Đô Thị Tàng Kiều Chương 393 : Đắc tội với người của ta đều không có kết quả tốt

Đô Thị Tàng Kiều
Tác giả: Tam Dương Trư Trư

Chương 393: Đắc tội với người của ta đều không có kết quả tốt


Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm




Chu Tuấn đảm nhiệm giám đốc phòng sản xuất, tự nhiên biết chuyện đó. Nhưng Trương xưởng trưởng này là người Tiền phó tổng đề bạt lên. Tiền Thường Nam vì bồi dưỡng người của mình, nên đề bạt Trương xưởng trưởng cũng không có năng lực quản lý tốt, Chu Tuấn lại là người của Tiền Thường Nam, sao có thể không che chở Trương xưởng trưởng.
- Hắn mới nghĩ muốn đem chuyện lớn hóa nhỏ, cố ý nói Tùy Quân không biết sản lượng của phân xưởng sản xuất linh kiện số 2, muốn lợi dụng chức vị của mình mạnh mẽ đem chuyện này đè xuống, nếu thật sự làm theo trình tự, Tùy Quân đem chuyện phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 chưa hoàn thành kế hoạch sản xuất đưa vào báo cáo, vậy không chỉ là vấn đề khấu trừ tiền thưởng của Trương xưởng trưởng, thậm chí khi kiểm tra cuối năm, còn có thể làm cho Trương xưởng trưởng sẽ bị mất chức.


Chu Tuấn không ngờ chuyện này lại đụng phải Diệp Lăng Phi, hắn nghe được Diệp Lăng Phi nói muốn nghe chuyện này, thuận miệng nói:
- Diệp giám đốc, đây là chuyện của phòng sản xuất chúng ta, sẽ không cần Diệp giám đốc phải quan tâm.
Chu Tuấn vốn định nói một vài câu rồi đuổi Diệp Lăng Phi, lại không nghĩ Diệp Lăng Phi đã chuán bị hỏi tới. Liền nghe thấy Diệp Lăng Phi a a cười nói:
- Trường phòng Chu đây là anh không đúng, cái gì gọi là chuyện của phòng sản xuất, chẳng lẽ phòng sản xuất không thuộc phạm vi quản lý của phòng tổ chức chúng ta sao, làm giám đốc phòng tổ chức, ta đương nhiên là có quyền biết chuyện này. À, còn có Trương phó giám đốc của phòng tổ chức chúng ta.
Chu Tuấn vừa nhìn thấy Trương Lộ Tuyết, trong lòng hắn liền giật mình, Trương Lộ Tuyết là con gái bảo bối của tổng giám đốc này, cũng là người nối nghiệp tổng giám đốc tập đoàn Tân Á tương lai. Chu Tuấn cho rằng đắc tội Diệp Lăng Phi cũng không có việc gì, dù sao hắn có Tiền Thường Nam làm chỗ dựa, cho nên sau khi Chu Thế Hùng ngã xuống, Tiền Thường Nam cho dù thế nào đều sẽ bảo vệ mình.
Nhưng Trương Lộ Tuyết lại là người mà mình cho dù thế nào cũng không thể đắc tội , nghĩ tới đây, ngược lại hắn đối với Trương Lộ Tuyết tỏ ra nhiệt tình, trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Trương phó giám đốc, hay là tới phòng làm việc của tôi bên kia ngồi một chút. Chuyện không lớn, chỉ là một thành viên kế hoạch làm kế hoạch không chính xác, tôi đã xử lý xong, cũng không có chuyện gì.
Trương Lộ Tuyết mới vừa đến tập đoàn Tân Á không muốn phát biểu ý kiến, nhưng thấy vẻ mặt tươi cười của Chu Tuấn khi nói chuyện với mình, ít nhất so với thái độ của Diệp Lăng Phi đối với mình tốt hơn rất nhiều. Trong lòng không khỏi cảm giác tên Chu Tuấn trưởng phòng sản xuất này vẫn là không tệ, so với thái độ đi làm chơi game kia của Diệp Lăng Phi thì chăm chỉ hơn nhiều.
Nàna nghĩ tới đây, vừa mới chuẩn bị đáp ứng, chợt nghe Diệp Lăng Phi cười nói:
- Trưởng phòng Chu, thế này thì không được, tôi mới vừa nghe được anh nói muốn khấu trừ tiền thưởng cái gì đó, vậy cũng không được, nói như thế nào anh cũng là lành đạo phòng sản xuất, coi như là thủ hạ của anh phạm sai lầm. Anh làm lãnh đạo nên gánh chịu trách nhiệm, ai bảo anh lãnh đạo không tốt chứ.
