Cánh tay Lục Tề Phong níu lấy tay bác sĩ thật chặt, đang mong đợi bác sĩ trả lời.
"Trước tiên mọi người đừng kích động, bệnh nhân hiện tại tạm thời thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, may nhờ bệnh nhân thân thể ngâm mình ở trong nước lạnh trì hoãn tốc độ chảy của máu, hơn nữa trước đó mọi người có cầm máu cho cô ấy, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là làm sao? Bác sĩ, chỉ là làm sao?". Lục Tề Phong nghe được bác sĩ hơi dừng lại vội vàng cắt đứt lời của bác sĩ.
"Thiếu gia, cậu yên tĩnh một chút, trước hết nghe bác sĩ nói." Lâm Bồi An đi tới, kéo Lục Tề Phong qua, ý bảo bác sĩ nói tiếp.
Chương 22: Lựa chọn mất trí nhớ
"Mẹ, mẹ thật sự đã tỉnh rồi hả? Ba, ba xem, Tư Tề không có gạt người"
Tiểu Tư Tề ở trong chăn nghe được âm thanh yếu ớt của mẹ, vội vàng từ bên trong bò ra ngoài, hưng phấn kêu lên.
"Đúng, đúng, đúng! Không có gạt người, Tư Tề, con trai ngoan của ba, rất cám ơn con"
Lục Tề Phong nghe tiếng kêu hưng phấn của con trai, trong hốc mắt hồng hồng tràn đầy nước mắt, anh kích động gật đầu, ánh mắt không thể tin rơi vào trên gương mặt có chút nghi ngờ của Lữ Duy Duy.
"Anh là ai? Tư Tề, con mới vừa rồi gọi anh ta là cái gì?". Lữ Duy Duy nghe đối thoại của hai người trước mặt này, nhíu mày không hiểu.
"Duy Duy? Em làm sao vậy? Anh là Tề Phong? Anh là ba của con nha?". Ánh mắt xa lạ của Lữ Duy Duy kia khiến Lục Tề Phong mới vừa dâng lên tâm tình vui sướng, giảm bớt rất nhiều.
"Tề Phong? Tề Phong là ai? Tôi đây là ở đâu? Tư Tề, chú Thiên Lỗi đâu?". Lữ Duy Duy trừng mắt liếc Lục Tề Phong vẫn nhìn xung quanh. Lạnh lẽo nhìn người.
"Mẹ, chú Thiên Lỗi ở nước Mĩ, đây là bệnh viện, mẹ ngã bệnh, cha nói mẹ ngủ đã lâu rồi, là Tư Tề dùng hôn nhẹ gọi mẹ tỉnh". Tiểu Tư Tề dạng chân ở trên người của Lữ Duy Duy ôm cổ của cô kiêu ngạo nói.
"Duy Duy? Đây là Đài Bắc, anh là Tề Phong mà, em làm sao vậy? Em bị Tiểu Trang cắt bị thương cổ tay, em không nhớ sao?". Nhìn phản ứng của Lữ Duy Duy khác thường, Lục Tề Phong quả thật điên mất rồi.
Thật vất vả đợi được cô tỉnh lại, chẳng lẽ cẩu huyết như vậy mất trí nhớ?
Không thể nào?
Cô còn nhớ rõ Tư Tề, còn nhớ rõ Thiên Lỗi, làm sao cô sẽ cô quên riêng mình đây?
Sẽ không, nhất định sẽ không?
"Duy Duy, chớ náo loạn với anh, anh hiểu biết rõ là anh khiến cho em chịu nhiều khổ sở như vậy, đều là bởi vì anh, em mới có thể bị thương tổn, Duy Duy, anh thề, anh sẽ dùng thời gian cả đời của anh tới bồi thường em, được không?" Lục Tề Phong kích động nói xong một tay kéo Lữ Duy Duy vào trong ngực của mình.
"Hả? Cái người này, anh buông tôi ra, mau buông ra, nếu không tôi gọi người". Lữ Duy Duy bị hành động của Lục Tề Phong làm sợ, vừa lớn tiếng kêu lên vừa đánh anh.
Lãnh Tiếu Tiếu ở ngoài cửa nghe được âm thanh của Duy Duy không thể tin được chạy vào, thấy Duy Duy thật sự đã tỉnh, hưng phấn chạy tới bên giường.
"Duy Duy? Cậu đã tỉnh? Cậu thật sự đã tỉnh rồi hả? Thật tốt quá, thật tốt quá, tớ thật sự lo lắng gần chết". Lãnh Tiếu Tiếu kích động nước mắt vui vẻ chảy xuống.
Lữ Duy Duy thấy được Lãnh Tiếu Tiếu, xem như là cứu tinh đến, vội vàng hướng cô cầu cứu.
