Đô Thị Tàng Kiều
Chương 243 : Chuyện trùng hợp mỗi ngày đều có, hôm nay đặc biệt nhiều.(1 +2)
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Nguồn: Sưu Tầm
- Ha ha!
Diệp Lăng Phi đứng ngoài cửa hàng bách hóa cười dâm đãng.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngây ngẩn cả người, không rõ vì sao Diệp Lăng Phi đột nhiên cười rộ lên. Chu Hân Mính nhìn vẻ tươi cười dâm đãng của Diệp Lăng Phi, trong lòng mơ hồ hiểu được điều gì đó. Cô thầm mắng Diệp Lăng Phi, nói:
- Cái đồ háo sắc, còn không biết đây là chỗ nào nữa.
Bạch Tình Đình đương nhiên không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi lại bật cười. Tư tưởng của cô rất đơn thuần, không ngờ tới những ý nghĩ hiện giờ của Diệp Lăng Phi. Nếu như cô biết Diệp Lăng Phi đang nghĩ tới cảnh tượng dâm đãng như vậy thì cô nhất định sẽ tức tới mức không để ý tới thân phận mà đuổi đánh hắn.
Bạch Tình Đình kéo tay Chu Hân Mính, mang theo ngữ khí khinh bỉ nói:
- Hân Mính, chúng ta đừng để ý tới người này nữa. Ai biết hắn đang nghĩ tới chuyện xấu xa gì.
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình khoác tay nhau đi vào trong cửa hàng bách hóa Việt Dương. Diệp Lăng Phi vừa thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi vào trong cửa háng bách hóa thì hắn mới nhận ra là mình vừa nãy có hơi mất mặt, vội vàng thu lại vẻ tươi cười, chạy theo đít hai người.
Gần Tết, cửa hàng bách hóa Việt Dương lại không đông người lắm. Cửa hàng bách hóa Việt Dương thuộc về công ty bách hóa của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Cửa hàng bách hóa Việt Dương này vẫn buôn bán ở mức bình thường, sản lượng tiêu thụ hàng năm sau khi trừ chi phí thì cũng chả còn bao nhiêu lợi nhuận. Chẳng bao lâu sau, Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, đã từng bàn tới chuyện không giữ lại công ty bách hóa này nữa. Mặc dù cuối cùng nó vẫn được giữ lại nhưng sự đầu tư vào cửa hàng bách hóa Việt Dương cũng đã thu hẹp rất nhiều.
Với những điều kiện này, Bạch Cảnh Sùng mới quyết định để cho Bạch Tình Đình làm chủ quản công ty bách hóa này. Nếu Bạch Tình Đình có thể có thành tích thì Bạch Cảnh Sùng cũng thuận theo đó mà cho Bạch Tình Đình làm người thừa kế tương lai của tập đoàn, tiếp tục bồi dưỡng thêm. Cho dù Bạch Tình Đình thất bại thì Bạch Cảnh Sùng cũng có thể có lý do tốt cho Bạch Tình Đình, để cho cô tới một hạng mục khác mà rèn luyện.
Bạch Tình Đình hôm nay chỉ là một người khách hàng bình thường tới đây. Cô và Chu Hân Mính đi lên thang máy, đi tới khu bán đồ lót nữ.
Nơi này là khu bán đồ lót của nữ, khách hàng tới đây mua đồ cũng không có mấy. Hiện giờ một vài ngời bán hàng đang nhàm chán ngồi nói chuyện qua ngày.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi vào quầy hàng, một cô bán hàng mặc một bộ đồng phục màu lam vội vã đi tới. Khó khăn lắm mới có khách hàng, cô nàng có vẻ vô cùng nhiệt tình.
- Hai vị, xin hỏi các vị muốn mua loại đồ lót gì?
Cô bán hàng hỏi.
- Chúng tôi muốn tự mình chọn một chút!
Chu Hân Mính lạnh nhạt nói. Cô và Bạch Tình Đình chậm rãi nhìn đám nội y, thỉnh thoảng sờ sờ xem chất liệu.
