Chương 15 Thay đổi. An Ninh mở tung rèm để ánh nắng rọi vào căn phòng sang trọng. Đây là một khách sạn tầm cỡ tổng giám đốc chuẩn bị cho cô trong kỳ nghỉ. Hít một hơi thật dài sau một chuỗi những tháng ngày cắm đầu vào công việc và những bản hợp đồng. Một hơi thở dài, sâu và cực kỳ thoải mái. Căn phòng nằm ở khu riêng biệt của khách sạn, một nơi yên tĩnh với phong cảnh đẹp đầy hương hoa cỏ và ánh nắng thì tràn ngập. Từ giờ phút này, mọi công việc sẽ được gạt qua một bên, với số tiền tiết kiệm được trong nửa năm qua cô đã nghĩ ra cả đống công việc để có thể làm. Đầu tiên là kiếm cho mình vài bộ cánh tươm tất, cô đã chán ngấy với mấy bộ đồ công sở cứng nhắc. Dạo qua mấy cửa hàng thời trang, cô biết mình đã quá lỗi thời, thời gian qua, công việc đã chiếm hết thì giờ của cô, cô đã quá ngược đãi bản thân để giờ đây nó trở thành như vậy.
- Kính chào quý khách. – Cô nhân viên tiệm làm tóc niềm nở khi thấy An Ninh bước vào.
An Ninh ngồi vào ghế, họ thả tóc cô ra sau khi quàng một chiếc khăn qua người cô. Nó thật thẳng và dài, cô không nghĩ rằng nó lại dài như thế.
- Quý khách muốn cắt kiểu gì ạ?
- Cắt ngắn có được không? – An Ninh dè chừng hỏi người thợ cắt tóc.
- Tóc chị dài và thẳng như vậy cắt đi thì rất phí đấy.
- Tôi muốn thay đổi một chút, tôi không muốn mình trông như một bà lão trước mắt nhân viên của mình.
- Chị có khuôn mặt đẹp, hơn nữa, đôi mắt rất có hồn. Tóc ngắn sẽ rất hợp với chị, nhưng nhiều cô gái đã thấy tiếc sau khi cắt đi mái tóc dài của mình.
An Ninh cười tươi một cái rồi quay qua nói với người thợ:
- Tôi cũng sẽ tiếc lắm, nhưng mà tôi muốn đổi mới một chút, vậy nên... chị cứ cắt đi.
Cô nhân viên nhún vai một cái rồi quay qua cột đuôi tóc An Ninh lại. Tiếng lưỡi kéo sắc bén lướt qua sau gáy, cô có thể cảm nhận được tóc mình giờ ngắn đến đâu mà chưa cần nhìn vào gương. Chỉ mười lăm phút sau, một An Ninh hoàn toàn mới hiện ra trước gương, trước mặt cô giờ là một An Ninh hai mươi hai tuổi trẻ trung, năng động nhưng vẫn không kém phần lịch thiệp. Mái tóc được cắt ngắn chấm vai rồi làm xoăn hơi gợn sóng khá lạ. An Ninh tỏ ra rất ưng ý với mái tóc của mình, cô không thuộc tuýp người biết cách chăm chút cho tóc nên một mái tóc ngắn đơn giản sẽ giúp cô dễ chăm sóc hơn.
- Kiểu tóc này rất hợp với chị, mắt chị đẹp như vậy, chỉ cần thoa một chút phấn và son, trông chị sẽ rất đẹp.
An Ninh cảm ơn lời khen của cô nhân viên trước khi bước ra khỏi tiệm. Hương café thoảng qua cánh mũi khiến An Ninh ngây ngất, cô ngó qua quán café bên cạnh và mua ngay cho mình một cốc. Vừa đi đường vừa nhâm nhi ly café nóng hổi trên tay, không khí se lạnh và hơi ẩm ướt của những ngày mưa thật khác lạ. Cô chợt có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình. An Ninh không quay đầu lại và tiếp tục đi tiếp... cho tới khi cô chắc chắn rằng có người đang đi phía sau, cô quay người lại và hất thẳng tách café vào người hắn. Trong vài giây cô định thần lại và nhận ra đó là Thiên Thành.