"Tiếu Tiếu, cậu mau tới đây, người này muốn chiếm tiện nghi của tớ, giúp tớ đuổi anh ta đi ra ngoài"
Lời này của Lữ Duy Duy vừa nói ra, Lãnh Tiếu Tiếu ngây ngẩn cả người.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Lữ Duy Duy, từ đáy mắt của Duy Duy là khủng hoảng không nhìn ra một chút khác thường. Cô vừa đồng tình liếc mắt nhìn Lục Tề Phong mặt ảm đạm, nhanh chóng chạy ra phía ngoài.
"Này? Tiếu Tiếu? Tiếu Tiếu? Cậu đi đâu? Cậu làm chị em như vậy sao? Thấy chết mà không cứu?"
Lữ Duy Duy thấy bộ dáng Tiếu Tiếu gặp quỷ kia, không khỏi càng phát ra sợ hãi người đàn ông trước mặt này.
Lục Tề Phong không nói tiếng nào, tuyệt vọng nhìn chằm chằm ánh mắt của Lữ Duy Duy, hi vọng có thể thấy một chút có thể thuyết phục được tâm tình của mình, nhưng mà, Lữ Duy Duy lúc này, giống như thời điểm mình mới vừa quen cô, ánh mắt trong suốt đến gần như trong suốt.
Tay Lục Tề Phong nặng nề rũ xuống, nước mắt chua xót khổ sở tràn đầy trái tim, anh có chút mất hồn nhìn gương mặt Lữ Duy Duy, tầm mắt bắt đầu dần dần mơ hồ.
"Ba? Ba khóc sao? Mẹ đã nói, đàn ông không thể khóc". Tiểu Tư Tề không biết từ lúc nào bò đến trước mặt của anh, dùng tay nhỏ bé đầy thịt, vuốt vuốt ở trên mặt anh.
Anh đem tiểu Tư Tề ôm thật chặt vào trong ngực, "Ba không khóc, là vừa rồi có hạt cát bay vào trong mắt thôi"
"Gạt người, mẹ trước kia vốn là nói như vậy, ba cũng giống như mẹ thích gạt người". Tiểu Tư Tề đẩy Tề Phong ra, lại bò đến trong ngực Lữ Duy Duy.
Lời nói của Tư Tề khiến ở bên trong lòng của Tề Phong một hồi đau đớn.
Cô thường khóc? Là bởi vì mình sao?
Ba năm này, cô nhất định quả thật rất khổ cực đi? Đoạn cảm tình này mang đến cho cô đều là tổn thương và khổ sở, khó trách cô sẽ nghĩ muốn quên.
"Bác sĩ, thật sự sẽ có tình huống như thế sao?"
"Trước tiên chúng tôi kiểm tra một chút xem sao?"
Ngoài cửa, Lãnh Tiếu Tiếu dẫn theo bác sĩ vội vã đi vào.
Lục Tề Phong nghe đối thoại của bác sĩ và Tiếu Tiếu, lại nhìn gương mặt phòng bị của Lữ Duy Duy một chút, đứng lên "Bác sĩ, ông kiểm tra tốt nhất cho cô ấy một chút, tôi ra bên n ff8 goài chờ trước"
Lục Tề Phong nói xong cô đơn bỏ đi ra ngoài, Lữ Duy Duy trên giường nhìn bóng lưng kia tiều tụy đến mức khiến người đau lòng, đáy mắt có một chút lộ vẻ xúc động, chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
Sau khi được bác sĩ chẩn đoán bệnh, xác định Duy Duy bởi vì ảnh hưởng của thuốc an thần đối với não bộ, mất đi một phần ký ức, mà kỳ quái là, cô bỏ lỡ đều là ký ức về Tề Phong.
Sau khi xuất viện, dưới sự kiên trì của Lãnh Tiếu Tiếu, Duy Duy tạm thời chuyển vào biệt thự nhà cô.
Tập đoàn Lục thị.
Lâm Bồi An cùng với Lục Chấn Hoa đi tới phòng làm việc tổng giám đốc.
Một phòng mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, một mảnh hỗn độn đầy đất.
Tất cả cặp tài liệu lớn nhỏ bị ném đầy đất, một ít tài liệu bị vo thành cục giấy chồng chất ở trên bàn làm việc. Chai rượu trống không ngổn ngang nằm ở trước tủ rượu.
Lục Tề Phong nằm nghiêng trên ghế sa lon, cà vạt phân tán tùy ý giắt trước ngực, đầu tóc rối bời giống như một đám cỏ dại, một chiếc giày mang ở trên chân, một chiếc không biết vứt ở đâu.