Diệp Lăng Phi vừa nói liền đi tới trước mặt Tùy Quân, nhìn Tùy Quân đang thờ hôn hển, hỏi:
- Xưng hô thế nào đây?
- Tùy Quân!
- A, Tùy Quân phải không, cậu là thành viên kế hoạch sản xuất?
- Đúng vậy, tôi chuyên môn phụ trách sắp xếp kế hoạch sản xuất linh kiện!
Tùy Quân biết nam nhân trước mắt này chính là giám đốc phòng tổ chức, ở trong lòng Tùy Quân, hắn rất sợ vị giám đốc tập đoàn Tân Á thích đánh người này. Nhưng khi nói cùng Diệp Lăng Phi vài câu, phát hiện giám đốc rất đáng sợ trong truyền thuyết này cũng không phải không nói lý như sự tưởng tượng của mình, tâm tình khẩn trương của hắn hơi hòa hoãn lại, nói chuyện liền có vẻ lưu loát hơn nhiều.
- Tùy Quân. Nói với ta. Đến cùng là xảy ra chuyện gì!
Diệp Lăng Phi cùng không quan tâm đến Chu Tuấn. Mĩm cười vỗ vỗ bả vai Tùy Quân cổ vũ, nói:
- Ta là giám đốc phòng tổ chức. Nói không chừng có thể giúp cậu đem tiền thưởng giữ lại. Đầu năm nay, kiếm tiền không dễ dàng. Tiền của cậu bỗng dưng vô cớ bị khấu trừ. Đổi thành ai cũng sẽ rất buồn bực.
Câu nói phía sau của Diệp Lăng Phi đã nói đến suy nghĩ trong lòng Tùy Quân. Quả thật, thời gian này kiếm tiền không dễ dàng. Nếu thật sự là vì làm việc xuất hiện sai lầm mà bị khấu trừ tiền thưởng. Vậy còn có thể chấp nhận. Tùy Quân cũng sẽ không cảm thấy có gì oan uổng, nhưng lần này bị khấu tiền rất không minh bạch. Rõ ràng là Trương xưởng trưởng kia không hoàn thành nhiệm vụ. Lại nói thành mình không biết tình huống sản xuất, khi sắp xếp sản lượng của phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 quá lớn, kì hạn quá ngắn.
Tùy Quân càng nghĩ càng giận. Lại được Diệp Lăng Phi cổ vũ như vậy. Cũng không để ý Chu Tuấn ở trước mặt. Nói hết mọi chuyện ra. Diệp Lăng Phi nghe xong. Cười ha hả, nói với Chu Tuấn:
- Trường phòng Chu. Là như vậy sao?
- Diệp giám đốc. Anh không biết công việc của phân xưởng sản xuất linh kiện số 2. Vậy………..
Chu Tuấn còn chưa nói hết. Đã bị Diệp Lăng Phi cắt đứt. Diệp Lăng Phi phất phất tay nói:
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Nếu nói tôi không biết công việc của phân xưởng sản xuất linh kiện số 2. Tôi đây phái đi tìm hiểu. Người cùa phòng sản xuất cũng đừng nhàn rỗi. Toàn bộ theo tôi đến phân xưởng sản xuất linh kiện số 2.
Sắc mặt Diệp Lăng Phi âm trầm xuống. Bộ dáng kia làm cho người ta nhìn thấy đã có loại cảm giác khó chịu không nói nên lời. Chu Tuấn vốn đang muốn nói vài câu. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Diệp Lăng Phi lại không dám nói.
Tám người phụ trách kế hoạch sản xuất của phòng sản xuất cùng với trưởng phòng sản xuất và quản lý phòng sản xuất, tổng cộng mười người đều bị Diệp Lăng Phi sắp xếp đến phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 thị sát. Bộ hành chính nghe Diệp Lăng Phi cần xe. Vội vã phái ra một cỗ xe của công ty. Chở người của phòng sản xuất đi thị sát nhà xưởng. Mà Chu Tuấn kia vốn cũng muốn ngồi vào trong xe. Diệp Lăng Phi lại gọi một mình Chu Tuấn vào xe mình.
- Trưởng phòng Chu, chúng ta đi cùng, tránh cho có tin tức báo trước, chúng ta đi kiêm tra đột xuất.