- Sao anh lại ở đây?
Thiên Thành sững người khi bị hất nguyên cốc café vào người, cậu nhìn An Ninh, hơi ngượng và cũng bối rối.
- Anh... anh... chỉ tình cờ thấy em, và định cho em một bất ngờ. Nhưng có vẻ như bất ngờ này của em lớn hơn bất ngờ của anh rồi.
- Cho em xin lỗi, em cứ tưởng cướp hay một tên biến thái nào đó... nên em mới...
Cậu cười phá lên rồi rút trong túi áo ra chiếc khăn tay, cậu nhẹ nhàng lau đi những vết café bắn trên tay áo cô trước khi lau cho mình.
- Anh tới đây quay clip quảng bá cho một khách sạn lớn gần đây, đang đi dạo để thăm dò địa điểm thì thấy em bước ra từ tiệm làm tóc. Tính gọi em nhưng rồi lại muốn dành cho em bất ngờ nên mới đi theo em.
An Ninh cười ngượng, cô vuốt nhẹ mái tóc của mình rồi nhìn qua chỗ khác.
- Để em đền cho anh một bộ đồ khác nhé.
- Thôi khỏi, dù sao giờ anh cũng về khách sạn, về đó thay đồ là được rồi.
An Ninh nhìn Thiên Thành vẻ ái ngại.
- Em sẽ giặt áo cho anh.
- Thôi không sao đâu, phục vụ phòng sẽ giặt chúng.
- Vậy để tối nay em mời anh ăn tối, coi như lời xin lỗi của em.
Như sực nhớ ra điều gì đó,Thiên Thành khẽ a lên một tiếng rồi quay qua nói với An Ninh:
- Tối nay em rảnh đúng không?
- Vâng.
- Vậy thì em có thể đi cùng anh tới một nơi không?
Cậu mỉm cười tinh nghịch. Trong mắt An Ninh, Thiên Thành là người thay đổi nhiều nhất, khi mới quen nhau, cậu còn là một cậu chủ khó chịu, luôn một mình và răm rắp nghe theo lời mẹ. Nụ cười của cậu giờ cũng không còn vẻ xã giao hay dịu dàng mà là nụ cười rạng ngời đầy sức sống. An Ninh gật đầu nhận lời khi thấy Thiên Thành vui như vậy.
- Được thôi.
- Vậy anh sẽ đón em vào lúc 7 giờ 30 tối nay nhé, chúng ta sẽ đi dạo một vòng trước khi đến nơi đó.
An Ninh mỉm cười gật đầu, cô nhìn theo bóng dáng Thiên Thành bước lên taxi cho đến khi chiếc xe đi khuất.
Tối hôm ấy, cậu đón An Ninh r ất đúng giờ. Lúc này trông cậu hoàn toàn khác so với thường ngày, cậu không còn ăn mặc bụi bặm như một ông đạo diễn trẻ tuổi suốt ngày ở phim trường và hết mình hy sinh vì nghệ thuật, Thiên Thành trước mắt cô giờ là một đại thiếu gia bảnh bao lịch lãm.
- Xin lỗi đã để em đợi lâu, anh không ngờ là đường ở đây lại tắc như vậy. Anh tính đến sớm một chút đợi em ở sảnh mà giờ lại thành em đợi anh như vậy.
- Không sao đâu, em cũng vừa mới xong thôi.
- Vậy chúng ta đi nhé.