"Tề Phong? Con xem con bây giờ là hình dáng gì? Không phải là phụ nữ ư, nhất thiết phải biến thành như vậy?". Lục Chấn Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép rống lên.
Nghe được âm thanh của ba, Lục Tề Phong nửa hí mắt, bò dậy ngồi ở trên ghế sa lon.
"Ba, sao ba lại tới đây? Tới thăm người con trai của ba không có ích lợi gì này sao? Nếu như vậy để cho ba rất bực bội, vậy ba liền nhanh đi về đi, con hiện tại rất bận, rất bận rộn". Lục Tề Phong nghiêng ngả đứng lên, đi về phía bàn làm việc.
"Con bận rộn cái gì hả? Những thứ này chính là kết quả bận rộn của con? Ta làm sao lại có thằng con trai vô dụng như vậy, một chút đả kích cũng không chịu nổi, lúc trước vì chuyện của mẹ con là cái bộ dáng này, bây giờ vì phụ nữ, lại thành cái bộ dáng này, con cố ý muốn chọc giận chết ba phải không?". Lục Chấn Hoa nhìn con trai chán chường, giận không thể át.
"Vô dụng cũng là ba sinh. Được rồi, ba, hôm nay con không muốn gây gổ với ba, ba trở về đi". Lục Tề Phong đối mặt với sự phẫn nộ của ba, vẫn như vậy, anh tựa lưng vào ghế ngồi nhắm hai mắt không để ý.
"Không phải là mất trí nhớ sao? Nên là một người đàn ông theo đuổi cô ấy giống lần thứ nhất, chỉ là, giống như con không có cơ hội". Lục Chấn Hoa hừ một tiếng, có dụng ý khác nói.
"Lời này có ý tứ gì?". Lục Tề Phong vừa nghe đến chuyện có liên quan đến Duy Duy, tinh thần lập tức hưng phấn.
"Hôm nay máy bay mười một giờ rưỡi. Cô ấy phải về nước Mỹ, đoán chừng không sẽ trở lại". Lục Chấn Hoa hời hợt nói.
Lục Tề Phong khẩn trương nhìn chằm chằm ba, vừa liếc nhìn Lâm Bồi An, giống như nhìn về phía ông chứng thật chuyện này. Về chuyện của nhà Trạch Vũ, tin tức của Lâm Bồi An tuyệt đối so với cha anh có thể tin.
Thấy Lâm Bồi An hơi nhẹ gật đầu, anh đột nhiên đứng dậy hốt hoảng tìm giày của mình, sau đó giống như mũi tên trên dây, nhanh chóng xông ra ngoài.
Chương 23: Cầu thang cuộn thức tỉnh trí nhớ
Trong vườn hoa biệt thự nh họ Hàn, Tư Tề níu lấy chân Duy Duy, vẻ mặt mất hứng.
“Mẹ, con không muốn về nước Mỹ, con thích nơi này, con thích chơi cùng Thiên Hữu, hơn nữa ở đây còn có ba”
“Tư Tề ngoan, người đó không phải ba con, hiểu không? Con thích ba, mẹ sẽ tìm cho con một người”
“Anh không đồng ý!”
Lời của Lữ Duy Duy vừa dứt, âm thanh tức giận của người đàn ông truyền đến từ phía sau cô.
Bị dọa tới mức giật mình, Lữ Duy Duy xoay người thấy Lục Tề Phong, lập tức rống lên phản bác.
“Tại sao anh không đồng ý? Anh là ai chứ? Xuất quỷ nhập thần muốn hù chết người ta à…., thật chưa gặp người nào khó dây dưa như anh, tôi đã nói mấy trăm lần, tôi không biết anh….. anh đừng như vậy nữa được không?”
“Lữ Duy Duy, em quên anh cũng được, nhưng con trai là của anh, anh không cho em đưa con đi. Tư Tề đến chcuarba. Lục Tề Phong muốn tiến lên kéo tiểu Tư Tề.
“Anh buông ra, đó là con tôi, là đứa trẻ tôi mang thai mười tháng sinh ra, anh nói đó là con anh sao? Có lẽ tôi với người đàn ông khác sinh ra, với anh không có quan hệ gì, anh ở chỗ này nhận nhầm con. Tư Tề, không cần để ý tới anh ta, chúng ta đi”. Lữ Duy Duy kéo vali, dắt con trai rời khỏi.
“Lữ Duy Duy, không cho đi!”
Nhìn Lữ Duy Duy đi ra khỏi phòng, Lục Tề Phong hốt hoảng đuổi theo.
Lục Tề Phong ngăn ở cầu thang, nhìn chằm chằm vào Lữ Duy Duy, đáy mắt có thật sâu nhu tình cùng tình yêu mạnh mẽ.