng tựa như bị trúng sét đánh, có chút ngây ngốc.
- Vì sao lại không thể là ta?
Tôn Vĩ cười xòa, thản nhiên nói:
- Hoàng Trung Hành, mặc cho ngươi lưỡi như hoa sen cũng không thể thay đổi một sự thực, mẫu thân của Hoàng Vũ, quả thật bị các ngươi bắt nhốt mấy năm!
- Có lẽ ngươi vẫn sẽ nói như cũ, các ngươi làm như thế là vì trợ giúp ba nghìn Thanh Huyễn Lưu. Nhưng, mẫu thân của Hoàng Vũ, và Hoàng Vũ đều là người của Hoàng gia ngươi. Mẹ con các nàng vì Hoàng gia đã nỗ lực rất nhiều. Bằng không, Hoàng gia ngươi làm sao có thể có ngày hôm nay? Cho dù các ngươi vì dã tâm, thậm chí ngay cả người trong nhà đều không buông tha, làm đủ chuyện tàn nhẫn Các ngươi còn xứng là người sao?
Tôn Vĩ lớn tiếng quát lên!
- Hắc hắc!
Xung quanh, một trận tiếng cười quái dị khẽ khẽ truyền tới!
Đều không phải là kẻ ngu ngốc, người của Hoàng gia làm chuyện này rốt cục là vì sao? Trong lòng mỗi người đều rõ ràng. Tại thế giới này lấy võ làm chủ, người người đều muốn đi lên, người người đều muốn đứng trên đỉnh phong để truy cầu thu được đủ tự do.
Vì những chuyện này, liền sẽ phát sinh rất nhiều tranh đoạt lợi ích, giết người tàn nhẫn, không từ thủ đoạn, đã là nhìn quen mắt rồi. Chỉ cần ngươi thành công, việc xấu tự sẽ có người thay ngươi gánh chịu, những thứ này đều không tính là gì cả.
Nhưng mà, làm người cần có giới hạn, có một vài chuyện tuyệt đối không thể làm. Bằng không sẽ chuốc lấy tất cả mọi người khinh thường.
Ngay cả người thân mình đều có thể hãm hại, vô tình vứt bỏ, hành vi của Hoàng gia khiến người khiếp sợ thậm chí rét lạnh. Thử nghĩ, bọn họ ngay cả người thân đều có thể không kiêng nể gì trừ bỏ. Đối với những người khác lại càng không có tình nghĩa gì, cùng người như thế tiếp xúc hoặc là hợp tác, ai có thể yên tâm được?
- Tôn Vĩ, câm miện, chuyện của Hoàng Gia ta còn chưa tới lượt ngươi đến nhiều lời!
Hoàng Thiên Lôi tức giận gầm lên.
Hoàng Vũ nhẹ nhàng ôm lên cánh tay của Tôn Vĩ, ôn nhu nói:
- Chúng ta đã bái đường, hắn là phu quân của ta, hắn tất nhiên là nên vì ta và mẫu thân đòi lại công đạo.
Tôn Đào khẽ cau mày, nhìn song phương một cái, nói rằng:
- Tranh qua tranh lại bất quá đều là đem ba nghìn Thanh Huyễn Lưu đến cáo mượn oai hùm…
Tôn Đào còn chưa dứt lời, Tôn Vĩ đã tiếp lời nói rằng:
- Tôn Hộ Pháp, chuyện nơi này, ngươi có thể không cần phải xen vào. Nếu ngươi không tin, liền để cho bọn chúng đem mẫu thân của Hoàng Vũ mời đi ra. Như vây chẳng phải sẽ biết được, rốt cuộc, ai có thành ý, ai lại đang lợi dung ba nghìn Thanh Huyễn Lưu?
Tôn Đào gật đầu, quay về phía Hoàng Thiên Lôi, lạnh lùng nói:
- Đem người giao ra đây, nếu như không phải giống như lời các ngươi nói vậy, ba nghìn Than Huyễn Lưu đệ tử của ta, ngay cả là rời bỏ ngươi, cũng không phải là Hoàng gia các ngươi có thể làm càn.
- Cái này…
Đám người Hoàng gia thất thần, đem người giao ra, làm thế nào giao? Chỉ cần mẫu thân của Hoàng Vũ thoáng chút nói ra vài câu, Hoàng gia sẽ gặp đại họa lâm đầu.
- Ầm!
Trong lúc đám người Hoàng Thiên Lôi đang sững sờ, thân thể Tôn Đào khẽ động, khí thế toàn thân đột nhiên bạo dũng ra. Không gian phòng khách bỗng nhiên rung lên, tựa như long trời lở đất.