Trên đường đi, Thiên Thành không ngừng nói về công việc của cậu, những tình huống khó khăn cũng như mắc cười khi cậu quay phim tại phim trường. Còn An Ninh, cô chỉ chăm chú nhìn từng cử chỉ của cậu, cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu trong các bữa tiệc. Cậu xuất hiện với phong thái tự tin, đầy kiêu hãnh, cậu nắm lấy tay An Ninh, đưa cô đi từng bước một trên tấm thảm đỏ trải dài của khách sạn sang trọng. Đám phóng viên đã vây đầy ở cửa, nhưng chiếc máy ảnh thi nhau nháy đèn khiến An Ninh hoa mắt, cô mất phương hướng và không biết đi về phía nào. Bàn tay Thiên Thành vỗ nhẹ lên tay cô rồi kéo cô ra khỏi đám đông rắc rối.
- Em đừng lo, đi theo anh là được rồi.
An Ninh mỉm cười rồi kéo váy lên bước tiếp cùng Thiên Thành. Ở đây, Thiên Thành dường như là một người khác, mặc dù tới trễ nhưng hễ cậu đi tới đâu đều bắt gặp ánh mắt, nụ cười thân thiện của mọi người tới đó. Đến lúc này An Ninh mới biết, trong suốt những năm qua Thiên Thành đã quá thay đổi, cậu đã trở nên nổi tiếng đến vậy. Cậu đẹp và rạng ngời đến nỗi các cô gái ở đó đều ngoái nhìn cậu và rồi An Ninh chạm phải ánh mắt mê hồn của cậu, nó khiến cô bối rối, bủn rủn chân tay. Cậu đưa cho cô một ly rượu, cô nhận lấy rồi nhấp một ngụm nhỏ, cậu cũng vậy, cậu nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa nó lên nâng ly với một ai đó ở xa. Cậu quay lại kéo An Ninh về phía người đàn ông đang ôm cây guitar trên sân khấu, người đàn ông trạc ngoại năm mươi ấy ngạc nhiên khi thấy An Ninh, ông đặt cây guitar xuống rồi tiến về phía trước bắt tay An Ninh.
- Không ngờ là hoàng tử của chúng ta lại đi cùng một cô gái xinh đẹp thế này.
An Ninh cười mỉm khi nghe thấy lời khen của ông, ở ông có một sự khéo léo và lịch thiệp khó tả. Thiên Thành bảo An Ninh đứng nói chuyện với ông một lát, cậu sẽ kiếm chút đồ gì đó cho cô và tiện thể chào hỏi vài người bạn.
Người đàn ông trung niên nhấc ly rượu của mình lên chạm vào ly rượu của cô giúp cho cô không thấy ngại ngùng, ông mời cô ngồi và bắt đầu câu chuyện của mình.
- Nếu cô thấy ngại khi nói chuyện với tôi thì hãy cho tôi biết nhé, tôi không muốn một cô gái đẹp phải khó chịu khi ngồi cạnh một ông già như tôi.
An Ninh ngồi xuống và nhấp môi ly rượu.
- Cô tên An Ninh phải không? Tôi đã nghe Thiên Thành kể nhiều về cô mà hôm nay mới được gặp mặt. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lư Hữu Tuệ, nhạc sĩ, tôi đã hợp tác với cậu thiếu gia của cô được hai mùa liên hoan phim rồi. Cứ gọi tôi là Tuệ là được rồi.
Ông bắt đầu nói chuyện với An Ninh một cách thoải mái hơn, ông kể cho cô nghe về những lần họ hợp tác trong các bộ phim, ông nói cậu là một người khá kiên trì và biết che giấu cảm xúc.
- Tên đó khác người lắm, hắn không bao giờ bỏ cuộc cả, trong bộ phim đầu tiên tôi và hắn làm cùng nhau, việc khó nhất là lúc casting nữ chính. Chúng tôi đã tìm rất lâu, chính bản thân Thiên Thành lúc đó cũng không biết nên chọn ai là nữ chính. Rồi đến một ngày cậu ấy nói rằng cậu ấy đã tìm được... mà là tìm được khi đang xem chương trình nông nghiệp trên truyền hình. Chúng tôi đã phải lặn lội đi tìm cô gái đó rất vất vả, mất rất nhiều thời gian và công sức. Kết quả thì... cậu ấy đã giành được giải ngay trong liên hoan phim đầu tiên của sự nghiệp. Hắn là kẻ tôi rất nể.
An Ninh chăm chú ngồi nghe ông Tuệ kể chuyện, nó giống như một phần mới mẻ về cậu mà cô không biết. Cậu luôn giấu chuyện của mình, luôn tự tìm cách giải quyết chứ không nhờ ai, cậu quan tâm đến người khác nhưng không để người khác bận tâm về những chuyện xảy ra xung quanh cậu. Đó cũng là lý do vì sao cô không bao giờ biết về cuộc sống của cậu. Ly rượu trên tay cô dần cạn, cũng là lúc mọi thứ xung quanh cô hơi chao đảo, cô không ngờ ly rượu này lại có thể khiến mình say nhanh đến vậy.
Cậu đang đứng trước mặt cô, huơ huơ tay về phía cô.
- Em say rồi sao? Anh có mang loại bánh em thích ăn, có muốn ra ngoài kia và ăn một chút không?
An Ninh vẫn còn đủ tỉnh táo để biết chuyện gì đang xảy ra, mặt cô nóng bừng và đỏ dần lên, không khí càng trở nên nóng nực và càng lúc càng đông người. Cậu cầm tay cô dắt ra phía ngoài, gần bể bơi. Không khí thoáng đãng, không ồn ào, không nồng mùi rượu khiến An Ninh dễ thở hơn. Cậu khoác áo của cậu lên vai cô rồi đưa cho cô một chiếc dĩa. Cảm giác vui vẻ dâng lên trong lòng, chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái như thế. Cô ngồi xuống ăn ngon lành miếng bánh trước ánh nhìn trìu mến của Thiên Thành.
- Ngon không?
- Ngon lắm.
- Em có muốn uống gì không? Anh lấy cho em một ly nước mát nhé.
- Em ổn mà, không sao đâu.
Cậu xốc chiếc áo khép kín nó lại để gió không khiến An Ninh thấy lạnh, ngồi lặng lẽ bên cạnh nhìn cô ăn bánh, thỉnh thoảng lại mỉm cười một cách ngô nghê.
- Sao anh cứ nhìn em vậy? Mặt em dính gì sao?
- Không, chỉ là anh chưa bao giờ thấy em ăn ngon miệng như vậy, dường như em đang rất vui.
- Ừ, em đang rất vui, có thể là do rượu nhưng thật tốt khi nó khiến em vui như vậy.
- Có muốn một ly nữa không?
- Không, em sẽ say nếu uống một ly nữa... mặc dù nó rất ngon.
Cậu xoa đầu An Ninh, tiếng nhạc của điệu valse văng vẳng từ căn phòng dự tiệc, không khí dần trở nên lãng mạn hơn. An Ninh ngân nga theo điệu nhạc, đôi tay cô đu đưa theo tiếng nhạc rồi cô kéo cậu lên cùng nhảy... Mọi thứ như đang chao bổng trên mây, cô loạng choạng đến suýt ngã... nhưng rồi cảm giác lâng lâng bay bổng của đôi chân khiến cô ngạc nhiên, cô phát hiện ra chân mình không chạm đất, cậu đang bế cô lên, cùng đu đưa theo điệu nhảy. Cô cười lớn, tiếng cười vang lên giòn tan. Cô ôm lấy cậu, cái ôm mà cô đã không làm suốt hơn hai năm qua. Ngay lúc này đây, cô cần một người đàn ông có thể nương tựa, cần một người vuốt ve và ôm cô thật chặt. Có lẽ cô đã quá say để biết mình đang làm gì, nhưng cô không sợ gì cả, cô vẫn ôm người đang ôm cô, ôm trong hơi men và niềm vui mà men rượu mang lại cho cô...