Diệp Lăng Phi nói vậy là thoại trung hữu thoại (trong lời có lời), Chu Tuấn liền cảm giác sau lưng toát mồ hôi lạnh, trực giác nói cho hắn, lần này là Diệp Lăng Phi chuẩn bị khai đao với mình.
Trương Lộ Tuyết vốn cũng muốn lái xe đi, nhưng nghĩ đến mình cũna không quen thuộc đường xá ở đây, còn không bằng đi nhờ xe, ngồi xe của Diệp Lăng Phi.
Từ tổng bộ tập đoàn Tân Á lái xe đi khu phân xưởng cần phải đi năm mươi phút đồng hồ, dọc theo đường đi Chu Tuấn mấy lần muốn nói chuyện với Diệp Lăng Phi, đều bị vẻ mặt âm trầm của Diệp Lăng Phi hù dọa trở về. Mà Trương Lộ Tuyết cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng âm trầm của Diệp Lăng Phi, làm cho trong lòng Trương Lộ Tuyết cám giác Diệp Lăng Phi cũng không đơn giản như mình tưởng tượng vậy.
Nàng cũng không biết đã tới phân xưởng khi nào, dọc theo đường đi chỉ lo nhìn kiến trúc hai bên đường. Diệp Lăng Phi lái xe đến cửa phân xưởng sản xuất linh kiện số 2, đưa ra thẻ công tác của tập đoàn Tân Á, bảo vệ vội vã mở cánh cửa tự động ra, để chiếc xe này tiến vào phân xưởng sản xuất linh kiện số 2. Mà chiếc xe công vụ chở mười nhân viên phòng sản xuất còn chưa tới, Diệp Lăng Phi cũng không chờ người khác. Hắn lái xe chạy đến xưỡng sản xuất của phân xưởng sản xuất linh kiện số 2, xuống xe.
- Trường phòng Chu, anh nói chúng ta làm sao bây giờ, ở đây chờ, hay là đi vào?
Diệp Lăng Phi lạnh lùng hỏi.
Chu Tuấn hy vọng nhất chính là đứng ờ đây chờ, như vậy, Trương xưởng trưởng mới có thời gian chuẩn bị. Nhưng hắn nhìn khuôn mặt âm trầm kia của Diệp Lăng Phi, đã biết nếu như mình nói như vậy, không chừng Diệp Lăng Phi lại chụp cho mình cái mũ muốn trì hoãn thời gian, có quan hệ với Trương xưởng trưởng. Hiện tại hắn không dám phạm một chút sai lầm, chỉ sợ bị Diệp Lăng Phi bắt được, như vậy hắn có thể sẽ gặp xui xẻo lớn.
- Chúng ta vào đi thôi!
Chu Tuấn nhìn sắc mặt Diệp Lăng Phi, hoàn toàn không còn tư thái hờ hững vừa rồi ở phòng sản xuất, lúc này Chu Tuấn là cẩn cẩn thận thận, chi sợ phạm sai lầm, bị Diệp Lăng Phi bắt được.
Diệp Lăng Phi gật đầu, cất bước đi vào xưởng sản xuất.
Lúc này đà là mười một giờ, dựa theo tình huống bình thường, hãn là mười một giờ rưỡi tan sở, còn nửa giờ, ba người Diệp Lăng Phi vừa mới đi vào xưởng sản xuất của phân xưởng sản xuất linh kiện số 2, đã gặp vài người mặc đồng phục làm việc màu xám, vừa nhìn đồng phục màu xám kia, đã biết mấy người này là nhân viên quản lý.
- Ừm, nghe nói buổi trưa ăn bánh bao. Khụ, khó ăn muốn chết.
- Đúng vậy, tôi ghét nhất phải ăn bánh bao.
- Không có biện pháp. Ăn đi, ai bảo đây không phải khách sạn chứ.
Mấy người lầm bầm, đi về phía cửa xưởng.
Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt một nam nhân tuổi chừng 35, 40 tuổi trong đó, rất có lễ phép mà hỏi thăm:
- Xin hỏi các vị đang đi ăn com?
Nam nhân kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, gật đầu nói:
- Ừ, đi ăn cơm!
- Không phải mười một rười ăn cơm sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Liên quan gì đến cậu, thật là!

Nam nhân kia có chút không nhịn được nói,
- Chúng ta muốn 11h ăn cơm, thì mười một giờ ăn cơm. Xưởng trưởng chúng ta mặc kệ, cậu quản cái gì.
Chu Tuấn cũng biến sắc, hắn đang muốn há mồm răn dạy nam nhân không biết tốt xấu này, lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi khè cười nói:
- Ừm, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác.