- Trung Hành, ngươi đi dẫn người đi ra.
Hoàng Thiên Lôi hoảng hốt vội nói, nhưng cuối cùng cũng không có mất đi lý trí, biết nên để ai đến dẫn mẫu thân Hoàng Vũ đi ra.
- Diêu Đồng, ngươi đi theo hắn, cẩn thận một chút.
Hành động này của Tôn Đào nói rõ không tin người của Hoàng gia, càng thêm không để cho Hoàng Trung Hành có cơ hội âm thầm giở trò quỷ.
Đối mặt với Tôn Đào, đám người Hoàng Thiên Lôi không biết làm cách nào, Hoàng Vũ và Tôn Vĩ, lúc này ở trong mắt bọn hắn đã tựa như người chết. Còn có người thanh niên áo bào xanh kia không ngờ lại chơi một chiêu đổi trắng thay đen!
Bọn họ thật sự sẽ nhận thức? Người thanh niên áo bào xanh tại sao lại tận tâm tận lực như thế?
Người trong cả Tinh Vân Thành đại khái đều biết được, Tôn Vĩ cùng nữ tử che mặt đen quen biết, hơn nữa quan hệ còn không tệ lắm.
Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, đám người Hoàng Thiên Lôi cũng không đến mức bại lộ quá nhiều, do đó vẫn luôn ẩn giấu phia sau. Bằng không mà nói, trước đó tất nhiên sẽ có điều phát giác. Tình huống ngày hôm nay vị tất sẽ không nắm ở trong tay.
Không để mọi người chờ thêm bao lâu, Hoàng Trung Hành phía trước, Diêu Đồng ở phía sau, trung gian, mấy người khiêng một chiếc cáng đi tới. Trên cáng đang nằm một người, chính là mẫu thân của Hoàng Vũ!
Trung niên nữ tử này vì Hoàng gia có thành tưu như hôm nay đã nỗ lực nhiều lắm. Đến tột cùng một thân thực lực kinh khủng cỡ nào, ngoại nhân ở đây đều không cách nào rõ ràng. Nhưng nàng là võ giả, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Vô luận thương nặng bao nhiêu, võ giả đều là võ giả. Trừ phi chết, hoặc giả bản thân không có tu luyện. Bằng không, vẫn là ai cũng có thể liếc mắt liền nhìn ra khác nhau với người thường trong đó.
Nhưng mà trung niên nữ tử trên cáng, cả người phảng phất như xương cốt đều bị lấy xuống. Dĩ nhiên là một đám bọt biển, sắc mặt nàng đặt biệt tái nhợt, hầu như đều không giống một gương mặt nhân loại nữa, vô cùng suy yếu. Cả người chỉ còn dư lại là một tấm da.
Tu vi của trung niên nữ tử tựa như bị phế, chút xíu khí tức võ đạo khiến người đều không thể cảm ứng được.
Một người như thế, đừng nói sinh tồn lâu dài, dù cho một ngày hai ngày, đối với nàng mà nói, đều là một loại hy vọng xa vời. Nhưng nàng vẫn sống được mấy năm, có thể nghĩ, người của Hoàng gia đã tận tâm tận lực.
Chỉ bất quá loại tận lực này bao hàm mục tiêu càng thêm tàn nhẫn!
- Nương!
Hoàng Vũ nặng nề quỳ rạp xuống trước cáng, nhìn mẫu thân đã không còn hình người, nước mắt không ngừng rơi xuống. Làm con cái mong cầ bất quá là phụ mẫu song thân khỏe mạnh bình an…
- Tiểu Vũ, hài tử của ta…
Trên đời này, chỉ có phụ mẫu là thương yêu con cái nhất. Cho dù bị thương nặng, mẫu thân của Hoàng Vũ cũng vẫn cố gắng nâng con dậy, muốn nói cho nữ nhi, nàng hiện tại vẫn khỏe, để nữ nhi không cần vì mình mà lo lắng.
Linh giác của nàng vẫn còn, mới vừa tiến vào phòng khách, cũng đã đại khái đem tình thế trong sảnh thu hết trong đáy mắt. Người của ba nghìn Thanh Huyễn Lưu đều đến. Diêu Đồng tự mình tới đón nàng, là vì cái gì, trong lòng mẫu thân của Hoàng Vũ rất rõ ràng.
Đã liên lụy nữ nhi nhiều năm, ngày hôm nay sẽ cho nữ nhi một thiên địa rộng lớn!
- Nương, nữ nhi bất hiếu, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…