An Ninh tỉnh giấc và thấy mình đang nằm trong một căn phòng lớn, cô loạng choạng đứng dậy bước ra khỏi giường. Rượu làm đầu cô đau như búa bổ, cô với lấy chiếc áo khoác lên người rồi mở cửa bước ra phòng khách. Thiên Thành vẫn đang ngủ ngon lành trên ghế sofa, cái dáng ngủ vẫn còn khó khăn nhưng cũng đã ngon giấc hơn trước. An Ninh đứng dựa người vào cửa ngắm cậu, nếu năm xưa Thiên Bảo cũng như cậu thì tốt biết mấy, cậu luôn biết lo lắng cho người khác, không bao giờ đi quá giới hạn và luôn khiến cho người khác có cảm giác an toàn. Chiếc áo cô đang mặc nồng nặc mùi rượu, cô hầu như không còn nhớ gì về những chuyện xảy ra tối hôm qua. Mọi thứ mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện khiến cô không thể xâu chuỗi nó lại.
Cậu cựa mình tỉnh giấc, ánh mắt cậu bắt gặp cô đang nhìn, cái nhìn thật trìu mến, cậu khẽ mỉm cười ngồi dậy.
- Em ngủ ngon chứ?
- Ừ...
- Có đau đầu không?
- Một chút.
- Anh đi pha nước cho em tắm nhé.
- Em tự làm được.
- Vậy anh đi chuẩn bị quần áo cho em. Hi vọng đồ của anh không làm em thấy khó chịu.
- Thiên Thành à, tối hôm qua... em có làm gì quá đáng không?
Cậu mỉm cười lại gần phía An Ninh, cậu đặt tay lên mái tóc cô rồi vuốt nhẹ chúng.
- Không, em không làm gì cả. Giờ thì ngoan ngoãn đi tắm nào.
An Ninh cười tươi rồi nghe lời bước vào phòng tắm. Đến lúc này nụ cười trên môi cậu mới vụt tắt. Những gì An Ninh nói tối qua như hằn sâu vào tâm trí cậu.
...
Cậu cõng cô trên lưng khi biết cô đã quá say để kiểm soát được bước chân của mình, hơi thở cô đều đều như một bản nhạc nhẹ nhàng bên tai, hơi men bao phủ khiến cậu bước chậm hơn.
- Thiên Bảo...
Cậu khựng lại khi nghe cô gọi tên Thiên Bảo, nỗi nhớ chất chứa trong tim cô là đây sao? Nó khiến cô không thể nói khi tỉnh, mượn rượu để bật ra những gì giấu kín trong lòng.
- Thiên Bảo... Anh là một kẻ tồi tệ, cực kỳ tồi tệ!
Thiên Thành bật cười chua chát khi nghe thấy An Ninh chửi rủa Thiên Bảo. Cậu xốc cô lên, cô ôm chặt lấy cổ cậu, gò má ửng hồng ấm nóng chạm vào má cậu, dòng nước mắt từ khóe mắt cô đang chảy, nó đang chảy trên má cậu – dòng nước mắt của An Ninh.
- Tại sao tôi lại yêu một kẻ tồi tệ như anh... đáng lẽ ra tôi phải quên anh đi, phải hận anh mới đúng... Nhưng sao khi nhìn thấy anh... tôi không thể làm điều đó...
Cậu bước chầm chậm trên con đường dài vắng người, không khí dần trầm xuống khi An Ninh đã chìm vào giấc ngủ, cô ngủ ngon lành trên lưng cậu. An Ninh mãi mãi sẽ không thuộc về cậu thật sao? Cái bóng của Thiên Bảo quá lớn, nó bám chặt, đeo đẳng trong tim An Ninh như một liều thuốc độc. Ngậm ngùi nhìn mọi thứ trôi qua, từng dòng xe lao vun vút, từng chiếc lá rơi nhẹ theo chiều gió quay mòng mòng trên đường. Lòng cậu rơi vào mê cung không lối thoát, không biết đi đâu, về đâu, khi tình yêu cậu dành cho cô ngày càng lớn.
...