Nói xong, Diệp Lăng Phi hướng về phía cầu thang ở giữa xưởng đi đến. Trương Lộ Tuyết nhíu mày, chưa nói gì, nhưng từ vẻ mặt của nàng cũng nhìn ra được nàng cũng không hài lòng. Sắc mặt Chu Tuấn đã khó coi cực điểm. Tuy nói quản lý nhà xưởng này cùng hắn không có quan hệ, nhưng hắn nói sản lượng của phàn xưởng sản xuất linh kiện số 2 không đủ, cách giờ tan sở còn nửa tiếng, mà nhân viên quản lý đã đi ăn cơm, vậy sản lượng có thể đủ sao, không cần Diệp Lăng Phi nhiều lời, Chu Tuấn đã cảm giác mặt mình nóng lên, trong lòng thầm nghĩ lần này xem như ta thật sự bị Trương xưởng trưởng hại chết rồi.
Mấy người kia đi tới cửa xưởng, nam nhàn kia còn đana lầm bầm nói:
- Thật sự là việc lạ, tên kia là đang làm gì. Xen vào việc của người khác.
Bên cạnh có người phụ họa nói:
- Ai biết. Nhìn bộ dáng là tới làm việc đi.
Mấy người bọn họ vừa định đi xuống bậc thang, liền nhìn thấy một cỗ xe công vụ của tập đoàn Tân Á từ cửa lớn chạy đến cửa xưởng sản xuất mới dừng lại. Cửa xe vừa mở ra, từ bên trong có mấy người nam nữ mặc đồng phục Tân Á đi xuống.
Nam nhân mới vừa bị Diệp Lăng Phi hỏi qua kia rất tò mò, lúc này, cửa xe vừa mở ra, tài xế từ trong xe nhảy xuống. Tài xế được gọi là tiểu Triệu này thường chạy đến phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 làm việc, bởi vậy, rất quen những người này.
- Tiểu Triệu, đây là những ai vậy!
Nam nhân kia hỏi.
Tiểu Triệu vừa nhìn thấy nam nhân là người khoa công nghệ trong phàn xưởng linh kiện này, xem như quen biết, đi tới, hạ giọng nói:
- Nhân viên phòng sản xuất ở tổng bộ!
- Người của tổng bộ sao lại đến đây?
Tiểu Triệu nhìn về phía trong nhà xưởng, không thấy đám người Diệp Lăng Phi, lúc này hắn mới nhỏ giọng nói:
- Ai biết, nghe nói trưởng phòng sản xuất chúng ta chọc tới giám đốc phòng tổ chức mà tập đoàn Tân Á chúng ta ai cũng không dám trêu chọc, hôm nay chính là giám đốc phòng tổ chức tự mình mang theo trường phòng sản xuất cùng nhân viên tới đây, chẳng lẽ các vị không thấy sao.
Tiếu Triệu chỉ vào chiếc xe audi đỗ ở bên cạnh xe công vụ nói:
- Đây là xe của đại nhân vật kia.
Mấy người kia vừa nghe liền khẩn trương lên, trong đó một người hỏi:
- Cậu nói giám đốc phòng tổ chức tới đây, tới mấy người?
- Ba người, trong đó một người là giám đốc phòng tổ chức, ước chừng ba mươi tuổi, còn có một người chính là giám đốc phòng sản xuất, à, còn có một mỹ nữ trẻ tuổi, đây chính là con gái tổng giám đốc chúng ta, nghe nói tạm thời làm ở bên phòna tổ chức kia, cụ thể không rõ ràng lắm, tóm lại tôi nghe trưởng phòng nói những người này đều là không thể trêu vào.
Đến khi mấy người này nghe tiểu Triệu nói xong, mặt mũi trắng bệch, nhất là nam nhân nói chuyện nhiều với Diệp Lăng Phi kia lại càng trợn tròn mắt.
- Xong hết rồi, xong hết rồi.
Một nữ nhân hơn ba mươi tuổi trong miệng lầm bầm nói.
- Làm sao bây giờ?
- Mau trở về đi làm thôi, còn ăn cơm cái gì.
Mấy người này cũng không đi ăn cơm, xoay người chạy vào nhà xưởng sản xuất. Chỉ còn lại có nam nhân kia đứng ở nơi đó, tiểu Triệu kì quái nhìn hắn, hỏi:
- Lưu ca, anh làm gì vậy. Đang êm đẹp lại nhìn đi đâu thế!