Diệp Lăng Phi lúc này đã theo tới nơi. Hắn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang chọn nội y liền cười ha ha tiếp cận, mặt dày vô sỉ nói:
- Nếu không hay là anh chọn giúp cho nhé. Anh là chuyên gia ở phương diện này đấy!
Bạch Tình Đình tức giận nói:
- Chẳng lẽ anh thường giúp phụ nữ chọn nội y sao? Nếu không làm sao anh lại là chuyên gia được?
Diệp Lăng Phi bị hỏi như vậy liền lè lưỡi nói lảng đi:
- Anh chỉ là có cảm giác thế thôi. Ai chà, chỗ nào có cả chỗ nghỉ nữa à, thật là biết chăm sóc người ta. Anh ngồi một lúc đã. Mệt chết đi mất.
Trong lòng Diệp Lăng Phi biết nếu mình nói thêm gì nữa không chừng Bạch Tình Đình lại nghĩ đi hướng khác. Hắn vội vã không nhắc tới chuyện này nữa, chạy tới nơi giành cho khách hàng nghĩ chân mà ngồi.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đoàng hoàng ngồi ở đó thì mới thì thầm với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, theo như kinh nghiệm nhiều năm điều tra của cậu thì câu thấy Diệp Lăng Phi có phải là người có nhiều phụ nữ hay không?
Chu Hân Mính hơi ngẩn ra, thầm nghĩ:
- Mình sao trả lời được câu này chứ.
Cô thầm hỏi, cười nói:
- Tình Đình. Cậu hỏi câu này thì khó rồi. Ai biết hắn ở nước ngoài thế nào chứ. Cậu cũng thật là, sắp kết hôn tới nơi rồi mà còn muốn truy hỏi chuyện này. Nếu không tin hắn thì đừng có lấy hắn nữa nhé?
- Là cha mình thích hắn, không phải là mình thích hắn.
Bạch Tình Đình chu cái miệng nhỏ nhắ, có vẻ cực kỳ oan ức nói:
- Người ta cũng không có nói là muốn lấy hắn.
Chu Hân Mính cười ha hả nói:
- Tình Đình, mình còn không biết cá tính của cậu sao. Nếu cậu mà không đồng ý thì chú Bạch có bắt buộc nổi cậu sao? Muốn mình nói hả, cậu cũng đừng có mà tủi thân. Nếu muốn lấy hắn thì phải tin tưởng hắn. Ít nhất phải tin rằng trong lòng hắn cậu là người quan trọng nhất.
Bạch Tình Đình nghe thấy Chu Hân Mính nói vậy thì không chút oán hận gì mà lại nói sang chuyện khác:
- Được rồi, người ta không nói chuyện này với cảnh sát nhà cậu nữa. Hừ, cậu không giúp mình, phí công mình coi cậu là bạn tốt nhất.
truyện copy từ tunghoanh.com
Bạch Tình Đình vừa nói vừa thả lại cái áo lót đang cầm trên tay, xoay người đi ra phía ngoài. Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình bỏ đi vội vàng thả nội y trong tay xuống, đuổi theo.
- Thật đúng là không ra sao.
Bạch Tình Đình vừa mới ra khỏi quầy hàng thì nghe thấy cô bán hàng kia thấp giọng thì thầm. Bạch Tình Đình dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy cô bán hàng kia đang thu dọn đám nội y các cô vứt bừa ra, ánh mắt rất bất mãn.
Bạch Tình Đình nhướn mày. Cô không ngờ là cửa hàng bách hóa Việt Dương lại có loại phục vụ thế này. Xem ra việc buôn bán của cửa hàng bách hóa Việt Dương không thể tốt thì những người bán hàng này có trách nhiệm rất lớn. Bạch Tình Đình không thay đổi sắc mặt, nhìn cô bán hàng kia một cái rồi xoay người rời đi.