Cậu mở cửa phòng bước vào khi nhìn thấy An Ninh đang đứng pha trà cạnh chiếc bàn gần chiếc gương lớn. Cô đang mặc chiếc áo sơ mi của cậu, nó quá dài và rộng so với thân hình bé nhỏ của cô, để lộ ra đôi chân trần trắng muốt, má i tóc ngắn ngang vai vẫn còn hơi ướt.
- Em lau khô tóc đi không cảm lạnh đó. – Cậu vừa nói vừa trùm lên đầu cô một chiếc khăn bông to – Anh đã nhờ phục vụ giặt ủi bộ đồ của em, chắc khoảng bốn mươi lăm phút nữa là họ sẽ mang tới phòng.
An Ninh mỉm cười rồi đưa cho cậu một tách trà nóng, sau bao năm kỹ thuật pha trà của An Ninh vẫn không ai sánh được. Cậu nhâm nhi tách trà trên tay còn An Ninh đang ngồi nhìn ra cửa sổ.
- Em đang nghĩ gì vậy, An Ninh?
- Em đang nghĩ tới cha em... không biết giờ ông sống ở đâu và sống có tốt không? Có được ngủ ngon giấc không? Có được mặc ấm không?
- Đã lâu lắm rồi nhỉ? Từ khi tới Nhật em chưa gặp gia đình mình phải không?
- Em tìm họ đã lâu nhưng không thấy, càng tìm càng không thấy. Giờ đây em chỉ mong họ ở một nơi nào đó được an toàn, được sống vui vẻ là em đã vui lắm rồi.
Cậu vỗ nhẹ lên vai cô như một lời an ủi. An Ninh không khóc, cô chỉ ngồi lặng nhìn ra phía cửa sổ, nơi những hạt mưa đang hắt nhẹ lên khung cửa kính. An Ninh giờ đã mạnh mẽ hơn trước, trái tim cũng chai sạn theo năm tháng. Nhiều lúc cậu không thích sự mạnh mẽ của cô, cô không còn khóc lóc tựa vào vai cậu như trước, cuộc sống giờ đây còn quá nhiều thứ khiến cô phải lo lắng bắt buộc An Ninh phải thay đổi bản thân để có thể thích nghi với cuộc sống.
Cộc... Cộc... Cộc...
Tiếng gõ cửa khiến An Ninh và Thiên Thành giật mình.
- Ai vậy?
- Mẹ đây, mở cửa cho mẹ.
Giọng bà Lưu khiến cả hai hoảng hốt, An Ninh đặt tách trà xuống bàn, cô vội bước vào gian trong và đóng cửa lại, cô không quên ra hiệu cho Thiên Thành im lặng, cô không muốn bà Lưu biết mình ở đây.
Bà Lưu bước vào trước sự ngạc nhiên của Thiên Thành.
- Mẹ, sao mẹ lại ở đây?
Bà Lưu lướt mắt qua căn phòng một lượt rồi dừng lại ở chiếc cốc đang đặt trên bàn, chiếc cốc vẫn còn ấm và được đặt cạnh chiếc cốc của cậu.
- Có ai ở đây sao?
- Không, con ở một mình.
- Vậy sao?- Bà nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi.
Bà ngồi xuống ghế rồi đặt tờ báo lên mặt bàn.
- Con tự đọc đi.
Cậu nhìn lên mặt báo và thấy hình của cậu đang cõng An Ninh trên trang nhất của tờ báo.
- Cô gái đó là ai? Hình như con chưa từng giới thiệu với mẹ về cô ấy.
- Con và cô ấy chưa có gì đáng để giới thiệu cả.
- Vậy sao? Vậy thì mẹ đợi đến ngày con giới thiệu cô ấy với mẹ nhé.
Bà vừa nói vừa bước ra khỏi cửa, nhưng không quên quay lại cảnh cáo:
- Mẹ không biết cô gái đó là ai nhưng chắc chắn đó không phải là một cô gái tốt, một cô gái tốt sẽ không qua đêm cùng một chàng trai như vậy. Nhất là khi có người lớn tới lại không ra chào hỏi. – Bà vừa nói vừa nhìn xoáy vào chiếc cốc đặt trên mặt bàn.
- Mẹ đừng nói như vậy, mọi thứ không như mẹ nghĩ đâu, hơn nữa con đã đủ tuổi để làm những gì con thích, con nghĩ mẹ không nên can thiệp quá sâu vào việc của con.
Thiên Thành cũng phát hiện ra bà Lưu đang chú ý đến vật gì. Và cậu cũng biết bà đang rất giận vì những lời cậu vừa nói. Bà chưa bao giờ nặng lời với cậu, cũng chưa bao giờ đánh cậu, cậu tôn trọng điều đó nhưng không thể vì thế mà cậu cho phép bà có thể tùy tiện nói về người con gái cậu yêu.
Bà Lưu mở cửa phòng bước ra cũng là lúc người phục vụ phòng đem đồ của An Ninh tới. Bà cười nhạt rồi bước đi thẳng. Mọi chuyện lại càng thêm rối hơn, cậu nhận lấy bộ đồ từ tay người phục vụ rồi đóng cửa phòng. Mở cửa phòng ngủ, An Ninh đang ngồi dưới sàn nhà, tựa lưng vào tường nhìn về phía tấm kính lớn. Hình ảnh cô trong chiếc áo sơ mi trắng hiện lên nhạt nhòa qua lớp kính đầy mưa, đôi mắt vẫn toát lên vẻ hoảng loạn. Sau bao nhiêu năm, cô vẫn không thể quên được những gì mà bà Lưu gây ra cho mình, giết chết tình yêu của cô, giết chết đứa con của cô, giết chết cuộc đời cô.
Cậu lại gần, khoác tấm chăn lên vai cô, cậu siết chặt bàn tay đang run kia, cậu biết cô vẫn sợ, cô vẫn hoảng loạn.
- Phu nhân đi chưa?
- Ừ, đi rồi. Em... không sao chứ?
- Mỗi lần em nghĩ tới việc có ngày nào đó em phải đối mặt với phu nhân em lại thấy sợ, sợ ánh mắt bà nhìn em, sợ cái cách đối xử quá tuyệt tình của bà.
- Có anh ở đây rồi, không sao đâu, anh sẽ không để mẹ động đến em.
- Em không muốn vì em mà anh phải đối đầu với mẹ.
Cậu ôm chặt An Ninh vào lòng, đây là lần đầu tiên cậu chủ động ôm lấy cô, cậu không muốn cô cố gồng mình lên để tỏ ra mạnh mẽ. Cậu muốn đôi vai của cô được thoải mái, muốn nó dựa vào cậu.
- Anh xin em, An Ninh... Anh xin em hãy để anh được bảo vệ em, hãy để anh đem lại hạnh phúc cho em... đừng cố căng thẳng, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Anh biết em cần một bờ vai, xin em An Ninh, xin em... hãy để anh chăm sóc em.
An Ninh khóc òa, khóc òa với sự sợ hãi cũng như những cảm xúc khác nhau đang dâng trào trong lòng. Cô đã kìm nén chúng quá lâu, quá lâu đến nỗi cô cũng chẳng nhớ nổi chúng chất chứa trong lòng từ khi nào. Thay đổi vẻ bề ngoài và thói quen sống dường như là vô ích trong khi cô vẫn mãi mãi là An Ninh của ngày xưa.
Hơi ấm bắt đầu lan tỏa, báo hiệu một sự thay đổi, ngoài kia mưa vẫn rơi, rơi để trôi đi nước mắt đang rơi và nỗi buồn sẽ qua hay rơi để báo hiệu cho một cơn bão đang đến? Liệu mọi thứ rồi sẽ trôi vào dĩ vãng để đón chào một cuộc sống mới êm ả hay... mọi thứ mới chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày đau khổ và tổn thương?