Nam nhân kia vừa nghe mới phản ứng lại, ngay cả thời gian nói chuyện với tiểu Triệu cùng không có, quay người lại, liền chuẩn bị chạy vào nhà xưởng tìm Diệp Lăng Phi xin lỗi, nhưng hắn quá gấp, không cẩn thận "Huỵch" một tiếng ngã lăn ra đất, cả giày da cũng bị ngã bay. Nếu như bình thường, nam nhân họ Lưu này có thể sẽ rất xấu hổ, tốt xấu hắn cũng coi như là một quản lý khoa công nghệ, có chút mặt mũi, nhưng hiện tại hắn cũng bất chấp chuyện đó, cũng không xem mình có bị thương hay không, vội đứna lên, nhặt chiếc giày da kia, đi vào, nhanh chân chạy vào nhà xưởng. Tiểu Triệu gãi đầu, trong lòng khó hiểu. Nghĩ thầm:
- Những người này đều làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết, Chu Tuấn đang trên đường tới phòng làm việc xưởng trưởng ở tầng ba, nhìn thấy rất nhiều nhân viên quản lý đều xuống lầu, nhìn bộ dáng cũng biết là tới phòng ăn ăn cơm. Trên mặt Diệp Lăng Phi vẫn lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt, loại tươi cười vô ý này rơi vào mắt Chu Tuấn, lại làm trong lòng hắn càng thêm sợ hãi, hắn càng cảm thấy Diệp Lăng Phi này càng ngày càng làm người khác sợ hãi.
Trương Lộ Tuyết đã lưu ý vẻ mặt Diệp Lăng Phi, ở trong mắt Trương Lộ Tuyết, lúc này Diệp Lăng Phi cùng nam nhân cả ngày đều cười đùa trước kia hoàn toàn bất đồng. Khi ở tập đoàn nhìn thấy Diệp Lăng Phi như là lưu manh, mà lúc này Diệp Lăng Phi lại như là một người lãnh đạo làm người khác sợ hãi. Từ trên mặt hắn căn bản không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng.
Trương Lộ Tuyết rất chán ghét những nam nhân rõ ràng trong bụng không có gì nhưng lại thích giả bộ thâm trầm, có vẻ rất có mùi vị nam nhân, nàng cũng rất muốn đem Diệp Lăna Phi lúc này tưởng tưởng thành một nam nhân giả bộ thâm trầm, nhưng trực giác của Trương Lộ Tuyết lại nói cho nàng, lúc này loại khí chất lãnh đạo từ trên người Diệp Lăng Phi phát ra cũng không phải giả vờ, mà là từ trong cốt tùy phát ra. Trương Lộ Tuyết thậm chí còn chưa bao giờ cảm nhân được loại khí chất làm người khác sợ hãi như vây từ cha nàng.
- Đi tới tầng ba, Diệp Lăng Phi dựa theo tấm biển trên cửa phòng, đi tới cánh cửa treo biển phòng làm việc xưởng trưởng. Diệp Lăng Phi vừa định đưa tay đẩy cánh cửa kia. nhưng lúc này cánh cửa lại mở ra. Một người nữ nhân hơn ba mươi tuổi trang phục rất gợi cảm xuất hiện ở cửa.
Nữ nhân kia mặc một chiếc váy màu lam có thêu hoa, cổ áo rất thấp lộ ra khe nhũ câu thật sâu kia, mái tóc hơi rôi buông xõa xuống vai, đôi môi tô son môi hồng, trên khuôn mặt trái xoan trát đầy phấn sáp. Phía dưới làn váy lộ ra đôi chân đi tất chân màu đen, dưới chân là một đôi giày cao gót.
Nữ nhân này không ngờ sẽ có người xuất hiện ở cửa, đến khi mở cửa ra nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở cửa, nàng bị dọa sợ, trong miệng bất mãn hét lên:
- Đứng ở cửa làm gì chứ. Muốn hù chết người sao?
Diệp Lăng Phi vừa nhìn nữ nhân này, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh xem thường. Hắn thản nhiên hỏi:
- Trương xưởng trưởng có đây không?
- Không có ở đây!
Nữ nhân có chút không nhịn được, nàng muốn đi ra ngoài ăn cơm, trong miệng liền bất màn lầm bầm nói:
- Tìm Trương xưởng trưởng mà không gọi điện thoại trước sao?
- Ta có thể đi vào chờ không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không được, đây là phòng làm việc xưởng trưởng, các ngươi sao có thể nói vào thì vào, hừ, muốn tìm Trương xưởng trưởng, thì gọi điện thoại hẹn trước, đừng ở đây chờ nữa.