Diệp Lăng Phi vừa mới thấy hành động này của Bạch Tình Đình là trong lòng đã biết Bạch Tình Đình có chủ ý rồi. Hắn cười đứng dậy, đi tới bên cạnh cô bán hàng kia, cười hì hì nói:
- Cô em này, hết năm nay chuẩn bị công việc mới cho tốt đi. Khụ, thật là đáng tiếc, lớn lên trông xinh thế này mà đôi mắt lại không biết nhìn người.
Cô bán hàng kia vốn đang không vui, lại nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, thở phì phò nói:
- Vị khách hàng này, anh nói cái gì đó? Không có chút văn minh nào.
- Tôi không văn mình, ai nói nào, tôi là người văn minh.
Diệp Lăng Phi cố ý lớn tiếng nói.
- Nói cho cô biết, bà xã tôi rất không hài lòng với cách phục vụ ở đây. Tôi muốn phàn nàn.
- Phàn nàn?
Cô bán hàng kia ưỡn ngực lên nói:
- Được lắm, tôi vừa rồi có làm gì hả? Là anh đùa giỡn tôi trước.
Vừa nói cô vừa nói với những người bán nội y nữ khác.
- Các cậu làm chứng cho mình. Là khách hàng nói chuyện không văn minh. Thật đúng là cái đồ lưu manh.
Những người bán hàng nữ chung quanh tuy không nói gì nhưng đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Lăng Phi.
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi đang ở chỗ này gây chuyện, đang muốn ngăn cản Diệp Lăng Phi thì bị Bạch Tình Đình kéo lại, liếc nhìn đầy ám chỉ với cô, ý bảo Chu Hân Mính không cần lo lắng. Cô cùng với Chu Hân Mính đứng một bên nhìn Diệp Lăng Phi gây huyên náo.
___o0o___
Diệp Lăng Phi nghe thấy người bán hàng nói như vậy thì cười rộ lên:
- Cô em à, tôi nói đùa thế nào nào? Tôi đưa bà xã đi mua nội y, cô vừa rồi có hành vi bất mãn với bà xã tôi, không phải sao? Tôi hỏi cô, cô là người bán hàng ở cửa hàng bách hóa, cô đại biểu cho hình tượng của cả cửa hàng. Tôi không biết cô bất mãn với ai nhưng cô chỉ là một người bán hàng, mà chúng tôi là khách hàng. Đối đãi với khách hàng nên tôn kính. Cho dù chúng tôi có làm rối loạn hàng hóa của cô thì cô cũng phải có nghĩa vụ thu dọn cho tốt. Đây là chức trách của cô. Nếu không thì cô ở đây làm gì. Còn về việc đối đãi với sự phàn nàn của khách hàng cô lại còn muốn nhờ đồng sự chứng minh, thế không pahir là buồn cười sao. Cho dù là họ làm chứng tôi gây chuyện thì cô định làm gì bây giờ.
- Anh...anh là cái đồ lưu manh vô lại.
Nữ nhân viên kia bị Diệp Lăng Phi nói một hồi, trong lòng không chịu nổi nữa, mắng to. Diệp Lăng Phi vẫn cười ha hả, dường như là hắn cố ý vậy.
- Gọi giám đốc kinh doanh của các người tới đây. Giờ tôi muốn nói chuyện với cô ta.
Diệp Lăng Phi chỉ về phía người bán hàng kia nói:
- Chính là cô đấy, cô mau gọi giám đốc kinh doanh tới đây.
Nữ nhân viên kia nhìn điệu bộ của Diệp Lăng Phi tựa hồ muốn đánh nhau tới nơi, vội vã quay đi làm như không nghe thấy.
Diệp Lăng Phi vừa thấy thế liền hô to hớn:
- Sao thế hả? Chẳng lẽ cô không biết là tôi gọi cô sao?
- Vị tiên sinh này, xin anh chú ý hành vi của mình.
Một gã bảo vệ nghe thấy tiếng ồn đã đi tới, đứng ở phía sau lưng Diệp Lăng Phi rất lễ phép nói.
- Nơi này là nơi buôn bán. Nếu như anh cố ý nói như vậy sẽ khiến chúng tôi bị giám đốc trách cứ.
Diệp Lăng Phi đánh giá gã bảo vệ từ trên xuống dưới, mỉm cười nói:
- Giám đốc của các anh ở chỗ nào. Tôi ở đây đã náo loạn lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy giám đốc của các anh đâu là sao?
Những lời này khiến tên bảo vệ ngây ra. Hắn xin lỗi nói:
- Tiên sinh, xin ngài chờ cho một chút. Tôi sẽ tìm giám đốc tới.
Vừa nói hắn vừa thông qua bộ đàm gọi giám đốc. Diệp Lăng Phi đứng ở đó chừng năm sáu phút thì mới thấy một người phụ nữ mập mạp vội vã tới đây.
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng quá Bạch Tình Đình, chỉ chỉ vào đồng hồ nói:
- Thời gian phản ứng quá hai mươi phút đồng hồ rồi.
Bạch Tình Đình hơi gật đầu. Không đợi bà giám đốc kia nói chuyện, chỉ thấy Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Được rồi, bà xã, em lên đi, anh xong nhiệm vụ rồi.
Mọi người ở đây đều nhìn lại với ánh mắt khó hiểu. Bạch Tình Đình đi tới hai bước, nói với giám đốc kia giọng uy nghiêm:
- Tôi rất không hài lòng đối với thái độ làm việc ở đây. Tôi cho cô một tuần. Một tuần sau tôi hy vọng sẽ nhìn thấy chất lượng phục vụ đã thay đổi.
Giám đốc kia cảm thấy choáng váng. Bà không biết cô bé trước mặt này là ai mà lại nói giọng này. Không đợi tới khi bà phản ứng thì một người đàn ông béo đã vội vã chạy tới. Người đàn ông này ước chừng bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính dày. Hắn chính là phó tổng giám đốc cửa hàng bách hóa Việt Dương, họ Tôn.
Tổng giám đốc cửa hàng bách hóa Việt Dương bởi vì kinh doanh không tốt đã bị cách chức. Trước khi bổ nhiệm tổng giám đốc, Tôn phó tổng tạm thời quản lý cửa hàng bách hóa Việt Dương. Tôn phó tổng này đã gặp mặt Bạch Tình Đình. Mà hắn thông qua camera quan sát đã thấy Bạch Tình Đình ở đây, cảm thấy có chuyện phát sinh , lúc này vội vàng chạy tới.
- Bạch phó tổng, sao cô lại tới đây?
Tôn phó tổng cười tươi như nhìn thấy mẹ ruột. Hắn chạy hai ba bước tới trước mặt Bạch Tình Đình, vừa định nắm tay Bạch Tình Đình thì Diệp Lăng Phi đã cản trước mặt hắn.
- Làm gì đó? Không thấy ông xã của cô ấy ở đây à? Lôi lôi kéo kéo thế có phải là không coi tôi ra gì hay không?
Diệp Lăng Phi nói hết những lời này, Bạch Tình Đình vội nhéo phía sau thắt lưng Diệp Lăng Phi một cái, tức giận nói:
- Tránh ra.
- Tránh ra thì tránh ra. Vừa rồi anh không làm sai.
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa lùi lại đi tới bên cạnh Chu Hân Mính, nhỏ giọng nói:
- Hân Mính, em có muốn anh giúp chọn đồ không. Anh rất rành đấy nhé.
Chu Hân Mính trong lòng thầm bội phục Diệp Lăng Phi. Ngay cả trong trường hợp này mà hắn cũng nói được những lời như vậy, chẳng lẽ không sợ Bạch Tình Đình nghe thấy à? Chu Hân Mính nói cũng không được, đánh cũng k xong, chẳng còn biết làm gì hơn là lườm hắn một cái, không nói tiếng nào.
Bạch Tình Đình căn bản không thèm đếm xỉa tới việc Diệp Lăng Phi nói gì. Cô nói với Tôn phó tổng:
- Tôn phó tổng giám đốc, tình trạng kinh doanh của cửa hàng bách hóa Việt Dương khiến tôi rất lo lắng. Tôi là một người mua hàng bình thường, ở chỗ này lại bị khiến tức giận. Tôi nghĩ anh nên giải thích cho tôi mới được.
- Bạch phó tổng. Chuyện này tôi sẽ điều tra lại kỹ càng, nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục.
Bạch Tình Đình cười lạnh nói:
- Đây không phải đáp án tôi muốn. Buồn cười thật. Anh là một phó tổng giám đốc, không ngờ lại không tới hiện trường trước tiên, tránh cho mẫu thuẫn càng trở nên nặng nề hơn.
Bạch Tình Đình vừa nói vừa chuyển hướng về phía giám đốc khu vực.
- Mà cô là giám đốc khu vực, không ngờ lại mãi hai mươi phút sau mới xuất hiện. Tôi mặc kệ cô ở nơi nào, chuyện cô đến muộn như thế khiến cho tình trạng sự việc càng thêm ác liệt hơn. Còn về nhân viên bán hàng thì tôi càng không muốn nhiều lời nữa. Trước tiên tôi chỉ muốn nói là tôi đối với tình trạng kinh doanh của cửa hàng bách hóa Việt Dương rất không hài lòng. Nhân viên nơi này không ngờ lại không biết các cô là đại biểu cho hình tượng của cửa hàng bách hóa Việt Dương, hơn nữa là hình tượng của cả tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Chuyện này tôi không thể để như vậy. Đợi khi tập đoàn chính thức cử tôi tới đây tôi sẽ tự mình xử lý chuyện này. Hiện giờ tôi muốn các người thay đổi. Mặc kệ thái độ của khách hàng chúng ta tồi tệ như thế nào thì các người cũng vẫn phải tươi cười.
Tôn phó tổng giám đốc liên tục gật đầu. Người phụ nữ béo kia sắc mặt trắng bệch, không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Tình Đình. Còn về cô bán hàng vừa có xung đột với Diệp Lăng Phi kia thì sợ tới mức không dám nói câu nào. Cô không ngờ chuyện này lại trở nên nghiêm trọng như vậy, xem ra mình chuẩn bị nộp đơn từ chức là vừa.
Sắc mặt cô trắng bệch, cắn chặt môi, đột nhiên đi tới trước mặt Bạch Tình Đình, liên tục cầu khẩn:
- Bạch phó tổng, tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ sửa đổi, cô đừng đuổi tôi.
Bạch Tình Đình nghiêm mặt nhìn người bán hàng này, lạnh lùng nói:
- Chuyện này tôi không quan tâm. Cô nói với Tôn phó tổng của cô.
- Chuyện này tôi thấy người bán hàng không có lỗi.
Diệp Lăng Phi lúc này mới xen vào.
- Tướng thế nào thì quân như vậy. Tôi thấy nhân viên chưa có ý thức được điểm này. Bạch phó tổng không nói là đuổi cô mà muốn cô sửa chữa. Biết sửa sai thì mới là đồng chí tốt.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa kéo tay Bạch Tình Đình nói:
- Được rồi bà xã, chúng ta đi thôi.
Diệp Lăng Phi nếu lạnh lùng thì Bạch Tình Đình phải bảo trì thái độ lạnh lùng. Mà Diệp Lăng Phi thích xen miệng vào thì Bạch Tình Đình không thể nói thêm. Dù sao thì trước mặt Bạch Tình Đình cũng chưa chính thức tiếp quản cửa hàng bách hóa Việt Dương, không thể tùy tiện cải cách nơi này.
Bạch Tình Đình hiện giờ đã có nhận thức mới Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi luôn ở thời điểm mấu chốt đứng ra giải quyết vấn đề, dường như có thể nhìn thấy ý nghĩ của cô.
Bạch Tình Đình vốn nghĩ muốn lấy thân phận một khách hàng để xem thái độ của cửa hàng bách hóa Việt Dương một chút nhưng thật không ngờ thái độ của nhân viên bán hàng lại không tốt như vậy. Nếu như theo phản ứng bình thường thì Bạch Tình Đình cũng muốn thử xem quản lý tầng của cửa hàng bách hóa Việt Dương xử lý chuyện này ra sao. Chẳng qua cô ngại thân phận nên không thể cãi nhau ầm ĩ với đối phương, cuối cùng lại để Diệp Lăng Phi đứng ra, giúp cô hoàn thành quá trình cãi vã ầm ĩ này.
Bạch Tình Đình bản thân sau khi trải qua mâu thuẫn lại càng hiểu rõ năng lực xử lý chuyện của quản lý tầng của cửa hàng bách hóa Việt Dương, đối với việc cải cách trong tương lại càng nắm chắc hơn.
Cô thấy Diệp Lăng Phi nói vậy thì đúng là hợp ý cô. Cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa. Dù sao thì giờ cũng là thời gian buôn bán, nếu khách hàng nhìn thấy cảnh này thì đối với cửa hàng bách hóa Việt Dương cũng có ảnh hưởng không tốt. Cô gật đầu nói:
- Tốt lắm, Tôn phó tổng giám đốc. Chuyện này cứ như vậy đi. Anh có thể đi làm việc.
Phó tổng giám đốc Tôn vội vàng gật đầu, nói với nhân viên bán hàng bốn phía:
- Tất cả mọi người quay về vị trí đi. Nhớ kỹ lời nói của Bạch phó tổng, nhất định phải đối xử tốt với khách hàng, không được tiếp tục phát sinh chuyện thế này.
Diệp Lăng Phi giơ ngón tay cái lên với Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, thật đúng là giỏi thật, đúng là có phong cách của phụ nữ mạnh mẽ.
- Đừng có ba hoa với em, cũng đừng ở đây gây chuyện nữa.
Bạch Tình Đình nhăn mặt. Cô không muốn những người nơi này thấy cô cười. Dù gì thì cô cũng là phó tổng giám đốc của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, trước mặt người dưới nhất định phải giữ quyền uy.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Vâng, bà xã, tôi biết rồi.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đột nhiên đôi mắt nhìn về phía sau lưng Bạch Tình Đình, mắt hơi sững lại.
Bạch Tình Đình thấy vẻ mặt của Diệp Lăng Phi. Cô nghi hoặc xoay người lại, liền thấy hai cô bé đang đi tới. Trong đó một người là người mà Bạch Tình Đình đã từng tiếp xúc, không ngờ là đồng nghiệp của Diệp Lăng Phi - Lý Khả Hân.
Diệp Lăng Phi thật không ngờ ở nơi này lại gặp phải Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển đáng yêu thì còn tốt, chứ Lý Khả Hân kia là một nhân vật khó giải quyết. Vừa nghĩ tới chuyện Lý Khả Hân nói muốn tranh đoạt mình với Bạch Tình Đình thì đầu Diệp Lăng Phi liền đau như búa bổ, vội vã xoay người đi chỗ khác, hy vọng Lý Khả Hân không nhìn thấy mình. Nhưng ngay lúc này lại nghe thấy Đường Hiểu Uyển kêu lên một tiếng rất dễ thương:
- Anh Diệp, sao anh lại tới chỗ này?
Diệp Lăng Phi đầu quay vù vù, thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới. Hiện giờ đã bị người ta nhận ra rồi. Hắn muốn tránh cũng không tránh thoát, không còn cách nào là xoay người lại, cố gắng cười nói:
- Ha ha, trùng hợp thế, các em cũng ở đây à.
- Vâng, em đi mua đồ với chị Khả Hân.
Đường Hiểu Uyển cũng không có nhận ra không khí có hơi khẩn trương. Nhưng Diệp Lăng Phi lại cảm thấy trên người Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân đã tảo ra một thứ hơi thở khiến hắn rất không an tâm.
- Ối, anh đau bụng quá. Anh đi vào nhà vệ sinh đa. Các em đợi anh tý nhé.
Diệp Lăng Phi nói xong liền không đợi ai nói thêm câu gì, vù mọt cái chạy mất, tốc độ có thể nói là nhanh như chớp, phóng thẳng về phía nhà vệ sinh.