Nữ nhân kia vừa nói, đảy Diệp Lăng Phi đứng trước cửa một cái, trong miệng nói:
- Tránh ra, ta muốn khóa cửa.
Diệp Lăng Phi hơi hơi lui về phía sau một bước, hắn cùng không nhiều lời, chính là khóe miệng cười cười nữ nhân này. Liền nhìn thấy nữ nhân này đi ra ngoài cửa, đưa tay khóa cửa lại.
Chu Tuấn nhìn thấy nụ cười ở khóe miệng Diệp Lăng Phi hiện lên, hắn liền cảm giác phía sau lưng lạnh toát, không biết tại sao, Chu Tuấn nhìn vẻ cười cười ở khóe miệng của Diệp Lăng Phi kia, thật giống như là cười với hắn, làm cho tóc gáy Chu Tuấn cũng dựng lên. Mắt thấy nữ nhân này khóa cửa xong muốn đi, Chu Tuấn cũng không nhịn được nữa, từ phía sau Trương Lộ Tuyết bước ra một bước, đi tới trước mặt nữ nhân kia, quát:
- Vương Tiểu Mai, cô làm cái gì vậy, chẳng lẽ cô không biết đứng trước mắt cô chính là Diệp giám đốc phòng tổ chức sao, ta nói cho cô, phòng sản xuất chúng ta và phòng thị trường đều là chịu sự quản lý của phòng tổ chức.
Khi Chu Tuấn đến phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 thị sát, đều là Trương xưởng trưởng và Vương Tiêu Mai đi cùng. Cái gọi là thị sát, bất quá là đi cho có hình thức, cho nên người của các khoa khác đối với Chu Tuấn trường phòng sản xuất này cũng không quen thuộc. Nhưng Vươna Tiêu Mai này lại đã từng bồi Chu Tuấn và Trương xưởng trưởng ăn cơm, mỗi lần Chu Tuấn đến phân xưởng, Trương xưởng trưởng đều đưa Vương Tiểu Mai và Chu Tuấn đến nhà hàng Gia Xuân Dương cách phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 khoảng ba dặm ăn cơm, bởi vậy, Chu Tuấn nhận ra Vương Tiểu Mai, cũng biết giữa Vương Tiếu Mai này và Trương xưởng trưởng có chuyện không minh bạch.
Chu Tuấn mắng Vương Tiểu Mai như vậy, là muốn nói cho Vương Tiểu Mai người đứng ở trước mặt nàng này là không thể trêu chọc. Vương Tiểu Mai lúc mới đầu cũng không nhìn thấy Chu Tuấn, cho tới bây giờ mới nhìn thấy Chu Tuấn, lại vừa nghe Chu Tuấn nói vậy, Vương Tiểu Mai bị hù dọa đến mặt trắng không còn chút máu, nàng vội vã nói:
- A, Diệp giám đốc...Xin…..Xin lỗi, tôi không biết là ngài!
Vương Tiểu Mai tay chân luống cuống cầm chìa khóa, muốn mở cửa phòng xưởng trưởng, nhưng trong lòng nàng phát hoảng, thế nào cùng không mở được cửa phòng ra. Diệp Lăng Phi nhìn thấy vậy, thản nhiên nói:
- Ta xem phòng làm việc xưởng trưởng này, cũng không phải chỗ chúng ta có thể tùy tiện đi vào, quên đi, chúng ta đứng ở cửa chờ đi.
- Đừng, đừng, ngài mau vào ngồi.
Vương Tiểu Mai gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, trong miệng lúng túng nói:
- Xưởng trưởng của chúng tôi... xưởng trưởng tới nhà xưởng.
- Có đúng không, tốt lắm, ta đang muốn đi xem nhà xưởng một cái, Chu Tuấn, anh gọi điện thoại cho xưởng trưởng Trương, hỏi rõ hắn ở xưởng nào, rồi nói với hắn đợi chúng ta ở nơi đó, bây giờ ta sẽ tới, nếu như ta tới đó mà không nhìn thấy hắn, thì tên xưởng trưởng này cút cho ta, đừng làm ở đây nữa. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Diệp Lăng Phi vừa nói ra, chọt nghe leng keng một tiếng, chìa khóa trong tay Vương Tiểu Mai rơi xuống đất.

Nguồn: tunghoanh.com/do-thi-tang-kieu/chuong-393-Mvkaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận